Chương 2496: Một Lời Nói Hết (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Nãi Vượng nói: Ra tòa cũng tốt, nghề của hắn không phải là luật sư ư?

Cao Trọng Hòa nói: Anh biết nó muốn kiện ai không? Một chắt trai của Chu lão – Chu Chí Kiên, một là Phó Hải Triều, con trai của thủ tướng Phó.

Tiêu Nãi Vượng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó lại bật cười: Kể ra thì thằng ôn này so với ông già nó là anh thì can đảm hơn.

Cao Trọng Hòa cười khổ nói: Can đảm ư? Đáng tiếc không có đầu óc, thằng ôn này căn bản chính là đi theo Trương Dương gây chuyện.

Tiêu Nãi Vượng nói: Người ta dù sao cũng phải có vài bằng hữu, làm chút chuyện cho bằng hữu cũng không có gì đáng trách.

Cao Trọng Hòa nói: Lão Tiêu à, chuyện của Trương Dương anh đã nghe nói chưa? Hiện tại ngay cả hắn cũng là Bồ Tát qua sông rồi, bản thân khó bảo toàn.

Tiêu Nãi Vượng nói: Nghe nói là thính công an các anh bắt hắn.

Cao Trọng Hòa nhắc tới chuyện này liền buồn bực, y dập mạnh chén rượu: Vinh Bằng Phi này là đồ khốn nạn, ai mà không nhìn ra chuyện này là đại phiền toái lớn chứ? Chuyện mà Ngay cả Lưu Chiêu cũng không muốn gánh, hắn thò đầu ra làm gì?

Tiêu Nãi Vượng cười hắc hắc một tiếng: Hắn hồ đồ ư? Tôi va hắn tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng người này làm việc trước giờ rất khôn khéo, lại là lão bằng hữu của bí thư Tống, chuyện chúng ta có thể nghĩ đến, hắn không đến mức không nghĩ được chứ?

Cao Trọng Hòa mấp máy môi: Đích xác là bí thư Tống tự mình hạ.

Tiêu Nãi Vượng nói: Bí thư Tống hạ lệnh điều tra, ông ta nói là bảo các anh bắt Trương Dương ư? Hiện tại Trương Dương rốt cuộc bị tội danh gì? Có phải đã song quy hắn hay không? Nếu như đã song quy thì các anh nhúng tay vào cũng rất bình thường, mà nếu chưa thì tôi cũng muốn hỏi, các anh làm như vậy rốt cuộc có hợp với quy củ hay không?

Cao Trọng Hòa nói: Chỉ đang điều tra thôi… Thật ra ngay cả chính y cũng không thuyết phục được mình.

Tiêu Nãi Vượng nói: Lão đệ, tôi hỏi anh một câu, chúng ta không tình tiết vụ án nữa, chỉ với trực giác của anh mà nói, anh cảm thấy Trương Dương có thể ra loại chuyện này không?

Cao Trọng Hòa lắc đầu.

Tiêu Nãi Vượng nói: Tôi cũng không tin, tôi cảm thấy bí thư Tống so với chúng ta thì còn hiểu thằng con rể tương lai này hơn, ông ta nếu hạ lệnh điều tra, tồn tại hai loại khả năng, một là ông ta tin Trương Dương thực sự gây chuyện, cũng bởi vì chuyện này mà cảm thấy tức giận, nhất định muốn xử lý nghiêm khắc Trương Dương, còn có một loại khả năng, ông ta cho rằng Trương Dương không có vấn đề, muốn mượn điều tra lần này để trả lại trong sạch cho Trương Dương.

Cao Trọng Hòa nói: Nhưng hiện tại chứng cớ đang nắm giữ rất bất lợi đối với Trương Dương.

Tiêu Nãi Vượng nói: Chúng ta bỏ vụ án này sang một bên đi, anh không cảm thấy kỳ quái ư, biểu hiện của Lưu Chiêu và Vinh Bằng Phi lần này có phải có chút dị thường hay không?

Cao Trọng Hòa nói khẽ: Lão Tiêu, tuy nói pháp bất dung tình, nhưng cho tới bây giờ đều là pháp lý không ngoài nhân tình, tôi cũng thấy lạ, lần này Lưu Chiêu bọn họ làm có chút quá công chính rồi, tuy rằng bí thư Tống nói muốn xử lý theo lẽ công bằng, nhưng bọn họ tựa hồ không có bất kỳ nhân tố nhân tình nào ở bên trong cả.

Tiêu Nãi Vượng nói: Nếu như Trương Dương thực sự có vấn đề, bí thư Tống tra hắn là đúng, nhưng ông ta làm như vậy, lại hiềm vạch áo cho người xem lưng, đối với danh tiếng của ông ta cũng không có lợi gì?

Cao Trọng Hòa nói: Chuyện này tôi thực sự có chút nhìn không thấu.

Tiêu Nãi Vượng nói: Anh thật ra trong lòng đã minh bạch rồi, chỉ là anh không muốn nói thôi.

Cao Trọng Hòa nói: Tôi thật không rõ Vinh Bằng Phi vì sao muốn làm như vậy! Hắn và bí thư Tống là lão bằng hữu, giao tình của hắn và Trương Dương cũng không tồi, vừa rồi hắn đề xuất để Văn Hạo Nam tiến vào tổ điều tra.

Tiêu Nãi Vượng nói: Lúc trước người đề nghị Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng cũng là hắn đúng không?

Cao Trọng Hòa không nói gì, cầm chén rượu lên lặng lẽ uống một ngụm.

Tiêu Nãi Vượng nói: Người ta rất nhiều lúc tâm tính sẽ xuất hiện biến hóa, có người ngoài mặt không lộ ra, nhưng ở sâu trong lòng hắn chưa chắc đã nghĩ như vậy, một khi có cơ hội, dã tâm của bọn họ sẽ bại lộ.

Cao Trọng Hòa nói: Lão Tiêu, anh lớn tuổi hơn tôi, nhìn chuyện cũng thấu triệt hơn tôi, hay là anh phân tích thử đi.

Tiêu Nãi Vượng nói: Vấn đề của Trương Dương nếu đã bị người ta bới ra, bí thư Tống sớm muộn gì cũng phải tỏ thái độ, cho dù ông ta không tra thì tất nhiên sẽ có người đề xuất điều tra, cho nên bí thư Tống đề xuất đầu tiên chính là một nước cờ hay, cái này gọi là chiếm trước tiên cơ.

Cao Trọng Hòa liên tục gật đầu.

Tiêu Nãi Vượng nói: Bí thư Tống bảo Lưu Chiêu xử lý chuyện này, cường điệu muốn xử lý theo lẽ công bằng, nhưng trong lòng ông ta chắc là không tin Trương Dương sẽ giết người, bất kỳ ai cũng đều sẽ nghĩ tới nhân tình, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong lòng lại sẽ nghĩ vậy. Nếu như anh là Lưu Chiêu thì anh sẽ làm như thế nào?

Cao Trọng Hòa nói: Nếu như tôi là Lưu Chiêu, trước khi chưa điều tra rõ chuyện này thì tôi khẳng định sẽ không bới Trương Dương ra, hơn nữa tôi cũng sẽ không để bộ môn khác nhúng tay vào chuyện này.

Tiêu Nãi Vượng nói: Bí thư Tống cũng cho rằng Lưu Chiêu sẽ không lôi Trương Dương ra, ông ta cho rằng Lưu Chiêu sẽ chiếu cố tới mặt mũi của mình, sẽ đối đãi chuyện này cẩn thận, loại chuyện này căn bản không cần bí thư Tống dặn dò thì hắn cũng biết đường mà mở một mặt lưới, thủ hạ lưu tình, Lưu Chiêu cũng có thể minh bạch. Nhưng Lưu Chiêu cố tình không hiểu, hắn nhận chuẩn bốn chữ xử lý công bình này, thái độ đối với Trương Dương là tra tới cùng, hơn nữa dưới tình huống chưa thẩm tra đã vội vàng đưa Trương Dương cho thính công an.

Cao Trọng Hòa nói: Hắn muốn trốn tránh trách nhiệm ư?

Tiêu Nãi Vượng nói: Nhưng hành động của hắn lại quá rõ ràng, hắn không nể mặt bí thư Tống.

Cao Trọng Hòa nói: Trước khi Trương Dương vẫn chưa bị định tội, bọn họ làm như vậy. Mục đích không phải vì bản thân Trương Dương.

Tiêu Nãi Vượng nói: Ai cho bọn họ lá gan này?

Cao Trọng Hòa cầm chén rượu lên, uống cạn rượu trong chén: Không ngờ có người đã sốt sắng xếp hàng rồi.

Tiêu Nãi Vượng nói: Đưa Văn Hạo Nam vào tổ điều tra là một chiêu diệu, Trương Dương xảy ra chuyện gì, khẳng định sẽ do Văn Hạo Nam gánh vác. Đối với phó thủ tướng Văn mà nói, một là con nuôi một là con ruột, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt.

Cao Trọng Hòa nói: Văn Hạo Nam hiển nhiên bị lợi dụng rồi.

Tiêu Nãi Vượng nói: Kẻ Dám đắc tội với bí thư Tống không nhiều lắm, dám trêu vào Văn gia lại càng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cao Trọng Hòa bỗng nhiên nghĩ tới một người. Không khỏi hít một hơi lạnh, y nói khẽ: Chuyện này chúng ta chỉ sợ không quản được.

Tiêu Nãi Vượng nói: Cho nên lần này mấu chốt không phải là bản thân vụ án của Trương Dương, mà là xếp hàng. đám người chúng ta, mấu chốt nhất chính là giữ cho đầu óc tỉnh táo, làm tốt bổn phận của mình.

Cao Trọng Hòa nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Tiêu Nãi Vượng, công tác của thính công an chính là bổn phận của mình, hiện tại đã xảy ra vấn đề, Tiêu Nãi Vượng có thể chẳng quan tâm tới chuyện này, nhưng mình lại không thể mặc kệ.