Chương 2386: Nhìn Thấu Chưa (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khưu Phượng Tiên sau khi kính rượu từng người thì đi vào chính đề, cô ta nói với Trương Dương: Bí thư Trương, tôi nghe nói Hà Vũ Mông đã xảy ra chuyện?

Trương đại quan nhân giả bộ hồ đồ: Gì cơ?

Khưu Phượng Tiên biết hắn đang giả ngu, tiếp tục nói: Chính là con gái của Hà Trường An đó.

Trương Dương nói: cô cũng biết cô ta à?

Khưu Phượng Tiên nói: Biết, nhưng không phải là bằng hữu, cô ta gần đây vẫn luôn đang thu mua cổ phần của Vương Triều Kim Cương chúng tôi, đả thương người năm trăm thì tự tổn hại một ngàn, khiến chúng tôi chịu không ít tổn thất.

Trương đại quan nhân cười cười: Chuyện trên Sinh ý tôi không hiểu.

Ai cũng có thể nhìn ra thằng cha này là đang giả bộ hồ đồ, có điều không ai tiện lên tiếng.

Khưu Phượng Tiên nói: Hà Vũ Mông đối phó với Vương Triều Kim Cương thật sự có chút mạc danh kỳ diệu.

Trương Dương nói: Cũng không phải là mạc danh kỳ diệu, lão tử của cô ta là Hà Trường An, Hà Trường An đã chết một cách không minh bạch, là con gái đương nhiên phải báo thù cho cha.

Khưu Phượng Tiên nói: Bí thư Trương, Vương Triều Kim Cương chúng tôi và Hà Trường An không có thâm cừu đại hận gì cả, thậm chí không có qua lại trên sinh ý.

Trương Dương mỉm cười, Khưu Phượng Tiên nói vô tội, nhưng nếu không phải quan hệ thiên ti vạn lũ giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương thì Hà Vũ Mông sao lại lựa chọn ra tay với Vương Triều Kim Cương, Trương Dương nói: Nguyên nhân Chân chính cô không nên hỏi tôi, nên đi hỏi Tra tổng.

Khưu Phượng Tiên thở dài: Chuyện này vẫn luôn vẫn luôn thấy rất khó hiểu, chỉ dựa vào mỏ vàng lọt vào tay Tra tổng, cô ta sao có thể nhận định Tra tổng là hung thủ hại chết cha cô ta?

Tiết Vĩ Đồng nói: Cho nên trên đời này tiện nghi không phải chiếm dễ dàng như vậy đâu.

Chu Hưng Quốc nói: Hà Vũ Mông mất tích rồi à? Sao lại thế? Trị an Kinh thành từ trở nên trở nên kém như vậy?

Mấy người đều hướng ánh mắt về phía Trương Dương.

Trương đại quan nhân thở dài: Tôi thấy Hà Vũ Mông dữ nhiều lành ít rồi, lần này chẳng những là cô ta, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa thì mất mạng.

A! Tiết Vĩ Đồng thất thanh kinh hô, trên mặt tràn ngập vẻ quan tâm.

Trương Dương lúc này mới kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, có điều hắn đương nhiên sẽ không nói lời nói thật. Bỏ bớt đi không nhắc tới tới chuyện mình đánh ngất đội viên phòng cháy, kim thiền thoát xác, chỉ nói mình may mắn từ biển lửa thoát ra được.

Trương đại quan nhân kể sinh động như thật, mấy người nghe mà hết hồn.

Vẻ mặt Khưu Phượng Tiên tuy rằng tuy rằng làm rất công phu, nhưng trong lòng thì lại không tin, cô ta chính mắt thấy thân thủ của Trương Dương, ở trên đỉnh Thanh Vân có thể cứu cả nhà cô ta ra khỏi biển lửa, chẳng lẽ đối mặt với một căn tiểu lâu như vậy lại thúc thủ vô sách? Cô ta không tin.

Từ Kiến Cơ nói: Tần Chấn Đường làm việc thật sự có chút hơi quá đáng,, Hà Vũ Mông phạm tội. Hắn bắt Hà Vũ Mông là được rồi, vì sao muốn đốt nhà, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người bên trong chết cháy ư?

Tiết Vĩ Đồng nói: Hắn làm vậy với Tam ca thì Tam ca đắc tội với tôi rồi, tôi sau này sẽ tìm hắn tính sổ.

Chu Hưng Quốc biết chuyện không đơn giản như vậy, tính tình của Trương Dương hắn rất hiểu. Thằng ôn này tuyệt đối không phải là hạng người dễ dàng chịu thiệt, Hà Vũ Mông mất tích, biệt thự cháy, sau một loạt chuyện này tất nhiên tồn tại chỗ kỳ quái, trước mặt mọi người Chu Hưng Quốc cũng không tiện vạch trần.

Khưu Phượng Tiên nói: Bên ngoài có một lời đồn, tôi không biết các anh đã từng nghe nói chưa?

Mấy người đều quay sang cô ta.

Khưu Phượng Tiên nói: Bên ngoài có nói, Hà Vũ Mông thật ra chính là Tần Manh Manh, năm đó cô ta giết chết đại ca của mình là Tần Chấn Đông. Về sau mai danh ẩn tích, thay đổi dung mạo ra nước ngoài, lần này bởi vì cha của ctm cha ngộ hại, cho nên mới trở về trong nước báo thù cho cha.

Tiết Vĩ Đồng: Nói Tần Manh Manh ư? Tôi biết, tuy rằng không phải rất quen thuộc. Nhưng cô ta chẳng giống Hà Vũ Mông chút nào.

Khưu Phượng Tiên nói: Hiện đại kỹ thuật thẩm mỹ vô cùng cao siêu, nếu như tìm được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đứng đầu quốc tế, hoàn toàn có thể biến anh thành một người khác, nghiệm chứng chuyện này thật ra không khó. Chỉ cần bắt được Hà Vũ Mông, tiến hành giám định gien, một người có thể thay đổi dung mạo nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi gien của cô ta.

Tiết Vĩ Đồng dùng khửu tay huých Trương Dương một cái: Tam ca, anh rất thân với Hà Vũ Mông mà, anh chắc biết chân tướng chứ.

Trương đại quan nhân nói: anh biết cái rắm, Hà Trường An nói với anh Hà Vũ Mông là con gái của y, anh chỉ biết chừng đó thôi, giờ biết đi đâu mà nghiệm chứng, người ta bị Tần Chấn Đường đốt chết rồi, giờ đến tro cũng chẳng còn.

Khưu Phượng Tiên mỉm cười nói: Trận hỏa hoạn trong Biệt thự nếu như đốt cháy người thì cũng không thể sạch sẽ như vậy, ít nhiều cũng phải tìm được tro cốt, có lẽ cảnh sát sẽ có phát hiện.

Tiết Vĩ Đồng hỏi Trương Dương: Anh thực sự nhìn thấy Hà Vũ Mông chết ư?

Trương Dương nói: Sau khi lửa nổi lên thì tôi chỉ lo chạy, thế lửa tới rất nhanh, tôi muốn tìm cô ta cũng không tìm thấy, chờ lửa được dập rồi, cho tới bây giờ vẫn không thấy bóng cô ta, mọi người bảo không phải ngộ hại thì là gì?

Từ Kiến Cơ nói: Cảnh sát nói thế nào?

Trương Dương nói: Còn có thể nói thế nào nữa? Đều con mẹ nó lên tiếng cho Tần Chấn Đường, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à, thằng chó Tần Chấn Đường này còn là ác nhân mà đi kiện trước, cắn ngược lại tôi, còn nói tôi đoạt xe của đội cứu hỏa, nói tới để Hà Vũ Mông chạy, rõ ràng là chính hắn đoạt xe cứu hỏa mà.

Tiết Vĩ Đồng nói: Em tuy rằng không có mặt ở hiện trường, nhưng em cũng cảm thấy người cướp xe cứu thương rất giống phong cách của anh.

Chẳng những Tiết Vĩ Đồng nói như vậy, người khác cũng nghĩ như vậy, chẳng ai tin thằng ôn này lại chịu thiệt, nhìn tình hình thì tám chín phần mười là hắn đã cứu Hà Vũ Mông đi, không biết giấu người ta ở đâu rồi.

Khưu Phượng Tiên nhấp ngụm rượu: Hy vọng Hà tiểu thư không sao.

Tiết Vĩ Đồng nói: Cô vừa rồi không phải nói cô ta đối nghịch với nhà các cô ư? Cô ta thầm nghĩ trong lòng, Hà Vũ Mông nếu xảy ra chuyện thì cô vốn nên là người cao hứng nhất mới đúng chứ.

Khưu Phượng Tiên nói: Trời cao có đức hiếu sinh, tôi hy vọng tất cả mọi người đều được bình an.

Dựa theo lẽ thường thì sau cơm chiều nên có tiết mục khác, nhưng Chu Hưng Quốc tối nay rõ ràng không có tâm trạng, Tiết Vĩ Đồng cũng không đề nghị tìm chỗ vui vẻ nói chuyện tiếp, gần đây trong nhà cô ta cũng có không ít chuyện, cha ở nhà, có câu cha mẹ còn thì không thể đi xa, Tiết Vĩ Đồng cũng vui vẻ tiếp tục làm đứa con gái hiếu thuận.

Mấy người ở trước cửa chia tay, Chu Hưng Quốc nói với Trương Dương: Tôi chở cậu.

Trương Dương quả thực không lái xe tới đây, hắn cũng biết Chu Hưng Quốc không đơn giản chỉ là muốn chở mình về, gật đầu lên ô tô của Chu Hưng Quốc.