Chương 1850: Thất Lễ (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không cần Cố Dưỡng Dưỡng ra tay, đao chấn nhiếp cổ kim của Trương đại quan nhân đã khiến đầu bếp lớn nhỏ của Tử Kim các rung động, hiện tại không coa ai hoài nghi câu nói vừa rồi của Cố Dưỡng Dưỡng, nếu Trương Dương nói đao công của mình là đệ nhị thiên hạ thì không ai dám xưng đệ nhất, đậu hủ nước vốn cắt mỏng đã cực khó, huống chi hắn còn trực tiếp thái trên tay Cố Dưỡng Dưỡng, đã khó lại càng thêm khó, lòng bàn tay không bằng phẳng, đối với nắm giữ đao cũng phải vừa đúng, chỉ hơi vô ý thì chẳng những không cắt được mà còn cắt vào da thịt của Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng Trương Dương cắt xong một khối, Cố Dưỡng Dưỡng lại lông tóc cũng không tổn hao gì, loại đao này rất kinh người.

Đồng thời đám người này cũng bội phục sự can đảm của Cố Dưỡng Dưỡng, đổi thành người khác thì thật sự là không có gan xòe tay ra làm thớt cho Trương Dương.

Viên Phương xem xong màn biểu diễn của hai người, quả thật là bộ phục sát đất, mình không có loại bản sự đó, người Phùng Cảnh Lượng mời đến quả nhiên là cao nhân.

Phùng Cảnh Lượng là tới đây mời Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi ăn cơm, Trương Dương nói với Viên Phương: Viên sư phó, món này giao cho anh làm, chúng tôi còn có việc khác phải thương lượng.

Viên Phương lúc này đã phục Trương Dương đến cực điểm, hắn gật đầu: Trương sư phó yên tâm.

Trở lại phòng, Phùng Cảnh Lượng kể lại chuyện vừa rồi cho Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ, hai người lập tức vô cùng hối tiếc vì đã bỏ lỡ màn vừa rồi. Tiết Vĩ Đồng thậm chí muốn chạy vào bếp tìm một khối đậu hủ nước ra bắt Trương Dương biểu diễn thái màn vừa rồi lại cho mình.

Trương Dương nói: Mục đích của Trù nghệ là để làm ra đồ ăn ngon chứ không phải là biểu diễn, đao công của tôi cũng không phải là luyện ra trong phòng bếp.

Từ Kiến Cơ nói: Nói chính sự đi, tôi và Vĩ Đồng đang nói tới vấn đề an bài tiệc rượu ngày mai. Tam đệ, ngày mai cha nuôi mẹ nuôi của cậu sẽ ngồi cùng bàn với Tiết lão.

Trương Dương nghe hắn nói tới chuyện này thì không khỏi lúng túng nói: Cái đó… Có chuyện tôi đang muốn nói với Vĩ Đồng, cha nuôi của tôi ngày mai bận việc, mẹ nuôi của tôi cũng không đến, có điều bọn họ bảo tôi mang quà tới

Tiết Vĩ Đồng nghe nói vợ chồng Văn Quốc Quyền đều không tới thì lập tức trong lòng liền có chút không thoải mái, địa vị chính trị của Tiết gia quyết định trong lòng đám con cháu này vô cùng kiêu ngạo. Tuy rằng Tiết Vĩ Đồng bình thường rất ít biểu lộ, nhưng cô ta cho rằng trong nhà nếu đã đưa ra lời mời thì chính là nể mặt người khác rồi, không ngờ có người lại không tới. Thật ra trước khi Văn Quốc Quyền tỏ ý không thể tham dự thì cũng có mấy người từ chối có việc không đến, điều này khiến cho Tiết Vĩ Đồng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lòng người dễ thay đổi. Trước mặt người anh trai kết bái Trương Dương này, Tiết Vĩ Đồng không hề biểu lộ ra,

Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Dưỡng Dưỡng trở về phòng bếp chuẩn bị, cô ta bảo Trương Dương tạm thời không cần phải tới, Tiết Vĩ Đồng thì về nhà thương lượng chuyện danh sách.

Từ Kiến Cơ cùng Trương Dương tới văn phòng của Phùng Cảnh Lượng uống trà.

Phùng Cảnh Lượng nói: Xem ra lại có biến số rồi, vừa rồi Tiết gia nói cho tôi biết, người xác định không thể tới có đến mười lăm người. Phùng Cảnh Lượng khi nói những lời này biểu hiện rất bình thường tự nhiên, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ vậy, giờ khá xưa rồi, hiện giờ Tiết lão đã về hưu, bên trong con cái của Tiết lão người có chức quan lớn nhất cũng chỉ đứa con cả đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy Kiềm Nam, Tiết gia trong chính đàn có thể dùng bốn chữ hậu kế vô lực để hình dung. Tuy rằng Tiết Thế Luân làm sinh ý rất khá, nhưng địa vị kinh tế chưa chắc đã có thể cùng một cấp số với địa vị chính trị.

Từ Kiến Cơ mấy máy môi, hắn nói khẽ: Thật ra vừa rồi tôi chưa kịp nói, cha tôi ngày mai cũng không thể tới, có điều ông ta sẽ gọi điện mừng thọ cho Tiết lão.

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kỳ quái, trong mắt họ, những nhân vật thực quyền này lựa chọn không đến chỉ có một lý do, Tiết lão hiện giờ đã về hưu rồi, sức ảnh hưởng của ông ta trên chính đàn đã không còn như xưa nữa.

Phùng Cảnh Lượng nói: Gần đây mọi người đều bận rộn quá.

Từ Kiến Cơ nói: Sắp tới mùng một tháng 7 rồi, bận cũng là bình thường thôi, cha tôi cũng muốn tới, nhưng công việc không cho phép, tôi chỉ lo lắng, Vĩ Đồng liệu có bởi vì việc này mà phật lòng không?

Trương Dương cũng lo lắng về chuyện này, hắn buông chén trà trong tay, nói: Tôi thủy chung không hiểu, vì sao chú Tiết muốn kiên trì làm tiệc mừng thọ cho Tiết lão.

Từ Kiến Cơ nói: Làm mừng thọ cũng được, nhưng không cần thiết phải làm to.

Phùng Cảnh Lượng không nói gì, tuổi hắn lớn hơn một chút, biết loại chuyện này không thể đánh giá bừa bãi được, dù sao Trương Dương, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng mới là huynh muội kết bái, người ta nói gì cũng không sao cả, mình vạn nhất không cẩn thận nói gì đó, truyền tới tai Tiết Vĩ Đồng khẳng định sẽ không tốt.

Từ Kiến Cơ nói: Tân khách tới đa số đều là chú Tiết mời, Tiết lão tự mình chỉ mời có hai người.

Ai?

Chu lão và Kiều lão.

Kiều lão ngồi bên trong nơi chưa đồ lẳng lặng thưởng thức tảng đá của ông ta, nghe thấy tiếng bước chân, cũng dễ dàng từ trong thanh âm phán đoán ra là Kiều Chấn Lương.

Trong tay Kiều Chấn Lương đang cầm một khối nguyên thạch mã não.

Kiều lão cười nói: Đưa cho tôi xem.

Kiều Chấn Lương cầm nguyên thạch mã não đưa cho cha: Cha, đây là Quý Xương tìm cho cha.

Kiều lão cầm nguyên thạch mã não nhìn nhìn, sau đó đặt sang một bên, nói khẽ: Hắn sao không tư mình tới đây tặng cho tôi?

Kiều Chấn Lương nói: Gần đây trường học nhiều việc lắm, vẫn là hắn bảo lái xe đưa tới.

Kiều lão nói: Có bận đến mấy thì cũng phải nhớ đến thăm tôi chứ, Thì Duy đâu? Con bé điên đó gần đây sao cũng không tới?

Kiều Chấn Lương nói: Nó gần đây đang bận yêu đương, tiểu Quách từ Đông Giang tới, mấy ngày nay hai đứa nó bận đi chơi khắp ở kinh thành.

Kiều lão mỉm cười gật đầu: Tốt tốt, con bé đó cuối cùng cũng có định tính rồi, tôi vẫn chưa gặp tiểu Quách, anh lát nữa liên hệ với bọn Thì Duy, bảo chúng tới nhà ăn cơm, để tôi nhìn giúp nó.

Kiều Chấn Lương nói: Vâng, lát nữa con gọi điện thoại cho nó. Y nói xong thì tạm dừng một chút rồi lại nói: Cha, hôm nay Tra Tấn Nam tìm con nói chuyện.

Kiều lão không hề cảm thấy ngạc nhiên, lạnh lùng nói: Anh thấy sao?

Kiều Chấn Lương nói: Chuyện của bộ nông nghiệp, con trong thời gian ngắn sẽ hoàn thành giao nhận, cuối tháng này tới thành phố Tân Hải làm quyền bí thư thị ủy.

Kiều lão nói: Quyết định rồi à?

Kiều Chấn Lương nói: Quyết định rồi.

Kiều lão nói: Trước khi anh thượng nhiệm, gọi hết người trong nhà về, tề tụ một chút, nhất định phải bảo Mộng Viện về.

Kiều Chấn Lương gật đầu, hắn nói khẽ: Đợi lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn nói với Mộng Viện.

Giữa hai cha con mà còn phải chuyển lời à? Anh sang càng lúc càng buồn cười thế? Kiều lão nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không vui.

Kiều Chấn Lương nói: Nó một mực đổ trách nhiệm cái chết của Truyện Mỹ lên người con, trong lòng nó con như là kẻ hại chết mẹ nó, chứ không phải là cha nó.

Câm mồm. Kiều lão phẫn nộ quát, giọng nói của ông ta khiến Kiều Chấn Lương run lên.

Kiều lão chỉ vào y, nói: Huyết mạch tương liên, nó là cốt nhục của anh, thân là cha, anh không ngờ không hiểu con gái mình, anh có biết Mộng Viện yêu anh thế nào hay không? Cho dù là ngăn cách tạm thời, anh có thể nói mình không có trách nhiệm trong cái chết của Truyền Mỹ không? Anh dám nói anh đã tận hết trách nhiệm của một người cha không? Từ sau khi Truyền Mỹ chết, trong thời gian lâu như vậy anh căn bản không có một hành động nào để hàn gắn quan hệ cha con.

Nội tâm Kiều Chấn Lương rối rắm và đau khổ, cha không biết chân tướng của sự thật, những năm gần đây, y rốt cuộc đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi.

Kiều lão tựa hồ ý thức được lời nói mới rồi của mình có chút quá nặng, ngữ khí dịu đi: Chấn Lương, Truyền Mỹ tuy rằng đi rồi, nhưng nhà thì vẫn còn, anh còn có con trai, còn có con gái, còn có anh chị em, còn có tôi, anh là trụ cột trong nhà, anh mang trên vai toàn bộ trách nhiệm của Kiều gia.

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: Cha, tôi minh bạch rồi, con sẽ cố gắng làm tốt.

Kiều lão nói: Buổi trưa ngày mai, tôi và bác Chu của anh hẹn gặp mặt, anh đi theo tôi.

Kiều Chấn Lương ngạc nhiên nói: Cha, không phải đã nói là tới chỗ Tiết lão ư?

Kiều Chấn Lương biết quyết định của cha có nghĩa là gì, hắn và Chu lão ngày mai gặp mặt, nói cách khác, hai người bọn họ đều sẽ không xuất hiện trong thọ yến của Tiết lão, ý nghĩa này tuyệt đối không bình thường.

Giữa cha con luôn có rất nhiều lời tri tâm muốn nói, tuy rằng ngày mai chính là ngày sinh nhật, nhưng buổi chiều hôm nay Tiết lão vẫn hưng trí bừng bừng đi dạo Trường Thành, đi cùng ông ta chỉ có Tiết Thế Luân.

Đoạn Trường Thành này vẫn chưa mở cửa ra ngoài, Tiết lão đứng trên đài phong hoả đài, hơi thở có chút dồn dập.

Tiết Thế Luân đưa cho cha một chai nước, Tiết lão xua tay, ý bảo y đưa máy ảnh cho mình, sau đó lựa chọn mấy góc độ thích hợp để chụp, sau khi chụp xong hơn mười tấm, Tiết lão mới cảm thấy mỹ mãn trở lại bên cạnh con trai: Mấy bức này rửa xong khẳng định sẽ kinh diễm lắm.

Tiết Thế Luân lại đưa nước tới.

Tiết lão uống mấy ngụm rồi tựa vào trên tường thành: Chuyện Ngày mai anh đã an bài xong chưa?

Tiết Thế Luân nói: Cũng chẳng có gì mà an bài cả, gửi mấy thiệp mời, còn chuyện làm tiệc thì giao cho Đồng Đồng, nó lớn vậy rồi, làm chút chuyện nhỏ này vẫn dư sức.

Làm lớn như vậy cũng chẳng để làm gì, người nhà xum họp một chỗ là được rồi, việc gì cứ phải để mọi người đều biết, lời mời gửi đi, nhưng đến cuối cùng người khác không đến, Tiết gia chúng ta cũng mất hết mặt mũi.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Không thì là chúng ta thất lễ, không đến là người ta thất lễ, cha, nếu cha lựa chọn thì cha hy vọng Tiết gia chúng ta thất lễ hay là người khác thất lễ?

Tiết lão lạnh lùng cười nói: Tôi cả đời này đều không thích nợ người khác.

Tiết Thế Luân nói: Con cũng không thích nợ người khác.

Giống tôi.

Tiết Thế Luân nói: Con nghe nói Kiều Chấn Lương đã định ra sẽ tới Tân Hải làm bí thư thị ủy.

Tiết lão xoay người, hai tay đặt lên trên tường thành, nhìn dãy núi trập trùng, mặt trời đã ngả về tây, ánh mặt trời cũng không còn gắt như vừa rồi, cảnh vật trên dãy núi hiểm trở cũng phân ra màu sắc xanh tím bất đồng, tìm là tím, xanh là xanh, trong sắc thái uốn lượn kéo dài kia vẽ ra một đường ranh giới rõ ràng.