Chương 605: Ta Phải Báo Thù

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phạm Tư Kì mở cửa phòng, thấy có công an đứng bên ngoài, người đi đầu chính là cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng, cô ta có chút kinh ngạc hỏi: “Các anh có chuyện gì?”

Trương Đức Phóng mặt không cảm xúc nói: “Cô Phạm, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến án bắt cóc, mời cô theo chúng tôi về cục công an hợp tác điều tra.”

Lâm Bối Bối đứng bên cạnh liền chạy lên nói: “Này, các người có nhầm lẫn gì không thế, nói gì vậy?”

Phạm Tư Kì bình tĩnh hơn Lâm Bối Bối nhiều, cô ta nhìn Trương Đức Phóng nói: “Cục trưởng Trương, tôi không hiểu anh có ý gì?”

Trương Đức Phóng cũng không có hứng nói vòng vo, liền vào thẳng chủ đề: “Cô Phạm, con gái phó thị trưởng Cung chiều nay khi tan học đã bị người ta bắt cóc, tôi nghĩ cô biết một số chuyện gì đó.”

Phạm Tư Kì kinh ngạc đến nỗi mắt trợn cả lên, cô ta nói: “Anh nói con gái phó thị trưởng Cung mất tích rồi? Anh lại nghĩ tôi có liên quan đến chuyện này?”

Trương Đức Phóng nói: “Cô Phạm, mong cô hợp tác với chúng tôi.”

Phạm Tư Kì nói: “Tôi không liên quan gì tới chuyện này.”

Trương Đức Phóng làm một động tác mời: “Cô Phạm, tôi nghĩ chỗ này không phải là nơi để giải thích.”

Phạm Tư Kì nhanh chóng chấp nhận sự thật, cô ta nói với Lâm Bối Bối: “Bối Bối, gọi điện cho La Ân, bảo anh ta lập tức đến đây.” La Ân là luật sư của cô ta.

Lâm Bối Bối hoang mang bối rối, không biết làm như thế nào mới tốt, gần như bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ ngẩn ra.

Phạm Tư Kì lớn tiếng nói: “Có nghe thấy gì không?”

Lâm Bối Bối lúc này mới như tỉnh cơn mơ, gật gật đầu.

Trong phòng nghị sự của thành ủy Nam Tích đang diễn ra một cuộc họp thường ủy khẩn cấp, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đập bàn phẫn nộ nói: “Thật là vô pháp vô thiên, giữa ban ngày ban mặt lại dám bắt cóc con gái của phó thị trưởng Cung, bắt được đám người này nhất định phải nghiêm trị.”

Thị trưởng Hạ Bá Đạt thở dài nói: “Việc này quả thật làm cho người ta đau lòng.” Y chỉ bày tỏ một chút cảm nhận chứ không nói bất cứ kiến giải nào. Đa số đám thường ủy hội đều đã quen với cách nói này của Hạ Bá Đạt, cũng biết y sẽ không đưa ra được ý kiến nào mang tính xây dựng.

Bí thư kỉ ủy Lý Bồi Nguyên nói: “Kẻ nào mà gan to thế, lại dám làm như vậy? Phó thị trưởng Cung có những kẻ thù nào?”

Bộ trưởng bộ trưởng tuyên truyền kỉ ủy Lương Tùng nói: “Con gái phó thị trưởng bị bắt cóc có phải có liên quan đến việc ở cảng Thâm thủy không? Có phải là vì phó thị trưởng Cung đã động chạm đến lợi ích của một số người nào đó cho nên bọn họ mới lợi dùng cách này để báo thù?”

Phó thị trưởng thường vị Lý Trường Vũ nói: “Bất luận là ai? Bất luận là vì nguyên nhân nào, hạ thủ với một đứa bé đều là vô sỉ cực độ, chúng ta phải có hành động quyết đoán, trong thời gian ngắn nhất tìm được Cung Nhã Hinh, chúng ta không thể để cho đồng chí của mình vừa chảy mồ hôi nước mắt cho sự nghiệp của Đảng, vừa phải lo lắng cho gia đình, chuyện như thế này tôi hi vọng là lần đầu tiên xảy ra ở Nam Tích cũng là lần cuối cùng.”

Từ Quang Nhiên gật gật đầu: “Đồng chí Trường Vũ nói rất đúng, tôi quyết định lập tức thành lập tổ chuyên án, sẽ do đồng chí Bá Đạt chỉ huy, tập trung tất cả lực lượng có thể tập hợp được, cho dù phải lật tung cả Nam Tích cũng phải tìm được con gái phó thị trưởng Cung.”

Về mặt xử lí chuyện này, tất cả thường ủy đều có một tư tưởng cùng chung mối thù, nếu như chuyện này đã có thể xảy ra với Cung Kì Vĩ thì nói không chừng chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra với bọn họ, đối với những hành vi tội ác như thế này cần phải kiên quyết dập tắt không thể bỏ qua.

Hạ Bá Đạt trong lòng có chút buồn bực, Từ Quang Nhiên tại sao lại muốn giao chuyện này cho y? Đây rõ ràng là làm khó cho mình, cái án này đâu có dễ tra ra, tuy mọi người đều động viện nhưng nếu như đối phương thực sự có dã tâm báo thù Cung Kì Vĩ, vậy thì Cung Nhã Hinh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu như không thể thành công giải cứu Cung Kì Vĩ vậy thì liệu Từ Quang Nhiên có nhân cơ hội này đẩy hết trách nhiệm sang cho mình không? Con người Hạ Bá Đạt này quá cẩn thận, cho dù vào lúc này rồi mà việc đầu tiên y nghĩ tới vẫn là vấn đề trách nhiệm sẽ đổ cho ai.

Từ Quang Nhiên quyết định để cho Hạ Bá Đạt chỉ huy không phải là cố ý làm khó y, Lý Trường Vũ tuy là phó thị trưởng thường vụ nhưng Lý Trường vũ dù sao cũng vừa mới đến Nam Tích, không quen thuộc với tình hình các ban ngành ở Nam Tích, vụ án bắt cóc lần này lại là con gái của phó thị trưởng Cung Kì Vĩ, cũng chỉ có thể do mình và Hạ Bá Đạt đích thân chỉ huy tổ chuyên án mới có thể thể hiện được rõ sự coi trọng đối với vụ án này.

Hạ Bá Đạt bây giờ đành phải chấp nhận nhiệm vụ này, y thấp giọng nói: “Bí thư Từ yên tâm, các vị thường ủy yên tâm, tôi nhất định sẽ đích thân theo dõi vụ án này, cố gắng hết sức để cứu được con gái phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương biết được chuyện con gái Cung Kì Vĩ bị bắt cóc vẫn là từ chỗ Lý Trường Vũ, hắn vốn muốn gọi điện thoại hỏi Cung Kì Vĩ một chút, nhưng nghĩ lại, tâm trạng Cung Kì Vĩ bây giờ nhất định là không tốt, mình tốt hơn là không nên quấy rầy ông ta, hắn liền chuẩn bị đến chỗ Trương Đức Phóng một chuyến, tìm hiểu chút tình hình của Cung Nhã Hinh, lợi dụng quan hệ ở quốc an của mình có lẽ sẽ giúp được gì đó.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị rời phòng làm việc thì Cao Liêm Minh đến tìm hắn.

Trương Dương nói: “Có chuyện gì thì trở về hẵng nói, tôi có việc gấp phải làm.”

Cao Liêm Minh nói: “Cậu đi đâu?”

“Cục công an.”

Cao Liêm Minh nói: “Vừa hay tôi cũng đến đó.”

Trương Dương hơi ngẩn ra, gật đầu nói: “Ừ, thế thì cùng đi.”

Cao Liêm Minh lên chiếc xe của Trương Dương: “Phạm Tư Kì bị công an bắt đi rồi.”

Trương Dương nói: “Liên quan gì đến cậu?”

Cao Liêm Minh nói: “Luật sư của cô ta La Ân là bạn đồng môn của tôi, tôi vừa nhận được điện thoại của La Ân, anh ấy đang từ Singapo tới, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới được Nam Tích, nên bảo tôi đi tìm hiểu tình hình trước.”

Trương Dương gật đầu, khởi động xe.

Cao Liêm Minh nói: “Cậu có nghĩ là Phạm Tư Kì có liên quan đến vụ án bắt cóc này không?”

Trương Dương hỏi lại: “Cô ta tại sao phải làm như thế?”

Cao Liêm Minh nói: “Công trình cảng Thâm Thủy, phó thị trưởng Cung đã đá cô ta từ công trình cảng Thâm Thủy ra, làm cho Tinh Nguyệt tổn thất nặng nề, vì thế mà cô ta mới sinh ra thù hận, cho nên muốn bắt cóc Cung Nhã Hinh để báo thù phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương nói: “Nếu như chuyện này là do cô ta làm thì tại sao cô ta không đợi khi trở về Singapo rồi mới động thủ, bây giờ động thủ chẳng khác nào đợi người ta nghi ngờ cô ta, đi bắt cô ta? Đúng rồi, có một điểm tôi phải nhắc nhở cậu, cô ta vừa mới nộp một trăm vạn tiền đặt cọc tham gia đấu thầu.”

Cao Liêm Minh nói: “Có thể là vì để diễn kịch nên mới làm như thế, chỉ là để che mắt người xung quanh thôi.”

Trương Dương không khỏi cười lên: “Cậu rốt cuộc là muốn biện hộ cho cô ta hay là muốn tống cô ta vào tù vậy?”

Cao Liêm Minh đáp: “Nguyên tắc làm việc của tôi từ trước đến nay đều là suy nghĩ đến mặt xấu nhất, chỉ có nghĩ hết tất cả mọi hướng tôi mới có thể phát hiện ra đáp án.” Gã nói xong rồi cười cười: “Việc này điểm nghi vấn thật sự rất nhiều, có điều Phạm Tư Kì đích thực cũng đáng nghi, trước khi Cung Nhã Hinh mất tích cô ta đã từng đi gặp phó thị trưởng Cung, còn nói một câu rất đáng ngờ, nói là phó thị trưởng Cung nhất định sẽ hối hận.”

Trương Dương nói: “Bất luận chuyện này là do ai làm thì đều rất bỉ ổi, loại người này nếu rơi vào tay tôi thì tôi nhất định sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.”

Trương Dương trước khi đến cục công an đã gọi điện cho Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng đến tận bây giờ vẫn đang mở hội nghị khẩn cấp ở cục công an, từ sau vụ phong ba ở Hải Thiên, Trương Đức Phóng rất ít liên hệ với Trương Dương, Trương Dương đã làm cho gã tổn thất một món tiền lớn, ngoài miệng thì Trương Đức Phóng không có nói gì, nhưng trong lòng vẫn canh cánh không thôi. Nhưng gã cũng biết rằng cùng với sự xuất hiện của phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, địa vị của Trương Dương cũng càng lúc càng vững chắc hơn, đối mặt với một người nổi tiếng như vậy gã không dám đắc tội mà cũng không thể đắc tội nổi.

Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng đến phòng làm việc của Trương Đức Phóng trước, tìm hiểu một số tình hình của Cung Nhã Hinh, Trương Đức Phương không bảo mật những thông tin này vì trên thực thế thông tin gã nắm được cũng chẳng có bao nhiêu, từ lúc kẻ bắt cóc liên lạc với Cung Kì Vĩ đến giờ cũng đã hai tiếng đồng hồ, đến bây giờ kẻ bắt cóc vẫn chưa liên lạc lại.

Trương Đức Phóng nói: “Đây có lẽ không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần, kẻ bắt cóc hoàn toàn không đưa ra điều kiện, mục đích của hắn là báo thù, cho nên án này rất khó tra.”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi muốn gặp Phạm Tư Kì một chút.”

Trương Đức Phóng nói: “Được, chúng tôi không làm khó cô ta, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực để chứng tỏ cô ta có liên quan đến vụ bắt cóc này.”

Cao Liêm Minh nói: “Theo như luật pháp liên quan, các anh nhiều nhất chỉ có thể giữ được cô ấy 24 giờ.”

Trương Đức Phóng nói: “Cô ta giờ ở chỗ chúng tôi là tuyệt đối an toàn, nhưng Cung Nhã Hinh ở bên ngoài kia cho dù là một phút cũng vô cùng nguy hiểm, tôi lo rằng…” Trương Đức Phóng không nói hết câu, ý của gã rất rõ ràng, khả năng Cung Nhã Hinh giết chết là rất lớn.

Phạm Tư Kì ngồi yên lặng trong phòng cách li, vừa rồi công an đã tiến hành hỏi đáp, Phạm Tư Kì đã nói hết tất cả những gì mình biết và cả những chuyện xảy xa ở trong phòng làm việc của Cung Kì Vĩ.

Được sự cho phép của Trương Đức Phóng, Trương Dương cùng Cao Liêm Minh đến phòng cách li.

Phạm Tư Kì thấy bọn họ liền có chút kinh ngạc, cô ta không hiểu lúc này sao Trương Dương lại đến gặp mình, Phạm Tư Kì nói: “Tôi không có làm, tôi không tìm người báo thù phó thị trưởng Cung.”

Trương Dương chỉ sang Cao Liêm Minh đứng bên cạnh nói: “Đây là Cao Liêm Minh, là cố vấn pháp luật của chúng tôi.”

Cao Liêm Minh đưa tay ra bắt tay với Phạm Tư Kì: “Cô Phạm, tôi được La Ân ủy thác đến đây, tôi là đồng môn của anh ấy, vì anh ấy bây giờ không thể kịp thời đến đây cho nên ủy thác tôi đến tìm hiểu tình hình trước.”

Phạm Tư Kì nói: “Những gì cần nói tôi đều đã nói với cảnh sát rồi, tôi không làm. Vâng, tôi quả thật có nói sẽ làm cho ông ta hối hận, nhưng chỉ là nói thôi, tôi không có làm.”

Cao Liêm Minh thấp giọng an ủi: “Cô Phạm, mong cô giữ bình tĩnh, tôi đến đây là muốn giúp làm rõ việc này, La Ân ngày mai mới có thể đến được Nam Tích, tôi đã nhận sự ủy thác của anh ta, đến giúp đỡ cô trước. bây giờ xin cô hãy kể lại với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong nhẫn nại một chút, chúng ta bắt đầu từ lúc cô gặp phó thị trưởng Cung.”

Phạm Tư Kì điểu chỉnh lại cảm xúc, hít một hơi thật sâu nói: “Khi tôi biết Tinh Nguyệt bị thành phố Nam Tích bị đá ra khỏi công trình cảng Thâm Thủy đã rất tức giận, cũng rất thất vọng, sau khi nhận được tin tức tôi lập tức từ Bắc Kinh chạy tới Nam Tích để hỏi cho rõ ràng, cho nên tôi đã tìm đến phó thị trưởng Cung và nói một số lời kích động.”

“Nói gì?”

“Tôi nói, ông nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.” Khi Phạm Tư Kì nói ra lời này trong lòng quả thật cảm thấy hối hận, tại sao mình lại nói là lời này, chính lời này đã biến cô ta trở thành nhân vật bị tình nghi trong vụ án bắt cóc này. Phạm Tư Kì nói: “Tôi thật sự không phải là muốn uy hiếp ông ta, tôi không phải là không rõ chúng tôi bị đá ra khỏi cuộc chơi cũng không phải chỉ một mình phó thị trưởng Cung là có thể quyết định được, đó là quyết định của toàn thể lãnh đạo thành phố Nam Tích, tôi sao có thể báo thù một mình ông ta.”

Trương Dương nói: “Cô có vì chuyện này mà hận ông ấy không?”

Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương, rõ ràng chỉ trích hắn không nên chen lời vào lúc này.

Phạm Tư Kì nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi quả thật có chút oán hận với ông ta, nhưng tôi sẽ không dùng cách cực đoan như vậy, Trương Dương, cậu nên hiểu rõ tôi không phải là loại người đó.”

Trương Dương không nói, hắn không tin Phạm Tư Kì sẽ làm ra chuyện bắt cóc hại người, nếu như Phạm Tư Kì là loại người đó thì lúc đầu Hứa Gia Dũng đối với cô ta như vậy tại sao cô ta không hạ thủ trừ bỏ Hứa Gia Dũng?

Cao Liêm Minh nói: “Cô Phạm, ngoài việc đó ra còn có gì nữa không? Hôm nay cô đã từng gặp ai? Còn xảy ra chuyện gì nữa?”

Phạm Tư Kì nghĩ một lát, từ sau khi mình bị đưa đến cục công ai, tâm tư của cô ta vô cùng hỗn loạn, lời của Cao Liêm Minh đã làm cho cô ta bình tĩnh lại, cô ta đột nhiên nhớ tới chuyện mình gặp mặt Heather phu nhân, liền thấp giọng nói: “Khi rời khỏi phòng làm việc của phó thị trưởng cung tôi đã từng gặp Heather phu nhân, cùng uống cà phê với cô ta.”

“Hai người đã nói chuyện gì?” Cao Liêm Minh hỏi nhỏ.

Trương Dương nghe đến cái tên Heather phu nhân chợt hơi ngẩn ra, hắn cũng biết Heather phu nhân đã đến Nam Tích, mà cũng vừa nộp một trăm vạn tiền tham gia đấu thầu.

Phạm Tư Kì nhìn Trương Dương nói: “Cô ta hỏi tôi về chuyện chồng đã mất, nói chồng tôi khi sinh thời có quan hệ không tồi với cô ta, cô ta rất yêu quý anh ấy.”

Cao Liêm Minh nghe vậy liền cảm thấy khó chút khó hiểu, anh ta không biết việc này có liên hệ gì đến án bắt cóc, nhưng Trương Dương lại không nghĩ như vậy, hắn luôn cảm thấy giữa Heather phu nhân và Hứa Gia Dũng có gì đó thần bí, bây giờ nghe Phạm Tư Kì nói như vậy, trong lòng hắn chợt hiện lên một dấu hỏi lớn, Heather phu nhân nhắc đến Hứa Gia Dũng rốt cuộc có mục đích gì?

Khi Trương Dương và Cao Liêm Minh chuẩn bị rời đi, Phạm Tư Kì nói với giọng vô cùng vô vọng: “Trương Dương, tôi thật sự không làm.”

Trương Dương mỉm cười, lúc này hắn cũng không biết nên nói gì mới được.

Cao Liêm Minh an ủi Phạm Tư Kì, nói: “Cô không phải sợ hãi, phía cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cô 24 tiếng, bọn họ không có chứng cứ xác thực thì không thể khởi tốt cô.”

Trương Dương và Cao Liêm Minh sau khi ra khỏi cửa, Cao Liêm Minh nói: “Giữa cậu và Phạm Tư Kì phải chăng có chuyện gì còn giấu tôi?”

Trương Dương lắc lắc đầu nói: “không có, tôi mới quen cô ấy một thời gian, qua lại rất ít, cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”

Cao Liêm Minh nói: “Cậu có nghĩ chuyện này do Phạm Tư Kì làm không?”

Trương Dương nói: “Bất kể chuyện gì cũng cần phải có chứng cứ, trước khi chưa có chứng cứ thì tôi không thể đưa ra phán đoán.”

Cao Liêm Minh đang định nói hắn giảo hoạt thì nhìn thấy Trương Đức Phóng đi tới, Trương Dương gật gật đầu với Trương Đức Phóng, cười nói: “Cục trưởng Trương vẫn không yên tâm với chúng tôi nên đích thân đến xem à?”

Trương Đức Phóng cười ha ha nói: “Bạn bè cũ, nói gì vậy.”

Trương Dương nói: “Có phải là sự việc có tiến triển gì không?”

Trương Đức Phóng nói: “Đúng là mò kim đáy bể, một chút tin tức cũng không có, một lát nữa thị trưởng Hạ sẽ đến đây mở hội nghị của tổ chuyên án.”

Trương Dương nghe thấy Hạ Bá Đạt đích thân theo dõi vụ án này mới thấy việc Cung Nhã Hinh bị bắt cóc đã chấn động cả Nam Tích, theo tình hình trước mắt có thể thấy phía cảnh sát không có bất cứ tiến triển thực chất nào, hắn phải hành động mới được, lợi dùng quan hệ của mình ở quốc an xem xem có thể giúp đỡ được gì cho Cung Kì Vĩ không, quyết không thể đứng trừng mắt mà nhìn bi kịch xảy ra.

Cao Liêm Minh nói: “Cục trưởng Trương, đương sự của tôi có thể được bảo lãnh không?”

Trương Đức Phương nói: “Chúng tôi chỉ mời cô Phạm đến hợp tác điều tra án, không có ý khác.”

Cao Liêm Minh nói: “Tôi cần phải nhắc nhở anh, phía cảnh sát các anh chỉ có thể giữ được đương sự của tôi nhiều nhất 24 giờ.”

Trương Đức Phương hiểu rất rõ gốc gác của Cao Liêm Minh, gã thở dài nói: “Mọi người đều là người mình, tôi cũng không giấu các cậu làm gì, từ lúc con gái phó thị trưởng Cung bị bắt cóc đến giờ tôi ngay một tin tức nhỏ cũng không có, sức ảnh hưởng của việc này vô cùng lớn, tất cả lãnh đạo trong thành phố đều bị kinh động, yêu cầu chúng tôi phải nội trong 24 giờ đưa ra được kết quả, nhưng theo như tình hình hiện trường, chugns tôi hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, nếu như tên bắt cóc ra điều kiện thì còn dễ nói, nhưng bây giờ tên bắt cóc hoàn toàn không đưa ra bất cứ điều kiện gì, mục đích của hắn rất có thể là để báo thù, bây giờ tất cả hệ thống cảnh sát công an thành phố đang tiến hành kiểm tra nội bộ, căn bản bây giờ đã có phản hồi, không hề có bất kì một cảnh sát nào có liên quan đến vụ việc.”

Trương Đức Phóng còn muốn nói gì đó thì một viên cảnh sát vội vã chạy tới, hóa ra thị trưởng Hạ Bá Đạt đã đến, anh ta vội vã ra đón tiếp.

Khi Trương Dương và Cao Liêm Minh rời khỏi sảnh thì thấy thị trưởng Hạ Bá Đạt cùng một đám cảnh sát viên chen chúc vây xung quanh đang đi vào, Cao Liêm Minh không nhịn nổi mà mỉa mai: “Đã đến lúc nào rồi mà còn phô trương như vậy, làm cho ai xem chứ?”

Trương Dương kéo kéo cánh tay gã nói: ‘Mau đi thôi, chỗ này không đến lượt cậu nói đâu.”

Cao Liêm Minh đang định đi tìm Lâm Bối Bối, hôm nay cô ấy và Phạm Tư Kì gần như không rời nhau nửa bước, Phạm Tư Kì đã từng nói những gì, làm những gì cô ta có lẽ là người rõ nhất. Trước khi gã đi gặp Phạm Tư Kì cũng đã hẹn xong nơi gặp mặt với Lâm Bối Bối. Trương Dương rất tán đồng cách nghĩ của Cao Liêm Minh, hai người họ liền cùng đến khách sạn Thiên Lam. Trước khi Phạm Tư Kì bị bắt đã ở đây, có điều khi bọn họ tới lại mất công vì Lâm Bối Bối không có ở đây, Cao Liêm Minh có chút ngạc nhiên, rõ ràng Lâm Bối Bối đã hẹn gặp ở đây, nhưng khi đến lại không thấy đâu. Cao Liêm Minh lấy điện thoại, tìm số của Lâm Bối Bối để gọi, lại phát hiện Lâm Bối Bối tắt máy, điện thoại tắt máy không có gì là lạ, nhưng bây giờ Phạm Tư Kì bị cảnh sát mời đi điều tra, là trợ lý của cô ta, Lâm Bối Bối lại tắt điện thoại vào lúc này quả thật làm cho người ta thấy khó hiểu.

Trương Dương nói: “Sao thế?”

Cao Liêm Minh gọi liên tiếp mấy cuộc, đối phương vẫn tắt máy, gã lắc đầu nói: “Không tìm được cô ấy, xem ra thật sự tắt máy rồi.”

Trương Dương cũng có chút kì lạ: “Không phải chứ, Phạm Tư Kì xảy ra chuyện lớn, thân làm trợ lý cho Phạm Tư Kì sao có thể biến mất vào lúc này?”

Bọn họ thật không ngờ nhất cử nhất động của bọn họ đều nằm trong tầm nhìn của Lâm Bối Bối.

Lâm Bối Bối đứng trước cửa, nhìn hai người đang nói chuyện dưới tầng, cô ta có chút hoang mang nói: “Bọn họ đang tìm tôi.”

Một giọng nữ trầm ổn vang lên: “Trương Dương.”

Heather phu nhân đứng sau lưng Lâm Bối Bối, hình như có một đám mây đen bao phủ lấy trái tim Lâm Bối Bối, Lâm Bối Bối thấp giọng nói: “Cô ấy sẽ ra sao?”

“Phạm Tư Kì?” Heather phu nhân đầy sự khinh bỉ nói: “Liên quan gì đến cô?”

Lâm Bối Bối nói: “Cô ta cũng không phải là người xấu…”

Heather phu nhân xoa nhẹ đầu Lâm Bối Bối, nhẹ nhàng nói: “Cô gái ngoan, thứ mà cô nhìn thấy chỉ là bề ngoài, tôi thuê cô tiếp cận cô ta chính là để chứng minh tính gian xảo của cô ta, vì thế mà cô đã phải chịu không ít tủi nhục, tôi hiểu, tôi cũng rất cảm kích cô.”

Lâm Bối Bối nói: “Nhưng nếu như…”

Heather phu nhân nói: “Không có nhưng gì cả, cũng không có nếu như, tất cả những gì cô ta gặp phải đều là báo ứng của cô ta. Bối Bối, tôi luôn xem giống như con gái tôi, cô không thể do dự.”

Lâm Bối Bối nói: “Phu nhân, tôi nợ bà rất nhiều, cho nên bà bảo tôi làm gì tôi đều không do dự mà làm, nhưng lần này tôi thật sự không hiểu… tại sao? Tại sao nhất định phải ép cô ấy vào chỗ chết?”

Heather phu nhân không nói gì chỉ vỗ xoay xoay chiếc nhẫn ngọc xanh trên tay.

Lâm Bối Bối nói: “Có phải là vì Hứa Gia Dũng không? Vì anh ta mà làm nhiều chuyện như vậy, có đáng không?”

Heather phu nhân nhở nhẹ một hơi, vỗ vỗ vai Lâm Bối Bối: “Đứa trẻ ngốc, đừng nghĩ linh tinh nữa, chuyện này làm xong rồi thì cô có thể vĩnh viễn thoát khỏi cô ta, có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu.”

Lâm Bối Bối nghe thấy bà ta nói như vậy khuôn mặt liền nở một nụ cười nhạt, tia hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hiện lên trong mắt cô ta.

Heather phu nhân vỗ vỗ vai cô ta, kề sát tai nói nhỏ: “Cô biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Lâm Bối Bối cắn cắn môi, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định khó khăn: “Nếu như tôi có thể hoàn thành xong chuyện này bà có thể để cho tôi đi chứ, sẽ tha cho Thành chứ?”

Heather phu nhân cười nhân từ, giống như một bà mẹ nhìn đứa con gái: “Làm xong chuyện này rồi tôi sẽ không miễn cưỡng cô nữa.”

Trương Dương liên lạc với Hình Triều Huy ở Bắc Kinh, Hình Triều Huy rất hiểu tính cách tên tiểu tử này, biết nếu như không có chuyện thì hắn sẽ không tìm đến mình, Hình Triều Huy nghe Trương Dương kể một lượt không khỏi thở dài: “Việc này là thuộc hệ thống công an, cậu tìm tôi để làm gì, cho dù tôi có muốn giúp cệu thì bây giờ tôi cũng đang ở Bắc Kinh cũng không thể làm gì.”

Trương Dương nói: “Cái tên này, việc này liên can đến sự sống chết của con gái một phó thị trưởng, cũng là sự việc nguy hiểm nghiêm trọng ảnh hưởng đến an toàn quốc gia đấy.”

Hình Triều Huy cười khổ nói: “Tôi nói này Trương Dương, cậu thân làm một nhân viên quốc an không phải là không biết chức trách của mình chứ, còn nữa, chúng ta là tứ cục quốc an, việc này thật sự không thuộc phạm vi quản lí của chúng ta.”

Trương Dương nói: “Cái tên này, tôi bây giờ đang gặp phiền phức cậu lại khoanh tay đứng nhìn sao?” Hắn biết Hình Triều Huy cũng là một người nhiệt tình.

Hình Triều Huy nói: “Thất cục nợ cậu một mối ân tình, cậu có thể đi tìm bọn họ.”

Hình Triều Huy nói câu này mới nhắc nhở Trương Dương, lần trước xảy ra án ở Tĩnh Hải, hắn đã giúp một việc lớn cho thất cục quốc an, nếu như hắn mở lời tìm bọn họ thì đối phương chắc sẽ không từ chối, hai ngày trước ở Đông Giang hắn đã từng gặp Đồng Tú Tú, nếu như Đồng Tú Tú vẫn ở Đông Giang thì cô ta chắc có thể giúp mình, Trương Dương nói: “Vậy thôi, tôi đi tìm bọn họ, nếu như việc này giải quyết không xong tôi sẽ lại phải tìm cậu.”

Hình Triều Huy cười ha ha nói: “Cứ vậy đi, tôi có thể giúp cậu liên hệ một chút, có điều tôi không dám đảm bảo sẽ có tác dụng.”

Trương Dương nói: “Có câu này của cậu là được rồi.”

Hình Triều Huy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Trương Dương, cậu có nhớ đã từng đưa cho tôi một bức ảnh không?”

Trương Dương hơi ngẩn ra, Hình Triều Huy vừa hỏi hắn cũng không nghĩ ra: “Ảnh nào?”

Hình Triều Huy nói: “chính là khi cậu đến Bắc Kinh đưa cho tôi ý, bảo tôi giúp cậu đưa cho bộ phận giáo định kiểm tra, bức ảnh phó cục trưởng cục công an Đổng Đắc Chí chụp với một người đàn bà.”

Trương Dương lần này mới hiểu ra, bức ảnh đó là bức ảnh khi bắt được Lưu Ngũ ở Giang Thành đã cung cấp cho hắn. Theo như hắn nói thì người trong bức ảnh là Đổng Đắc Chí và người tình của gã, vì người đàn bà này đeo kính đen và đội mũ cho nên không nhìn ra tướng mạo thật, vì vậy Trương Dương mới nhờ phòng kĩ thuật của quốc an, có điều sau đó vì nhiều nguyên nhân mà bỏ qua chuyện này, nếu như không phải Hình Triều Huy chủ động nhắc tới thì hắn sẽ hoàn toàn quên mất chuyện này. Trương Dương nói: “Có tra ra thân phận của người phụ nữ này không?”

Hình Triều Huy nói: “Chỗ cậu có máy fax không, tôi gửi qua cho cậu bức ảnh đã được xử lí.”

Trương Dương nói: “Ở phòng thể ủy có, đợi tôi một chút tôi sẽ gọi lại cho cậu.” Trương Dương gọi điện thoại đến thể ủy, vừa hay Thường Hải Tâm vẫn đang làm thêm giờ ở phòng thông tin thể ủy, Trương Dương bảo cô ấy giúp mình nhận fax, sau đó lại gọi điện báo cho Hình Triều Huy một tiếng.

Khi Trương Dương và Hình Triều Huy gọi điện cho nhau thì Cao Liêm Minh cũng nhận được điện thoại của Lâm Bối Bối, giọng nói của Lâm Bối Bối tỏ ra rất hoảng loạn: “Luật sư Cao, anh ở đâu?”

Cao Liên Minh từ số điện thoại đã biết là Lâm Bối Bối, anh ta và Lâm Bối Bối không quen biết, nếu như không phải vì đồng môn La Ân thì cũng không thể có liên hệ gì với mấy người này, Cao Liêm Minh nói: “Cô Lâm à?”

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của Lâm Bối Bối, Cao Liêm Minh không khỏi oán trách nói: “Tôi vừa đến khách sạn tìm cô nhưng cô không có ở đó, gọi điện thoại thì cô tắt máy, bây giờ sao lại xuất hiện vậy? Cô Lâm, tôi là nể mặt La Ân mới đến giúp đỡ các cô, mong cô hợp tác một chút, đừng chơi trò trốn tìm với tôi.”

Lâm Bối Bối nói: “Luật sư cao, tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với anh.”

Cao Liêm Minh quay người về phía khách sạn Thiên Lam nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Cô đang trong khách sạn?”

Lâm Bối Bối nói: “Tôi ở đó, tôi vừa trở về, anh phải giúp tôi.”

Cao Liêm Minh nói: “Cô phải kể hết tình hình thực tế cho tôi thì tôi mới có thể giúp cô.”

Lâm Bối Bối nói: “Tôi rất sợ hãi, tôi thật sự rất sợ, tôi không ngờ…. không ngờ cô ấy lại làm chuyện như thế này…” Lâm Bối Bối khóc trong điện thoại.

Cao Liêm Minh an ủi nói: “Đừng khóc, cũng không phải sợ, tôi lập tức sẽ tới, tin tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Cao Liêm Minh khóc nói: “Tôi sẽ nói hết, sẽ nói tất cả cho anh…”

Cao Liêm Minh dập điện thoại, nhìn Trương Dương vẫn đứng nghe điện, liền bước tới, kéo lấy Trương Dương: “Đi, quay lại thôi.”

Trương Dương nói: “Tôi phải đến thể ủy nhận fax.”

Cao Liêm Minh nói: “Lâm Bối Bối đã liên lạc lại, cô ta đang ở trong khách sạn Thiên Lam đợi tôi, bây giờ tâm trạng cô ta không ổn định, tôi cảm thấy cô ta biết gì đó, có thể tìm được manh mối từ chỗ cô ta.”

Trương Dương nghe Cao Liêm Minh nói như vậy cũng không dám làm lỡ dở, lập tức đi với Cao Liêm Minh, về khách sạn Thiên Lam.

Hai người bọn họ đến phòng 1208 phòng của Lâm Bối Bối, Cao Liêm Minh ấn chuông cửa: “Cô Lâm.”

Bên trong không có tiếng người.

Trương Dương và Cao Liêm Minh nhìn nhau, Cao Liêm Minh lẩm bẩm nói: “Không phải chứ, rõ ràng lúc này còn gọi điện cho tôi.” Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Bối Bối, Trương Dương áp tai vào cửa phòng, nghe rõ ràng có tiếng chuông điện thoại phát ra.

Cao Liêm Minh học theo Trương Dương cũng áp tai vào cửa, anh ta cũng nghe thấy tiếng chuông, liền thấp giọng nói: “Lẽ nào cô ta đang tắm.”

Chuông điện thoại bên trong không ngừng đổ, Trương Dương cảm thấy có gì đó không ổn.

Sắc mặt Cao Liêm Minh trở nên nghiêm trọng, anh ta nhớ tới giọng nói hoảng hốt lúc nãy của Lâm Bối Bối: “Lẽ nào cô ta đang tắm.”

Trương Dương lắc đầu: “Không thể.” Rồi hắn ám thị Cao Liêm Minh lùi ra, một chân đạp thẳng vào cánh cửa.

Cao Liêm Minh liền dùng đèn pin mang theo người chiếu vào bên trong, anh ta thấy ở trên giường có một người đang nằm, anh ta hết sức khống chế sự sợ hãi trong lòng, đi về phía giường, vén xem mặt người đó, đó là một khuôn mặt trắng bệch đã mất đi sức sống, Lâm Bối Bối đang nằm đó, đôi mắt mở rất to, miệng mở rộng, không nhúc nhích.

Gan của Trương Dương lớn hơn nhiều so với Cao Liêm Minh, hắn lấy chiếc đèn pin trong tay Cao Liêm Minh, đi tới bên giường, ấn vào cổ Lâm Bối Bối, mạch Lâm Bối Bối đã ngừng đập, nhưng trên người vẫn còn hơi ấm, từ điểm này có thể phán đoán rằng cô ta bị giết cách đây không lâu. Cao Liêm Minh đứng ngẩn ra một bên, anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lâm Bối Bối vừa nãy còn nói chuyện điện thoại với mình, một sinh mạng sống sờ sờ nói chết là chết, dưới đất còn rơi không ít bức ảnh, Cao Liêm Minh nhặt lên một tấm.

Trương Dương thở dài nói: “Lập tức báo cảnh sát.”

Đối với Trương Đức Phóng mà nói đây đúng là một đêm không có cách nào để ngủ, nghe thấy trợ lí Lâm Bối Bối của Phạm Tư Kì bị giết liền biết cái án này càng lúc càng phức tạp. Khi Trương Đức Phóng đến hiện trường thì thấy Trương Dương và Cao Liêm Minh đang cho khẩu cung, pháp y đang tiến hành khám nghiệm hiện trường, hiện trường tìm thấy không ít ảnh và một cái đĩa ghi hình.

Trương Đức Phóng nhặt một bức ảnh trong đó lên, trong đó có hai cô gái ăn mặc rất ít đang ôm hôn nhau, Trương Đức Phòng vừa nhìn đã nhận ra hai người trong bức ảnh đó là Phạm Tư Kì và Lâm Bối Bối, trong phòng có rất nhiều ảnh, đều là ảnh của hai người họ, nhưng còn có mấy bức ảnh của Cung Nhã Hinh, Cung Nhã Hinh trong ảnh đang bị trói lại, miệng bị nhét vải, nước mắt dàn dụa, có lẽ là ảnh được chụp sau khi bị bắt đi.

Trương Dương và Cao Liêm Minh sau khi nói rõ sự việc liền đi tới chỗ Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng hỏi bọn họ: “Khi phát hiện ra có điều khác thường tại sao không lập tức thông bảo cho cảnh sát?”

Cao Liêm Minh nói: “Cục trưởng Trương, Tôi và Lâm Bối Bối đã hẹn nhau là hôm nay gặp mặt, tôi hoàn toàn không biết cô ta sẽ bị giết.”

Trương Đức Phóng nói: “Nếu như cậu có thể sớm nói cho chúng tôi biết chuyện này thì bi kịch này có thể sẽ không xảy ra.”

Tinh thần của Cao Liêm Minh đột nhiên kích động, anh ta lớn tiếng quát: “Tôi cũng không muốn cô ta chết, tôi đến để giúp cô ta, tôi hoàn toàn không ngờ người ta sẽ ra tay với cô ta.” Trương Dương nắm vào vai Cao Liêm Minh, nhắc nhở anh ta bình tĩnh lại, anh ta nhìn chiếc đĩa trong tay Trương Đức Phóng, nói: “Trương cục trưởng, phải chăng chúng tôi nên là người xem chiếc đĩa đó trước?”

Trương Đức Phóng nói: “Từ bây giờ trở đi tôi không hi vọng các cậu nhúng tay vào chuyện của cảnh sát chúng tôi, chăm chỉ mà làm chuyện của mình, nếu không tôi sẽ khởi tố các cậu tội cản trở thi hành công vụ.”

Cao Liêm Minh không hề sợ gã, tức giận quát lên: “Anh định đi kiện tôi à? Có giỏi thì anh đi tìm ra hung thủ đi, sao phải hung hăng với tôi làm gì?” May mà Trương Dương kịp thời kéo anh ta ra, tránh để xảy ra cuộc xung kích.

Sau khi Trương Dương và Cao Liêm Minh rời đi, Trương Đức Phóng mới gọi cảnh sát phụ trách lấy khẩu cung đến nói: “Tình hình thế nào rồi?”

Cảnh sát đó nói: “Báo cáo cục trưởng, bây giờ đã bắt đầu đưa ra được kết luận, Lâm Bối Bối bị giết, có lẽ là do bị người ta siết cổ mà chết, căn cứ như kết quả điều tra bước đầu, cái chết của cô ta không có liên hệ trực tiếp nào với Trương Dương và Cao Liêm Minh.”

Trương Đức Phóng không có chút gì ngạc nhiên với điều này, Trương Dương và Cao Liêm Minh không thể giết hại Lâm Bối Bối, bọn họ không có động cơ và lí do.

Cảnh sát đó nói: “Hiện trường có rất nhiều ảnh, đa phần là Lâm Bối Bối và Phạm Tư Kì, có bốn bức ảnh thuộc về Cung Nhã Hinh, đều là ảnh được chụp sau khi bị bắt, hi vọng trong chiếc đĩa này có thể cung cấp cho chúng ta một ít tin tức.”

Những cảnh sát đã mượn tạm một chiếc đầu máy ở trong khách sạn, sau khi bật tivi lên, Trương Đức Phóng cho đĩa vào, sau một đoạn phim dè thì trên màn hình hiện lên một hình cô gái, Trương Đức Phóng nhận ra cô gái này chính là con gái của Cung Kì Vĩ, Cung Nhã Hinh

Cung Nhã Hinh mặc một chiếc áo giống trong ảnh, hai tay bị trói ra sau, mặt hướng về phía kính, khóc nói: “Cha cứu con, cha cứu con