Chương 1997: Hiềm Nghi (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: Tìm tôi có việc à?

Văn Hạo Nam nói: Sophia đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Trương Dương nói: Anh muốn tôi giúp làm cô ta tỉnh lại? Trong giọng nói của Trương đại quan nhân không hề có bất kỳ thành phần ngạc nhiên nào.

Văn Hạo Nam nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn thì thậm chí cho rằng Sophia sở dĩ hôn mê đến tận giờ có lẽ là do Trương Dương động tay động chân.

Văn Hạo Nam đoán không nhầm, Trương đại quan nhân trước khi giao Sophia cho cho hắn đã lặng lẽ điểm huyệt ngủ của Sophia, hắn cũng không có lòng hại người, nhưng lòng đề phòng thì không thể không có, dưới tình huống lúc đó, Trương Dương vẫn phải lưu lại hậu thủ, Văn Hạo Nam tối hôm qua không để ý tới mình mà đi, căn bản là vứt tất cả phiền toái cho mình, huống chi Triệu Thiên Tài vẫn còn đang ở trong tay hắn.

Văn Hạo Nam nói: Nếu không phải mẹ tôi kiên trì thì tôi cũng sẽ không tới tìm anh.

Trương Dương cười cười, hắn nhìn vào hai mắt Văn Hạo Nam rồi nói: Rất nhiều chuyện tôi không muốn giải thích, mà tôi nói cũng vô dụng thôi, tựa như tối hôm qua, tất cả mọi người biết tôi xuất hiện ở đó là để cứu người, nhưng lai không có ai lên tiếng cho tôi, rất nhiều lúc, anh làm việc tốt nhưng người khác chưa chắc đã cảm kích, tôi vốn cho rằng giữa chúng ta cho dù không thành được thân như huynh đệ một nhà thì cũng sẽ không trở mặt thành thù, nhưng hiện tại xem ra phán đoán của tôi không chính xác.

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: Tôi không quan tâm anh nhìn tôi như thế nào.

Trương Dương nói: Vừa hay tôi cũng muốn nói một câu tương tự với anh, cho tới giờ, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện tử tế với anh, không ngờ chúng ta lại nói chuyện trong hoàn cảnh này, cha nuôi mẹ nuôi vẫn luôn rất tốt đối với tôi, tôi rất cảm kích bọn họ, anh nhìn quan hệ giữa tôi và bọn họ như thế nào thì tới vẫn sẽ nói với anh rằng, giữa tôi và bọn họ chỉ có tình thân, không tồn tại lợi dụng gì cả.

Văn Hạo Nam lộ ra nụ cười khinh bỉ: Anh nói vẫn tôi những lời này có tác dụng gì ư?

Trương Dương nói: Nếu chúng ta không thành được bằng hữu, vẫn nên đưa quan hệ trở nên hiện thực một chút, chuyện của Sophia rất dễ giải quyết, tôi có thể giúp anh, nhưng có điều kiện tiên quyết, anh phải phóng thích Triệu Thiên Tài.

Văn Hạo Nam lạnh lùng nhìn Trương Dương: Áp chế tôi à?

Trương Dương tràn đầy tự tin nói: Không phải áp chế, là đàm phán, nếu tôi mà đối phó với anh, thủ đoạn rất nhiều, bất kể là luận văn hay là luận võ, tôi đều không thua anh.

Trong ánh mắt của Văn Hạo Nam bốc lên hỏa phẫn nộ, hắn bắt đầu hối hận vì đã tới đây.

Trương Dương nói: Anh yên tâm, bất kể anh thấy tôi thế nào, tôi cũng sẽ không coi anh trở thành cừu nhân, Triệu Thiên Tài là bằng hữu của tôi, lần này là hắn giúp tôi, trách nhiệm vốn không nên do hắn gánh vác, trên ý nghĩa nào đó thì hắn còn là ân nhân cứu mạng của Sophia, nếu không phải hắn phân tích ra vị trí của Sophia, tôi sẽ không kịp thời tìm được cô ta, tình huống tối hôm qua, nếu muốn thêm một lát nữa, Sophia sẽ tắc thở mà chết, thần tiên cũng bất lực.

Văn Hạo Nam nói: Bất kể anh có xuất hiện hay không thì chúng tôi vẫn sẽ tìm được Sophia. Hắn thủy chung không muốn thừa nhận là Trương Dương cứu Sophia.

Trương Dương nói: Không sao cả, tôi chỉ có một điều kiện này.

Văn Hạo Nam nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn gật đầu: Tôi đáp ứng anh.

Trương Dương nói: Anh để thầy châm cứ châm hai huyệt Ngọc Chẩm và Phong Phủ cho cô ta, cô ta sẽ tỉnh lại.

Văn Hạo Nam nói: Anh không sợ tôi đổi ý ư?

Trương đại quan nhân đứng dậy đi ra cửa: Nhân phẩm của con cái Văn gia vẫn không đến mức xấu xa như vậy.

Triệu Thiên Tài sau hai tiếng đồng hồ được đưa đến trung tâm triển lãm hội quốc mậu, hai ngày nay hắn cũng bị tra tấn không ít, nhìn thấy hắn bởi vì mình màphải chịu đau khổ, Trương đại quan nhân có chút áy náy, ngược lại Triệu Thiên Tài vẫn biểu hiện có chút lạc quan, hắn cười nói: Tôi còn tưởng rằng lần này cần sẽ bị coi là thông đồng với nước ngoài rồi bị đặc vụ bắt lại, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.

Trương Dương vỗ vai hắn, đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ: Tắm rửa một cái rồi xoa chỗ bị thương, lát nữa tôi sẽ mời anh mời anh đi uống rượu giải xui.

Triệu Thiên Tài cười nói: Tôi không muốn uống rượu, hiện tại chỉ muốn được ngủ một giấc thôi, từ lúc bị họ bắt tới giờ, tôi chưa được chợp mắt, đám cảnh sát này tra tấn người ta rất có cách.

Triệu Thiên Tài đi rồi, Kiều Mộng Viện nói với Trương Dương: Vừa rồi ông nội của tôi gọi điện thoại tới, bảo anh theo tôi về đi một chuyến.

Trương Dương nói: Được!

Kiều lão gọi bọn họ về có mấy, thứ nhất là tảng đá mà Trương Dương đưa cho ông ta, bên trong không ngờ có một khối phỉ thúy giá trị xa xỉ, tỉ lệ rất tốt, dựa theo giá thị trường hiện tại thì cũng phải mấy ngàn vạn, nếu khắc thành hàng mỹ nghệ thì có thể có giá trị cao.

Ý tứ của Kiều lão là trả lại khối phỉ thúy này cho Trương Dương, lễ vật quý trọng như vậy ông ta không thể nhận.

Trương Dương cười nói: Kiều lão, lễ vật đã tặng rồi có lý nào lại nhận lại, hơn nữa, lúc ấy tôi mua tảng đá này cũng không đáng mấy tiền, chẳng lẽ đã biết bên trong đây phỉ thúy, tôi còn phải đem tiền thừa trả lại cho tên bán đá đó ư?

Kiều lão nói: Cái tôi thích là tảng đá chứ không phải là phỉ thúy, anh tặng thứ tôi không thích làm gì?

Trương Dương nói: Ngài nếu không thích thì đưa cho Mộng Viện làm trang sức, về sau để cho cô ta làm đồ cưới.

Kiều lão nghe thấy câu này lập tức mặt mày hớn hở nói: Có đạo lý, có đạo lý.

Kiều Mộng Viện lại xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đứng dậy nói: Trương Dương, anh đừng đem tôi ra đùa, tôi ra ngoài có chút việc, hai người cứ nói chuyện đi. Cô ta vội vàng trốn tránh.

Kiều lão mỉm cười nhìn bóng dáng của cháu gái: Nam lớn phải thành hôn, nữ lớn phải gả chồng, Mộng Viện quả thực đã tới tuổi lập gia đình rồi.

Trương đại quan nhân tim đập thình thịch, Kiều lão chắc không phải muốn làm nguyệt lão, tự mình tác hợp cho hai người bọn họ chứ? Nếu thật là như vậy, Trương đại quan nhân còn không biết nên ứng đối như thế nào.

Cũng may Kiều lão không tiếp tục đề tài này, ông ta nói khẽ: Tôi nghe nói cậu và Tiết Thế Luân liên thủ lâp bẫy cho tiểu nhị của Tạ gia một giáo huấn.

Trương Dương cười nói: Chỉ trách lòng tham của hắn thôi.

Kiều lão gật đầu: Người ta trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải cân nhắc cho rõ, nếu không rõ vị trí của mình thì rất dễ phạm sai lầm.

Trương Dương cẩn thận hỏi: Chuyện này không mang tới phiền toái của lão nhân gia chứ.

Kiều lão cười ha ha, nói: Tôi trước giờ cũng không phải là người sợ phiền toái, chỉ cảm giác rất thú vị thôi. Trương Dương thở phào.

Kiều lão cầm chén trà trước mặt lên uống một ngụm: Anh ở Tân Hải làm thuận tâm chứ.

Trương Dương nói: Vẫn ổn.

Kiều lão ý vị thâm trường nói: Tôi vừa nghe nói anh và con gái của Hoài Minh cãi nhau, nếu muốn đổi hoàn cảnh thì tôi có thể giúp anh, nếu anh nguyện ý, anh và Mộng Viện có thể cùng nhau rời khỏi đó. Lời nói của Kiều lão vô cùng mịt mờ, nhưng ý tứ được biểu đạt vô cùng rõ ràng, ông ta đã coi Trương Dương là nhân tuyển cháu rể tốt, trước đây ông ta không muốn nhắc tới, là bởi vì Trương Dương đã có vợ chưa cưới, hiện tại bọn họ nếu đã giải trừ hôn ước, Kiều lão tất nhiên nên nghĩ cho cháu gái của mình nhiều một chút.