Chương 849: Thiên Kiến Môn Hộ (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bởi vì trên đường kẹt xe, Đinh Triệu Dũng cùng gia đình Trương Dương sáu giờ mười mới tới nhà khách chính phủ tỉnh, vì cuộc gặp mặt này, Trương Dương đặt biệt mua quần áo mới cho mẹ và Triệu Thiết Sinh, sui gia lần đầu gặp mặt, nói sao cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút.

Triệu Thiết Sinh từ lúc chào đời tới nay vẫn chưa từng được mặt tây trang bao giờ, mặc bộ tây trang hơn ngàn đồng này lên người, cứ cảm thấy không phải là quần áo của mình vậy, y thỉnh thoảng lại lắc đầu một cái, dùng cổ cọ cọ vào cổ áo sơ mi, quần áo mới đúng là mặc vào không thể nào thoải mái bằng quần áo cũ. Mắt nhìn người ta cũng có chút rụt rè, trong lòng có một loại người cảm giác như người khác đều đang nhìn y, giống như bộ quần áo này là y ăn trộm vậy.

Triệu Tĩnh nhìn ra y không được tự nhiên, bước lên khoác tay y, cười nói: Cha, trông cha đẹp trai lắm!

Thật không? Triệu Thiết Sinh cười rất không tự nhiên.

Từ Lập Hoa nhỏ giọng nói với Trương Dương: Thằng ba, mẹ trong lòng thật sự cảm thấy không tự tin lắm…

Trương Dương cười nói: Mẹ, chỉ là vừa ăn vừa nói chuyện thôi mà, không có gì đâu.

Đinh Triệu Vĩ nhìn thấy một nhà bọn họ tới, cười cười đứng dậy đón, Trương Dương mỉm cười đi tới, bắt tay với y: Triệu Vĩ, chào anh, đã lâu rồi không gặp.

Đinh Triệu Vĩ cười ha ha nói: Tôi toàn ở trong bộ đội, đâu có giống như cán bộ địa phương các anh, tự do tự tại. Gã lại chào Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa: Cháo chú Triệu, dì Từ, cha cháu bảo cháu ở đây chờ, cháu là đại ca của Triệu Dũng, Đinh Triệu Vĩ!

Triệu Thiết Sinh đứng đó toét miệng cười, Triệu Tĩnh đẩy y một cái, y mới có phản ứng, bước lên giơ tay ra: Thủ trưởng…. chào anh. Y quá khẩn trương, nhìn thấy Đinh Triệu Vĩ mặc quân trang, nghĩ chắc là một đại cán bộ của bộ đội, không ngờ lại gọi là thủ trưởng.

Triệu Tĩnh quẫnquá mặt đỏ bừng, Trương Dương thì bật cười.

Đinh Triệu Vĩ cười nói: Chú Triệu, chú gọi cháu là Triệu vĩ được rồi, cháu không phải là thủ trưởng gì cả, mời vào, mời vào! Gã dẫn mọi người vào trong phòng.

Nhìn thấy gia đình Trương Dương đến, Đinh Nguy Phong cười cười đứng dậy, tuy rằng trong lòng y rất không thoải mái, nhưng công phu mặt mũi vẫn phải làm, nếu y dã không ngăn cản được con trai kết hôn, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Biểu hiện của Đinh Nguy Phong rất nhiệt tình, cũng rất chủ động, y chủ động vươn tay về phía Triệu Thiết Sinh: Anh là cha của Triệu Tĩnh phải không?

Triệu Thiết Sinh cả đời này chưa từng bắt tay với một cán bộ to như vậy bao giờ, khẩn trương đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi, y cho rằng nếu cứ để vậy thì khẳng định là không lễ phép với người ta, liền lau lau lên người rồi mới vươn tay ra, Đinh Nguy Phong nhìn ra y đang khẩn trươn, cười cười bắt tay với y, vỗ mu bàn tay y, nói: Lão Triệu à, mọi người đều là người một nhà, đừng khách khí mà.

Triệu Thiết Sinh ậm ừ hai tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đinh Nguy Phong buông tay Triệu Thiết Sinh ra, lại cười cười với Đinh Nguy Phong: Hoan nghênh các vị tới Đông Giang.

Từ Lập Hoa mỉm cười nói mỉm cười nói: Khách khí rồi!

Đinh Triệu Dũng liếc mẹ mình một cái, Tiền Huệ Mẫn vẫn ngồi đó không động đậy, trong lòng gã cảm thấy cảm thấy có chút không ổn.

Đinh Nguy Phong giới thiệu với vợ chồng Triệu Thiết Sinh và Từ Lập Hoa: Đây là mẹ của Triệu Dũng, hôm nay sức khỏe của bà ấy không tốt, tôi vừa rồi phải qua bệnh viện đón bà ấy tới đây. Đinh Nguy Phong dù sao cũng là lão thủ chính trị, ứng phó với trường hợp như vậy không có gì là khó.

Triệu Thiết Sinh lúc này cuối cùng cũng có chút hòa hoãn lại, y lại chà chà tay lên âu phục, sau đó vươn tay về phía Tiền Huệ Mẫn: bà sui.. chào bà…

Tiền Huệ Mẫn sắc mặt rất khó coi, chẳng thèm cười lấy một cái, bà ta cũng không tỏ thái độ gì, vẫn ngồi đó, nói: Ngồi đi, thân thể tôi không được thoải mái, ngại quá.

Tay Triệu Thiết Sinh cứng đờ ra đó, mặt đỏ bứng lên, tuy rằng Triệu Thiết Sinh không có nhiều văn hóa, nhưng hắn vẫn hiểu cách xem sắc mặt của người khác, bà sui này căn bản là khinh thường y, Triệu Thiết Sinh ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Triệu Tĩnh cũng thấy rất khó xử.

Từ Lập Hoa nói: Mẹ Triệu Dũng à, sức khỏe không tốt thì đừng ra ngoài làm gì, bà phải mang bệnh mà tới, hai chúng tôi thật sự là ngại lắm. Sự tùy cơ ứng biến của Từ Lập Hoa vào lúc này là cực kỳ cần thiết, bà ta hóa giải bầu không khí khẩn trương này, cũng hóa giải sự xấu hổ của chồng.

Trương Dương vừa vào cửa đã nhìn ra sắc mặt của Tiền Huệ Mẫn không đúng, hắn lăn lộn trên quan trường nhiều năm như vậy, từ vẻ mặt của đối phương đã đoán được Tiền Huệ Mẫn không hài lòng đối với cuộc hôn nhân này, nếu đổi lại là trường hợp khác, Trương Dương sẽ không nể mặt bà ta, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay đến là để bàn hôn sự của em gái, trước lúc đến, mẹ đã đặt biệt kéo hắn sang một bên dặn dò, điều kiện của nhà họ không bằng người ta, vạn nhất có gì khó chịu thì Trương Dương bất kể là như thế nào cũng phải cố nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng vì xung động mà làm hỏng hôn sự của em gái.

Đinh Nguy Phong mở miệng rất đúng lúc: Mời ngồi! Ngồi xuống đi, đều là người một nhà mà, đừng khách khí!

Tiền Huệ Mẫn âm dương quái khí chêm vào: Đã sắp sáu giờ hai mươi rồi, mau ngồi xuống đi, nhà hàng giục mang đồ ăn mấy lần rồi.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của bà ta thì tức lắm, nhưng loại trường hợp ngày hôm nay mình mà nổi giận thì đích xác là không hay, nếu trở mặt, cái bị tổn thương không phải là tình cảm của hai nhà, mà là hạnh phúc cả đời của em gái, bỏ qua nhân tố của Tiền Huệ Mẫn, những người khác của Đinh gia vẫn rất nhiệt tình, thôi thì nể mặt em gái và Đinh Triệu Dũng, hôm nay nhịn vậy.

Đinh Nguy Phong mời vợ chồng Triệu Thiết Sinh ngồi trước, Triệu Thiết Sinh nào có dám, y hoảng sợ nói: Bí thư Đinh, ngài là lãnh đạo, ngài ngồi trước đi!

Đinh Nguy Phong cười nói: Đóng cửa lại thì đều là người một nhà, lãnh đạo vả chả không lãnh đạo cái gì, cùng nhau ngồi đi! Thế là y và Triệu Thiết Sinh ngồi trước, Từ Lập Hoa ngồi ở bên cạnh chồng, Triệu Tĩnh thì ngồi cạnh mẹ.

Đinh Triệu Dũng vốn định ngồi cùng với Triệu Tĩnh thì Tiền Huệ Mẫn nói: Triệu Dũng, con ra đây ngồi!

Đinh Triệu Dũng cười cười, trước mặt nhiều người như vậy không thể không nể mặt mẹ được, liền đi tới ngồi bên cạnh mẹ.

Trương Dương ngồi cạnh em gái, Đinh Triệu Vĩ ngồi ở bên cạnh hắn, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, lại đưa khăn tay để lau tay.

Triệu Thiết Sinh lần đầu tiên trải qua trường hợp như vậy, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, lúc này mồ hôi lại túa ra, nhìn thấy có khăn, y cầm khăn lên lau tay, sau đó lau cổ, cuối cùng lau cả cái gáy trống trơn.

Chu Tinh nhìn thấy bộ dạng buồn cười của Triệu Thiết Sinh, không nhịn được liền cười ra tiếng, sau khi cười xong mới thấy không được lễ phép chạy nhanh vội vàng cúi đầu, nhưng vai thì không ngừng rung.

Trương Dương coi như không thấy gì, đâu phải ai sinh ra là cái gì cũng biết, Triệu Thiết Sinh khẩn trương cũng là điều không thể tránh khỏi.

Đinh Nguy Phong bảo nhân viên phục vụ rót rượu, khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Triệu Thiết Sinh, Triệu Tĩnh nhắc nhở: Cha, sức khỏe của cha không tốt, uống ít một chút!

Triệu Thiết Sinh ngây ra một thoáng, thật ra sức khỏe của y rất tốt, nguyên nhân là con gái nhắc nhở y là, Triệu Thiết Sinh sau khi rượu vào thì không giữ được cái miệng, thích nói hưu nói vượn, vạn nhất nói sai, khẳng định sẽ khiến mọi người đều xấu hổ. Triệu Thiết Sinh cười cười: Ừ… dạ dày tôi không được tốt lắm.. không uống…

Đinh Nguy Phong cười nói: Vậy thì uống ít thôi, không miễn cưỡng mà!

Từ Lập Hoa nói: Uống ít một chút! Hai nhà lần đầu gặp mặt, Triệu Thiết Sinh nếu không uống chút nào thì cũng khó ăn khó nói.

Sau khi rót rượu xong, Đinh Nguy Phong cầm chén rượu lên, mỉm cười nói: Lão Triệu à! Hoan nghênh gia đình anh tới Đông Giang làm khách, chúng ta cùng nhau cạn một ly!

Ài! Triệu Thiết Sinh chờ y nói xong, ực một tiếng uống cạn rượu trong chén, Triệu Thiết Sinh cho rằng uống càng thống khoái thì càng tôn trọng chủ nhân.

Đinh Nguy Phong cũng nhìn ra Triệu Thiết Sinh là người thật thà, cũng uống cạn rượu trong chén, Trương Dương một mực không nói gì, hôm nay hắn chỉ sắm vai nhân vật vãn bối.

Sau khi uống xong ba chén, Đinh Nguy Phong nói: Lão Triệu à, anh ở Giang Thành làm công tác gì vậy? Những lời này cho thấy Đinh Nguy Phong cũng không biết gì về gia đình Triệu Tĩnh, thậm chí trước lần gặp mặt này, y cũng không rõ Triệu Thiết Sinh là ở tại Giang Thành hay là Xuân Dương.

Triệu Thiết Sinh nói: Bí thư Đinh, nhà tôi ở Xuân Dương, tôi là công nhân của nhà máy máy móc nông nghiệp Xuân Dương, hiện tại đã về hưu rồi.

À! Đinh Nguy Phong à một tiếng, hỏi Từ Lập Hoa: Còn chị?

Triệu Thiết Sinh nói: Ở nhà, bà ấy trước giờ không đi làm, chỉ ở nhà giặt quần áo nấu cơm, chính là làm nội trợ đó.

Khi Triệu Thiết Sinh giới thiệu những điều này nói rất thản nhiên, Trương Dương nghe cũng rất thản nhiên, bởi vì Triệu Thiết Sinh nói thật, Triệu Tĩnh thì cúi đầu xuống, những lời này của cha mình khiến cô ta cảm thấy có chút tự ti, tuy rằng khi yêu Đinh Triệu Dũng, cô ta cố gắng bỏ qua sự chênh lệch về điều kiện gia đình giữa hai người, nhưng sự thật bày ra đó, bất kể cô ta muốn hay không muốn, sự thật vẫn tồn tại.

Đinh Nguy Phong cầm chén rượu lên, nói: Lão Triệu, hai người đúng là không dễ dàng gì, không lơ là việc giáo dục con cái, bồi dưỡng được một cán bộ trẻ tuổi cho và một sinh viên cho quốc gia.