Chương 1592: Thành Ý (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: Thẩm vấn anh à?

Đổng Ngọc Vũ thở dài nói: Buổi sáng hôm nay tôi bị bọn họ gọi tới nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.

Trương Dương nói: Anh và Triệu Kim Khoa có liên quan gì? Sao bọn họ lại tìm anh?

Đổng Ngọc Vũ nói: Con tôi từng tìm hắn nhờ làm một cái biển số xe, tết âm lịch năm nay hắn đi từng tới nhà tôi tặng chút quà tết.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn Đổng Ngọc Vũ, Đổng Ngọc Vũ vẻ mặt ủy khuất: Chỉ là một chút quà tết thôi, không có đồ gì cả.

Trương Dương nói: Anh sao không nói sớm?

Đổng Ngọc Vũ nói: Có gì đâu mà nói, quà hắn tặng tôi tổng cộng không tới năm trăm đồng, chuyện này cũng không đáng để tôi báo cáo, tôi không hiểu, chuyện nhỏ như hạt gạo mà cũng có người lật lên, tôi đắc tội với ai à?

Trương Dương nói: Lão Đổng à, anh nhận đồ của người ta mà cũng đúng lý hợp tình gớm.

Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, tôi thề, trừ chút quà tết này ra thì tôi không nhận đồ gì của hắn nữa cả, tôi cũng không làm cho hắn bất kỳ chuyện gì, hiện tại tổ công tác cứ bám lấy chuyện này không buông, cứ như là tôi phạm sai lầm lớn lắm vậy. Đang nói chuyện thì di động của hắn lại đổ chuông, Đổng Ngọc Vũ nhìn nhìn số, sau khi nhấc máy thì liên tục gật đầu:!! Alo! Bí thư Nghiêm, tôi tới đây!

Gác điện thoại, Đổng Ngọc Vũ nói với vẻ mặt cầu xin: Bí thư Trương, tôi thật sự là muốn nhảy lầu rồi, giờ lại gọi tôi tới hỏi, anh nói xem bọn họ có còn muốn để tôi làm việc không?

Trương Dương nói: Quà đáng giá năm trăm đồng thì đúng là cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Còn không phải ư!

Trương Dương nói: Lão Đổng à, anh đã thừa nhận với tổ công tác chưa?

Đổng Ngọc Vũ nói: Không phải do tôi thừa nhận hay không, bọn họ ngay cả danh sách cũng nắm trong tay rồi.

Trương Dương không nhịn được liền bật cười.

Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, ngài đừng có cười, tôi xin ngài cho tôi một chủ ý đi, không thể vì món quà năm trăm đồng mà lôi tôi đi song quy được.

Trương Dương nói: Trọng điểm của chuyện này ở chỗ Triệu Kim Khoa, mục đích tổ công tác bọn họ tới là gì? Chỉ sợ không chỉ điều tra xem Triệu Kim Khoa có vấn đề hay không, bọn họ muốn mượn chuyện của Triệu Kim Khoa để lật tung quan trường Tân Hải, nói trắng ra là bọn họ tới đây gây chuyện.

Đổng Ngọc Vũ gật đầu.

Trương Dương nói: Lão Đổng à, không phải tôi nói anh đâu, món quà năm trăm đồng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trên nhận thức của anh có vấn đề, năm trăm đồng có gọi là hối lộ không?

Đổng Ngọc Vũ nói: Tôi không làm gì cho hắn, quà cũng không phải là tôi trực tiếp nhận, mà là vợ tôi nhận, khi tôi biết rồi thì muốn trả cũng không được. Nói xong hắn lại bổ sung: Con cua mấy cân, hai con ba ba, vào bụng cả rồi.

Trương đại quan nhân bật cười ha ha.

Mặt Đổng Ngọc Vũ đỏ như gan lợn, kỳ thực trong tiềm thức của hắn, nhận quà tết căn bản chẳng tình là gì, nhưng chuyện này vấn đề là ở chỗ, hắn nhận đồ của Triệu Kim Khoa, mà Triệu Kim Khoa thì lại chết rồi, người biết chuyện này thật sự quá ít, rốt cuộc là ai đã vẩy ra?

Trương Dương nói: Lão Đổng à, nếu đã khai rồi thì chẳng có gì mà phải sợ, nếu thật sự chỉ là vấn đề năm trăm đồng thì căn bản không thể tính là vấn đề.

Đổng Ngọc Vũ nói: Đành chịu thôi, tôi chỉ có thể đi nói rõ với họ, muốn giết muốn chém thì mặc họ!

Đổng Ngọc Vũ đi rồi, Trương Dương không khỏi lâm vào trầm tư Đổng Ngọc Vũ chuyện của Đổng Ngọc Vũ hiển nhiên là nội bộ gây nên, khẳng định là có người mượn tổ công tác lần này tới Tân Hải để gây sóng gió, muốn đảo loạn chính đàn, càng loạn càng tốt.

Điện thoại bàn của Trương Dương đổ chuông, hắn cầm điện thoại lên, người gọi điện thoại tới là tổ trưởng tổ công tác Nghiêm Chính, Nghiêm Chính nói: Tiểu Trương, có thời gian không? Có chuyện tôi muốn bàn với anh.

Trương đại quan nhân rất dứt khoát nói: Ngại quá, tôi đang bận, chờ tôi làm xong sẽ gọi lại cho ông! Hắn nói xong liền dập máy.

Trương Dương thậm chí có thể tưởng tượng cảnh Nghiêm Chính lúc này tức đến vẹo mũi, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, xem ra tổ công tác đã chuẩn bị công tác trường kỳ rồi.

Trương Dương đứng lên, mặc quần áo chuẩn bị rời đi.

Phó Trường Chinh gõ cửa tiến vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì hơi ngẩn ra: Bí thư Trương, ngài muốn ra ngoài ư?

Trương Dương nói: Tôi không đi chẳng lẽ đợi ruồi đến bâu à?

Phó Trường Chinh biết ruồi bọ mà hắn nói nhất định là tổ công tác, không khỏi cười nói: Bí thư Trương, tôi vừa mới nhận được điện báo của phía Nhật Bản, có thương nhân Nhật bản cảm thấy hứng thú với khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta, muốn cùng ngài bàn chuyện đầu tư.

Trương Dương nói: Không phải đã nói với cậu rồi ư? Hiện tại phương án quy hoạch vẫn chưa có, chuyện đầu tư trước tiên cứ đặt sang một bên, nếu không đợi được thì giao cho Thường Hải Thiên đi.

Phó Trường Chinh nói: Nhưng đối phương nói là bằng hữu của ngài….

Trương Dương cười nói: Ai cũng bảo là bằng hữu của tôi cả, hắn là ai…

Phó Trường Chinh nói: Tổng tài của tập đoàn Nguyên Hòa Nhật Bản, Nguyên Hòa Hạnh Tử!

Động tác của Trương đại quan nhân rõ ràng khựng lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn Phó Trường Chinh: Nguyên Hòa Hạnh Tử? Cô ta tới rồi ư?

Phó Trường Chinh nói: Chưa, chỉ nói mấy ngày nữa sẽ tới, sợ ngài bận việc cho nên hẹn trước.

Trương Dương nói: Vậy cậu sắp xếp thời gian giúp tôi.

Phó Trường Chinh nói: Vâng!

Trước khi Trương Dương ra khỏi cửa lại nhớ ra một chuyện: Trường Chinh, mấy ngày nữa không có chuyện gì thì tôi sẽ không tới văn phòng, chuyện nhỏ thì cậu từ nói với tôi. Còn tổ công tác đó, cậu cứ đẩy tới chỗ Hứa Song Kì.

Phó Trường Chinh không nhịn được liền bật cười.

Trương Dương lên xe của mình, vừa lái khỏi trung tâm hành chính thì di động của hắn lại đổ chuông, Trương Dương bắt máy, nói: Ai vậy?

Bí thư Trương!

Trương Dương nói: Là tôi!

Nghe nói bằng hữu của anh đã đánh mất một chiếc xe!

Trương đại quan nhân ngẩn ra, lập tức cảnh giác, hắn đạp phanh, đỗ ô tô ở ven đường, nói khẽ: Anh có manh mối ư?

Không có manh mối thì tôi cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh!

Trương Dương cười nói: Anh không nên gọi điện thoại cho tôi, trước tiên nên gọi cho cục công an.

Công an nếu có bản lĩnh thì xe đó của anh đã sớm được tìm về rồi.

Trương Dương nói: Không phải là anh trộm xe chứ?

Không phải tôi, tôi chỉ là người biết chuyện.

Trương Dương đầy nghi ngờ nói: Anh muốn gì ở tôi?

Không có gì, tôi chỉ thấy con người anh không tồi, muốn kết giao với anh.

Trương Dương bật cười ha ha: Được, hẹn chỗ gặp mặt đi.

Sẽ gặp mặt, có điều trước khi gặp mặt tôi muốn tỏ thành ý, trước tiên tặng anh một món quà đã!

Trương Dương gật đầu nói: Được, anh nói đi, chiếc xe đó hiện tại ở đâu.

Xe vẫn ở Bắc Cảng.

Trương Dương cười nói: Đây là thành ý của anh ư?

Đối phương thở dài nói: Chuyện này tôi bỗng nhiên do dự không biết có nên nói với anh không?

Trương Dương nói: Anh có ý gì?

Bí thư Trương, anh nếu thật sự muốn tìm về chiếc xe này thì không thể vận dụng hệ thống công an.

Trương Dương nói: Anh sao càng nói tôi càng hồ đồ vậy? Tại sao không thể vận dụng hệ thống công an?

Anh tuy rằng là bí thư huyện ủy Tân Hải, nhưng anh đối với tình huống của Bắc Cảng thì không biết gì cả, Bắc Cảng so với sự tưởng tượng của anh thì phức tạp hơn nhiều, nếu anh vận dụng công an, chỉ sợ anh vừa có động tác thì chiếc xe đó đó liền triệt để biến mất.

Trương Dương nghe ra ý tứ của hắn, đối phương rõ ràng đang ám chỉ hắn trong công an có người làm nhiệm vụ báo tin cho giặc. Trương Dương nói: Không ngờ anh là muốn tôi đơn thương thất mã đi tìm xe, tôi không biết anh, chắc không phải là anh lập bẫy đợi tôi chui vào chứ.

Đối phương cười hắc hắc nói: Tôi lừa an thì được cái gì? Tôi và anh là có thâm cừu đại hận, bí thư Trương, manh mối tôi đã nói với anh rồi, anh tin hay không thì tùy, chiếc xe đó đã bị đưa lên thuyền rồi, ở bến tầu số 7 của cảng mới, thuyền hàng Hưng Long hiệu, container số 32, đi tới tỉnh Tần Việt, còn ba tiếng nữa là thuyền sẽ nhổ neo, anh hiện tại đi còn kịp đấy.

Trương Dương trầm mặc không nói gì.

Đối phương nói: Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nên làm thế nào là bản thân anh tự quyết định! Hắn nói xong liền gác máy.

Trương Dương không phải lo sợ, chủ yếu là chuyện này rất đột nhiên, đối phương là ai hắn cũng không biết, chỉ bằng vào một cú điện thoại thì thật sự khó có thể khiến hắn tin được, hắn nhìn đồng hồ, ba tiếng đồng hồ, hiện tại đi chắc vẫn còn kịp, có điều đối phương nhắc nhở hắn tốt nhất không nên dùng công an, chuyện này có chút phiền phức, căn cứ vào ý tứ trong lời nói của đối phương, chắc là bên trong công an sẽ có người thống báo cho bọn trộm xe này. Trương Dương nghĩ nghĩ, trước tiên vẫn gọi điện thoại cho Trình Diễm Đông, hắn cũng không có nói tình huống cụ thể của mình, chỉ nói với Trình Diễm Đông rằng: Diễm Đông, điều cho tôi một nhóm người, chúng ta đi làm chút chuyện.

Trình Diễm Đông ngây ra một thoáng: Bí thư Trương, anh cần bao nhiêu?

Trương Dương nói: Những người đáng tin, quá nhiều mười mấy người đi.

Trình Diễm Đông nói: Chuyện gì vậy?

Trương Dương nói: Anh đừng quản là chuyện gì, trong hai mươi phút tập kết xong, cứ đi theo tôi là được, đúng rồi, tất cả mọi người thay thường phục cho tôi, mang theo súng! Tôi bảo Chu Sơn Hổ lái xe buýt tới các anh.