Chương 474: Khúc Mắc

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương ngắt một hột đậu bỏ vào trong miệng, hắn cười nói: “Em còn tưởng rằng chỉ có em là thích ăn quán ven đường thôi, không ngờ cấp bậc cao như chị cũng thích”

Lưu Diễm Hồng nói: “Con người thường hay bị những thứ phù hoa hấp dẫn, cho đến khi bình tĩnh lại, thì mới phát hiện ra là càng đơn giản thì càng chân thật”

Lưu Diễm Hồng nói rất có đạo lý, làm cho Trương Dương tự suy ngẫm một hồi lâu.

Lưu Diễm Hồng nâng ly rượu lên uống một ngụm, nói: “Quan trường là chốn phức tạp, muốn sống tốt bên trong đó, hoặc là cậu phải phức tạp hơn người khác, hoặc là cứ thẳng thắng sống đơn giản!”

Trương Dương nói: “Chị Lưu, em là một người đơn giản!”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Chưa thấy qua thì cứ tự khen chính mình, sự đơn giản của mỗi người đều được biểu lộ ra bên ngoài, còn sự phức tạp của con người thì được giấu thật sâu trong lòng!”

Trương Dương nói “Chị Lưu, em thấy tối nay chị nói chuyện đặc biệt đầy triết lý, rất bí hiểm, em nghe mà không hiểu gì hết”

Lưu Diễm Hồng nở nụ cười, nâng ly rượu lên nói: “Nào! Uống rượu đi, không hiểu mới tốt, càng hiểu ít, thì phiền não càng ít!”

Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Rượu thì em uống! Nhưng mà chị đừng uống quá nhiều, nếu như để cho tỉnh trưởng Tống biết, ông ấy sẽ lại trừng mắt với em!”

Lưu Diễm Hồng nói:”Ông ấy không quan tâm đâu!” Những lời này nói ra tràn ngập thương cảm.

Trương đại quan nhân nghe ra, Lưu Diễm Hồng khẳng định là có ý với Tống Hoài Minh, trong lòng thằng nhãi này âm thầm kêu khổ, chuyện này mình đúng là không quản được.

Lưu Diễm Hồng nói: “Người mà tỉnh trưởng Tống quan tâm nhất chính là Yên Nhiên, Trương Dương, không phải là tôi nói cậu, cậu lớn như vậy rồi, cũng nên định tính lại đi, làm chuyện gì cũng cần phải cần thận suy nghĩ một chút”

Trương Dương nói: “Thật ra giữa em và Yên Nhiên cũng rất đơn giản, lúc em và cô ấy quen nhau, em còn là một khoa viên nhỏ trong khe núi, em cũng không biết cô ấy có một người cha làm quan, nhưng mà có nhiều chuyện đơn giản khi phát triển tiếp lại trở nên phức tạp, chuyện của hai chúng em đã không còn là vấn đề cá nhân nữa, mà đã trở thành vấn đề tranh giành xã hội”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Những người khác nghĩ đến nào, nói thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là tình cảm của hai đứa!”

Trương Dương nói: “Sắp tới cô ấy sẽ trở về từ Mỹ, em rất chờ mong, cũng có chút bất an, chị nói xem, bên ngoài có nhiều người đồn đại như vậy, em cũng không thể bắt tất cả mọi người ngậm mồm lại được, huống chi người mà em đắc tội cũng không ít, người muốn nhìn em bị xấu hổ cũng rất nhiều”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cũng là câu nói kia, chỉ cần tình cảm của hai đứa tốt, thì không có vấn đề”

Trương Dương gật đầu nói: “Tình cảm thì không thành vấn đề, nhưng mà tính tình của nha đầu này rất mạnh”

Lưu Diễm Hồng nói: “Em không phải là làm chuyện gì đó đuối lý chứ?”

Trương Dương nói: “Tuyệt đối không có! Thôi, chúng ta không đề cập tới nữa!”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Tốt, không đề cập đến nữa, chúc mừng em lấy được bằng khoa chính quy!”

Trương Dương nâng ly rượu lên chạm ly với Lưu Diễm Hồng, nói: “Ít nhiều gì cũng có chị Lưu hỗ trợ, nếu không thì cái bằng này của em còn không biết là phải đợi đến bao giờ”

Lưu Diễm Hồng nói: “Đừng cảm ơn tôi, tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy đâu, một chút tự hiểu lấy mình tôi vẫn có. Biểu hiện bên ngoài của bộ trưởng Khổng thì rất hòa hợp, nhưng mà thật ra lại không tốt lắm, huống chi lúc trước cậu đã đắc tội ông ta, tôi thấy lần này mười phần là do có nguyên nhân của tỉnh trưởng Tống, cho nên bộ trưởng Khổng mới không vì một chút chuyện nhỏ này mà làm mất hòa khí”

Trong lòng Trương Dương thầm vui, nếu như Lưu Diễm Hồng mà biết mình rốt cục đã dùng thủ đoạn gì để lấy được bằng tốt nghiệp, chỉ sợ là sẽ được mở rộng tầm mắt ra, Trương Dương nói: “Tối nay bí thư Tằng mang Ngô Minh đến, hình như là co 1mu5c đích gì đó!”

Lưu Diễm Hồng đương nhiên biết, Tằng Lai Châu đã từng nhắc nhở cô về chuyện của Ngô Minh, Tằng Lai Châu rõ ràng là muốn tác hợp cô cho Ngô Minh, Lưu Diễm Hồng có đánh giá về Ngô Minh rất bình thường, thật ra thì Tằng Lai Châu cũng không phải là một bà mối tốt, điểm xuất phát của ông ta thì tốt thật, mong rằng thông qua bữa cơm ngày hôm nay mà có thể làm được hai chuyện cùng một lúc, không chỉ là kêu Tống Hoài Minh đến, mà còn gọi Lưu Diễm Hồng đến, để cho cô và Ngô Minh làm quen với nhau, chỉ là Tằng Lai Châu đã quên mất một việc, tối nay có mặt Tống Hoài Minh, Ngô Minh có biểu hiện hơi câu nệ trước mặt lãnh đạo, hơn nữa Tống Hoài Minh đã thầm mến Tống Hoài Minh từ lâu, người khác giới thiệu đối tượng cho cô, cô cũng không tự chủ được đem Tống Hoài Minh ra mà so sánh, mà tối hôm nay hào quang rực rỡ của Tống Hoài Minh đã làm phai mờ đi thứ ánh sáng vốn không rõ ràng của Ngô Minh rồi. Công bằng mà nói, Ngô Minh cũng có thể coi là cao to khôi ngô tuấn tú lịch sự, có thể nói là cũng khá điển trai, nhưng nếu so ra, thì hắn vẫn không đủ đẳng cấp với Tống Hoài Minh.

Lưu Diễm Hồng nói:” Thay đổi nhân sự lãnh đạo của thành phố Lam Sơn, trong tỉnh trên cơ bản đã đưa ra quyết định, đồng chí Chu Vũ Dương thăng nhiệm lên làm phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, cái vị trí trống kia khẳng định là phải có người đảm nhiệm!”

Trương Dương nói: “Theo lý mà nói hẳn là thị trưởng Thường!”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Chuyện trong quan trường thì có thể sử dụng đạo lý bình thường để nói sao? Vì để làm người được chọn cho vị trí bí thư sắp tới, nghe nói Ngô Minh và Thường Tụng đã nảy sinh tranh chấp, khuyết điểm lớn nhất của Thường Tụng chính là tuổi đã cao, Ngô Minh thì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bây giờ trên dưới toàn qou61c đang đề xướng phong trào trẻ hóa đội ngũ cán bộ, mà cũng rất có thể sẽ có người khác nhảy ra”

Trương Dương nói: “Thật không hiểu vì sao bí thư Tằng lại ủng hộ gã ta”

Lưu Diễm Hồng nói: “Bí thư Tằng từng là thuộc hạ của cha Ngô Minh, nói giúp hắn cũng là một chuyện rất bình thường!”

Trương Dương nói: “Thường Tụng là quan tốt!”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Lời nói này cậu không nên nói với tôi, có cơ hội đi tìm tỉnh trưởng Tống mà nói!”

Trương Dương nói: “Chuyện này, sợ rằng tỉnh trưởng Tống cũng không thể nói được”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cậu đừng ở chổ này mà suy nghĩ vu vơ, chuyện này không đến lượt cậu quản đâu”

Trương Dương cười nói: “Đúng vậy, cái mà em đang một lòng hướng tới chính là chuyện thăng chức cấp phó xử của mình lên, lúc trước bị bằng cấp hạn ché, bây giờ em đã lấy được tấm bằng tốt nghiệp khoa chính quy rồi, phỏng chừng là không có vấn đề”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cậu mới hai mươi hai tuổi, thăng chức quá nhanh cũng không có chổ tốt nào cho cậu cả, cấp bậc không quan trọng, quan trọng là cách cậu làm việc, một hạng mục quan trọng như sân bay mới Giang thành mà cũng giao cho cậu chỉ huy, cậu còn thấy cái gì chưa đủ nữa? Làm kiên định cho tốt cơ sơ, cậu có biết cái gì gọi là tích lũy cơ sơ không? Cậu hiểu chứ?”

Trương đại quan nhân nói: “Chị Lưu, không! Em hẳn nên gọi là cô Lưu, nghe cô nói chuyện một buổi mà hơn cả mười năm đọc sách, thật đấy, sau này trong quan trường có chuyện gì em không hiểu được thì sẽ đến lãnh giáo cô”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Được rồi, đừng giả mù sa mưa nữa, có cái gì không hiểu, cậu cứ trực tiếp đi hỏi chú Tống của cậu, kiến thức của ông ấy nhiều và mạnh hơn tôi”

Trương Dương cười tủm tỉm nói: “Chị cũng sùng bái ông ấy?”

Lưu Diễm Hồng nhìn thoáng qua mặt của Trương Dương: “Chúng tôi là học viên cùng kỳ của trường đảng, thành tích của ông ta tốt, năng lực tổ chức mạnh, rèn luyện chính trị cao, làm cho lớp chúng ta ngưng tụ lại thành một cá thể thống nhất, khi đó chúng tôi đều cho rằng sau này con đường làm quan của ông ấy sẽ là đi xa nhất”

Trương Dương nhìn thấy được sự sùng bái từ trong mắt của Lưu Diễm Hồng, loại ánh mắt này hắn rất là quen thuộc, hắn thấy được cái này từ trong mấy của những cô gái nhỏ như Cố Dưỡng Dưỡng, Phùng Lộ…. nhưng mà người mà Lưu Diễm Hồng sùng bái tuyệt đối không phải là hắn, Trương Dương nói: “Chị Lưu, thật ra chị cũng đi rất xa trên con đường làm quan, tuổi còn trẻ mà đã là phó bí thư ủy ban kỷ luật của tỉnh rồi, bí thư Tằng sắp nghỉ hưu nữa, kế tiếp khẳng định sẽ đến lượt chị”

Lưu Diễm Hồng không nhịn được bật cười, cô uống cạn rượu trong ly, đứng lên nói: “Được rồi, không nói nữa, cậu có biết cái gì là chính trị đâu!”

Trương Dương giành trả tiền, sau đó đưa Lưu Diễm Hồng đến cửa lớn của Nhã Hồng Ngự Cảnh, Lưu Diễm Hồng kêu Trương Dương dừng tại đây, mở cửa xuống xe, chậm rãi đi vào trong tiểu khu, ánh đèn đường chiếu dài lên bóng của cô, trong có vẻ cô đơn cô độc vô cùng.

Trong đáy lòng của Trương đại quan nhân sinh ra một ý nghĩ thương xót, từ trên người của Lưu Diễm Hồng hắn thấy được những cô gái xung quanh hắn, nếu như hắn chấp nhận tiêu chuẩn đạo đức hiện tại, thì như vậy trong tình cảm tức nhiên là phải lựa chọn. Loại lựa chọn này tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương với các cô ấy, tâm của Trương đại quan nhân thì luôn mềm, dùng từ gì cho chính xác hơn nhĩ? Không quả quyết, đúng vậy, chính là không quả quyết, trong tình cảm, thằng nhãi này vĩnh viễn không cách nào đưa ra quyết định thật nhanh, theo Trương Dương thấy, vì sao phải cắt đứt? Mình tin tưởng mình có thể thỏa mãn tình cảm mà các cô ấy cần, vì sao mình phải cắt đứt?

Những lời này Trương Dương vĩnh viễn không bao giờ dám nói ra bên ngoài cả. Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trương Dương đi đến Tống gia, thói quen từ lâu, mang đến một món lễ vật nhỏ, mua ba con cua lớn.

Liễu Ngọc Oánh cũng không khách khí với hắn, cầm lấy mấy con cua, nói: “Vào đi, chú Tống đang ở trong phòng đọc sách uống trà”

Trương Dương cười cười, đi vào.

Tống Hoài Minh mặc một bộ đồ nghỉ màu xám, tay cầm một quyể sắc, tay còn lại cầm ly trà, đọc rất chăm chú, giống như là một người lớn tuổi vậy.

Trương Dương không dám quấy rối, thành thật đứng ở một bên.

Tống Hoài Minh thật ra đã nhận thấy hắn đến, chỉ là không nói gì, vẫn tiếp tục đọc sách, mãi cho đến trang cuối cùng, mới để quyển sách xuống cười nói: “Đến rồi à?”

Trương Dương cười nói: “Dạ đến, đứng phía sau chú, không dám quấy rầy chú!”

Tống Hoài Minh chỉ chỉ vào ghế dài đối diện mình, Trương Dương ngồi xuống, hắn cầm lấy một ly trà, lấy ấm trà trong khay tự rót đầy ly.

Tống Hoài Minh nói: “Là trà con tặng cho chú!”

Trương Dương cười nói: “Chú thích uống thì con tặng cho chú”

Tống Hoài Minh nói: “Chú không hiểu trà”

Trương Dương nói: “Kỹ thuật của một thứ là một chuyên môn, một người không có khả năng chuyện gì cũng tinh thông được cả”

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: “Những lời này của con nói rất đúng, chú dùng quá nhiều thời gian để nghiên cứu con người, những cái khác đương nhiên là không cách nào chú ý”

Trương Dương mơ hồ cảm thấy những lời này của Tống Hoài Minh là đang ám chỉ cái gì đó, nhưng mà cụ thể là cái gì thì lại nói không nên lời, chỉ có thể cười cười, nhấp một ngụm trà.

Tống Hoài Minh nói: “Tối hôm qua bí thư Lưu có uống nhiều không?”

Trương Dương nói: “Không uống nhiều, lúc về con và cô ấy đến quán ven đường uống vài ly, nhưng mà con đưa cô ấy về đến tận cửa nhà, lúc quay về, còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy không sao cả”

Tống Hoài Minh nói: “Không sao là tốt rồi! Cô ấy sống một mình, uống say không ai chăm sóc cả!”

Từ những lời này có thể nhìn ra tỉnh trưởng Tống rất quan tâm đến phó bí thư Lưu, nói xong câu đó Tống Hoài Minh liền im lặng, Trương Dương cũng im lặng theo, im lặng chừng một phút đồng hồ, hai người đều yên lặng uống trà. Chính Trương Dương là người đã phá vỡ sự im lặng này: “Chú Tống, con đã lấy được bằng tốt nghiệp trường đảng”

Tống Hoài Minh cười thản nhiên, nói: “Khoa chính quy?”

Trương Dương gật đầu.

Tống Hoài Minh nói: “Muốn tiếp tục lăn lộn trong thể chế, thì phải vượt qua thử thách của bằng cấp, một cái bằng tốt nghiệp khoa chính quy của trường đảng không nói lên điều gì cả, con còn cần phải tiếp tục học tập, nhưng mà đừng lo, con còn trẻ, còn nhiều thời gian”

Trương Dương nói: “Con sẽ!” Trong lòng hắn cũng đang tính toán xem nên mở miệng hỏi Tống Hoài Minh có cái nhìn về Ngô Minh như thế nào.

Tống Hoài Minh nói: “Con rất quen thuộc với con rể của bí thư Tằng?”

Trương Dương nói:” Vương Hoa Chiêu, lúc hắn còn ở Phong Trạch tạm giữ chức, hai bọn con ở đối diện nhau trong ký túc xá, nhưng mà lúc quen hắn, con mới biết được hắn là con rể tương lai của bí thư Tằng”

Tống Hoài Minh nói: “Thanh niên bây giờ cần phải học tập cách cúi thấp, phương diện này con cần phải học tập từ người ta nhiều”

Trương Dương liên tục nói dạ, ngày hôm nay hắn đã ôm ý định đến để nghe Tống Hoài Minh dạy dỗ rồi, tùy tiện cho ông ấy nói thế nào, mình cứ thành thật ngồi nghe. Trương Dương nói: “Tiệc gia yến tối hôm qua của bí thư Tằng hình như là dụng ý thâm hậu!” Hắn rốt cục đã không nhịn nổi, dẫn đề tài đến câu chuyện này.

Trương Dương nói: “Con nghe nói bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Đương sắp thăng chức, nói là đến Đông Giang đảm nhiệm phó tỉnh trưởng Bình Hải, phó bí thư Ngô bây giờ đã bắt đầu hoạt động, có phải là nhìn trúng vị trí bí thư thị ủy không?”

Nếu như là người khác ở trước mặt Tống Hoài Minh nói những chuyện này, ông nhất định sẽ lảng tránh, thậm chí là còn có chút không vui, nhưng Trương Dương thì khác, trong mắt của ông Trương Dương không chỉ là một cán bộ nhỏ, mà còn là con cháu của ông, là bạn trai của con gái ông, dùng ánh mắt của một người lớn trong nhà nhìn đứa nhỏ này, Tống Hoài Minh đương nhiên là đối xử khoan dung hơn người khác rất nhiều, Tống Hoài Minh cười nói: “Mỗi người đều có tâm tiến tới, binh sĩ không muốn làm tướng quân thì tuyệt đối không phải là một binh tốt”

Trương Dương nói: “Muốn làm cũng phải suy nghĩ phân lượng của chính mình chứ, con cũng muốn làm lão đại của Giang thành vậy, nhưng sao con lại không làm như hắn?”

Tống Hoài Minh cười ha hả, ông biết Trương Dương là cố ý nói như vậy, ông nói: “Tên nhóc con có cái tâm đó cũng tốt, đáng tiếc là con không có năng lực, trên đời này không có chuyện một bước lên trời, nếu như con thật sự muốn lên làm lão đạo của Giang thành, sợ rằng động tác của con còn lớn hơn cả Ngô Minh nữa”

Trương Dương nói: “Con thấy con người này không có chút ý tứ, Chu Vũ Dương còn chưa đi, mà bên này hắn đã đi thăm viếng tất cả lãnh đạo tỉnh rồi, tính mục đích cũng quá mạnh”

Tống Hoài Minh nói: “Con tiến bộ cũng không ít, có thể nhìn ra được mục đích của người ta”

Trương Dương nói: “Đúng vậy!”

Tống Hoài Minh nói: ” Thật ra mục đích của bí thư Tằng tối hôm qua khi an bài bữa tiệc chính là muốn Ngô Minh và phó bí thư Lưu gặp mặt, bọn họ mới là nhân vật chính của tối ngày hôm qua”

Lúc này Trương Dương mới hiểu được tối hôm qua còn có thêm một ý nghĩa này nữa, dù sao thì hắn cũng còn thiếu kinh nghiệm xã hội lắm lắm, cho nên lúc đó không có phát hiện ra. Trương Dương kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện này sao, nhưng mà cái dạng như Ngô Minh, xứng với bí thư Lưu sao?” Tống Hoài Minh nhìn Trương Dương bằng cặp mắt đầy trách cứ, chỉ là trong lòng lại có một loại sảng khoái không nói nên lời, những lời này của Trương Dương tự nhiên lại làm cho ông cảm thấy khoái giống như là được phát tiết, ông bỗng nhiên phát hiện ra tận sâu trong nội tâm của mình cũng có phản cảm đối với Ngô Minh, nhưng mà nguyên nhân phản cảm này lại làm cho ông cảm thấy bất an, ông cũng không phải là vì bản thân Ngô Minh, thậm chí cũng không phải là vì phương pháp làm việc của Ngô Minh, ông ghét Ngô Minh đó là bởi vì người bạn học cũ Lưu Diễm Hồng.

Tống Hoài Minh nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng lên bầu trờ, một đám mây đen chậm rãi bao phủ lấy mặt trời giữa trưa.

Trương Dương nói: “Con không thích Ngô Minh!” Trước mặt của Tống Hoài Minh hắn cũng không che giấu yêu ghét chân thật trong lòng

Tống Hoài Minh hỏi:” Vì sao?”

Trương Dương nói: ” Không thích là không thích, có vài người con vừa gặp liền có cảm giác thân thiết, giống như chú, cũng có những người từ cái nhìn đầu tiên là con đã thấy ghét rồi, ví dụ như Ngô Minh, xem ra con đã được định trước là một người yêu ghét phân minh “

Tống Hoài Minh bật cười không thành tiếng, thằng nhóc này càng ngày càng giống một kẻ dối trá, một câu không chỉ nịnh nọt vỗ mông ngựa của mình mà còn thuận tiện hạ thấp Ngô Minh, nhưng mà những lời này của hắn quả thật không sai, yêu và ghét thật ra là một chuyện rất kỳ quái, trong khoảng thời gian này Tống Hoài Minh cũng không được như ý, từ khi Kiều Chấn Lương đến đã không ngừng thay đổi cục diện chính trị của Bình Hải, đây là một trận cờ đánh không tiếng độ, Tống Hoài Minh cho rằng phương pháp bảo vệ lợi ích chính trị của mình tốt nhất là nên có càng nhiều quyền lực, chỉ có nhiều quyền lực và sự ủng hộ thì mới có thể vì dân chúng mà làm nhiều việc hơn, chỉ là Kiều Chấn Lương thì không nghĩ như vậy, có đôi khi, mặc dù là người có khái niệm chính trị tương đồng cũng chưa chắc đã có thể đi chung với nhau, huống chi giữa ông và Kiều Chấn Lương còn có rất nhiều điểm khác nhau.

Sự kiện sân bay mới Giang thành đã làm cho Tống Hoài Minh lãnh giáo đầy đủ thủ đoạn của Kiều Chấn Lương, đồng thời cũng làm cho danh dự của Kiều Chấn Lương vụt lên, thu được sự ủng hộ của không ít lãnh đạo trong tỉnh, trong bọn họ lần này, đối mặt với những lão đồng chí đã đến tuổi nghỉ hưu, thay đổi nhiều lần làm cho lãnh đạo cao tầng của Bình Hải phải đối mặt với biến động thật lớn, trong lần biến động này, bọn họ đều suy nghĩ muốn giành lấy quyền chủ động, ai này không chỉ quyết định vị trí thường ủy được chọn sau này, mà còn quyết định trong mấy năm chấp chính, ai cũng có quyền lên tiếng cả. Trong lòng Tống Hoài Minh rất là rõ ràng, nếu như mình không biết tận dụng khả năng tranh thủ ưu thế trong thường ủy, thì sau này vô cùng có khả năng bị đẩy ra ngoài biên giới. Chuyện bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Cố Doãn Tri đối phó với Hứa Thường Đức vẫn còn mới mẻ trong ký ức của mỗi người, Tống Hoài Minh không muốn lịch sử tái diện, ông là một người muốn làm đại sư, ông tuyệt đối không tình nguyện yên lặng. Cho nên ông mới phát ra một trận cuộc chiến tranh đoạt với Kiều Chấn Lương trên chiến trường chính trị này. Tình thế không được lạc quan cho lắm, bí thư trưởng tỉnh ủy tiền nhiệm Diêm Quốc Đào, bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên đều có quan hệ rất tốt với Kiều Chấn Lương, trong vị trí sở trưởng công an thì đã điều Cao Trọng Hòa và Dã Thành Vi từ thành phố Nam Võ đến, sau này trong trận doanh thường ủy Bình Hải, lực lượng của Kiều phái sẽ càng ngày càng mạnh hơn.

Tống Hoài Minh nâng tách trà lên nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: “Sân bay mới xây dựng thuận lợi chứ?”

Trương Dương gật đầu nói: “Cũng không tệ lắc, công tác các phương diện trên cơ bản đã phối hợp làm theo”

Tống Hoài Minh nói: “Sân bay mới của Giang thành không chỉ là công trình trọng điểm của tỉnh, mà là món lễ vật nhân dịp HongKong được trao trả, con ngàn vạn lần nhớ phải cẩn thận, xảy ra bất kỳ sai lầm gì chú sẽ tìm đến con hỏi tội!”

Trương Dương cười nói: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện thì con có trốn cũng không được!”

Lông mày của Tống Hoài Minh nhíu lại một hàng, hiển nhiên là có chút bất mãn với những lời này của hắn.

Trương Dương cười nói: “Chú yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện không may gì, nếu như xảy ra chuyện, con khẳng định sẽ phải đứng mũi chịu sào gánh vác trách nhiệm…”

Tống Hoài Minh nói: “Đỗ Thiên Dã giao chuyện quan trọng cho con, khẳng định là phải chịu đựng không ít áp lực”

Trương Dương nói: “Bây giờ người có thể kiên định làm việc thật sự quá ít, giao cho người khác ông ấy cũng lo lắng”

Trương Dương đương nhiên rõ ràng Tống Hoài Minh ám chỉ mình chuyện của Kim Toa, hắn cười nói: “Kim Toa không phải là chổ tốt gì cả, ỷ vào có chút hậu trường, mà cả gan làm phục vụ sắc tình, chướng khí mù mịt, làm ảnh hưởng cực lớn đến hình tượng của Giang thành, lãnh đạo thành phố đã cực kỳ bất mãn với Kim Toa, lần này con ra tay cũng là vì mục đích chung” Hắn rất khôn, đem trách nhiệm của chuyện này đổ hết lên trên đầu lãnh đạo thành phố.

Tống Hoài Minh đương nhiên không thể nào nhận ra được thật giả bên trong rồi, nhưng mà theo ông thấy, nếu như không có Đỗ Thiên Dã làm chổ dựa, Trương Dương cũng sẽ không dám làm như vậy, ông thật không ngờ là trong chuyện này lại không ai hỏi đến Trương Dương cả, Tống Hoài Minh nói: “Nghe nói chủ của cái hộp đêm ấy là em gái của Vương sở trưởng?”

Trương Dương gật đầu nói: “Có chuyện như vậy, Vương sở trưởng còn đặc biệt gọi điện cho bí thư Đỗ, nhưng mà bị bí thư Đỗ dội trở ngược lại.

Tống Hoài Minh thấp giọng nói: “Thanh niên đều là tràn đầy nhiệt huyết cả!”

Trương Dương đứng dậy ra ngoài, đi đến phòng bếp, phát hiện ra Liễu Ngọc Oánh đã làm một bàn đồ ăn, không khỏi cười nói: “Dì Liễu, cần gì phải long trọng vậy, thật sự coi con là người ngoài sao”

Liễu Ngọc Oánh cười nói: “Bình thường trong nhà khó có người, con đến làm cho dì có cơ hội biểu diễn tay nghề, nào, ăn cơm thôi!”

Trương Dương cầm lấy chai rượu Ngũ Lương trên bàn, mở nắp ra rồi rót cho Tống Hoài Minh một ly, từ sau vụ của Thì Duy đến giờ, hắn và Tống Hoài Minh hiếm khi nào bình tâm ngồi cùng một chổ ăn cả.

Liễu Ngọc Oánh gắp một con cua lớn đặt đến trước mặt của Trương Dương, cười nói ” “Lần này hình như con đã gầy đi nhiều rồi, tẩm bổ lại một chút đi, dưỡng béo để gặp mặt với Yên Nhiên”

Tống Hoài Minh cũng gắp cho Liễu Ngọc Oánh một con cua: “Gần đây vừa khai giảng, nhiệm vụ dạy thêm nặng nề, em cũng cực khổ rồi!”

Liễu Ngọc Oánh nhìn chồng, trên mặt lộ ra một nụ cười hiểu ý, bà đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn, vội vàng đứng dậy đi vào toilet. Tống Hoài Minh vội vã chạy theo xem, chỉ một lát sau đỡ lấy Liễu Ngọc Oánh sắc mặt đã tái nhợt trở ra, Trương Dương đứng dậy hỗ trợ đỡ Liễu Ngọc Oánh ngồi vào ghế sô pha, bắt mạch giúp cho Liễu Ngọc Oánh, trong lòng ngẩn ra, chợt lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Tống Hoài Minh thân thiết nói: “Thế nào?”

Trương Dương nói: “Hoạt mạch, dì Liễu có thai!”

Tống Hoài Minh nao nao, còn Liễu Ngọc Oánh thì cũng đỏ cả mặt, ngay trước mặt con cháu, loại chuyện này làm cho bà cũng cảm thấy ngượng ngùng, bà và Tống Hoài Minh kết hôn nhiều năm vẫn kiên trì mà không có con, chỉ là đến bây giờ lại đột nhiên mang thai, làm cho trong lòng Liễu Ngọc Oánh vui mừng đến cực điểm.

Tống Hoài Minh ngơ ngác đứng đó trong một khoảng thời gian ngắn, không nói rõ cảm giác trong lòng là gì, vừa mừng vừa lo, thấp giọng nói: “Mang thai sao?”

Trương Dương gật đầu, cười nói: “Chúc mừng chú Tống!”

Được con rể tương lai chúc mừng, Tống Hoài Minh cũng có chút dở khóc dở cười.

Bữa cơm này được ăn rất nhanh, Trương Dương cũng nhìn ra bản thân không thích hợp ở lại chổ này, liền chào tạm biệt vợ chồng Tống Hoài Minh ra về, Tống Hoài Minh đặc biệt tiễn hắn ra đến cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng nói ra ngoài!”

Trong lòng Trương đại quan nhân âm thầm buồn cười, tỉnh trưởng Tống có con mà cần phải lén lén lút lút như vậy sao, hắn gật đầu nói: “Con biết!”

Tống Hoài Minh trở vào trong nhà, phát hiện ra Liễu Ngọc Oánh đã trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Hoài Minh đi vào trong phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, thấp giọng nói: “Sao lại mang thai?”

Liễu Ngọc Oánh nói: “Cơ thể không được bình thường, bác sĩ nói có thể là do vòng tránh thai đã không còn phù hợp, vì thế đã lấy ra rồi”

“Vì sao không nói cho anh biết?”

“Anh bận rộn làm việc như vậy, những việc nhỏ của phụ nữ này em cũng không muốn làm phiền đến anh! Huống chi lúc trước chúng ta cũng đâu có con, em nghĩ tuổi lớn như vậy rồi, khẳng định là không mang thai, ai mà ngờ rằng lại trùng hợp như thế…” Liễu Ngọc Oánh ngồi dậy nhìn mặt của Tống Hoài Minh, nhưng phát hiện ra trên mặt của ông cũng không có nhiều niềm vui lắm. Liễu Ngọc Oánh cắn cắn môi, tâm tình vui sướng nhất thời trở nên trầm trọng, nhẹ giọng nói: “Anh không vui sao?”

Tống Hoài Minh nói: “Ngọc Oánh, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, đứa nhỏ này đến không đúng lúc, anh thấy, hay là chúng ta bỏ đi?”

Vành mắt của Liễu Ngọc Oánh nhất thời đỏ lên, bà nhìn chồng của mình mà phảng phất như nhìn một người xa lạ.

Tống Hoài Minh bị ánh mắt của bà làm giật mình hoảng sợ, nhẹ giọng nói: “Em cũng đã sắp bốn mươi rồi, thân thể lại không được tốt, sinh con sẽ không an toàn, huống chi, chúng ta đã có Yên Nhiên rồi, anh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, chuyện này nếu như để cho người khác biết khẳng định sẽ chê cười…”

Liễu Ngọc Oánh gằn từng chữ, nói: ” Không Được! Đứa Nhỏ Này Em Nhất Định Phải Sinh Ra!”

Tống Hoài Minh chưa bao giờ thấy được biểu tình kiên nghị quả đoán của Liễu Ngọc Oánh bao giờ cả, ông thở dài nói: “Ngọc Oánh, em suy nghĩ lại một chút đi!”

Liễu Ngọc Oánh nói:”Em biết, anh là tỉnh trưởng, nếu như em sinh đứa nhỏ này ra sẽ tạo thành ảnh hưởng 9doi61 với anh, nhưng mà em… em là vợ của anh, em gả cho anh, vì sao lại không có quyền sinh con?”

“Chúng ta đã có Yên Nhiên rồi!”

Liễu Ngọc Oánh cất giọng nói: “Không! Yên Nhiên là của anh, là của một mình anh, nó không thuộc về em, em muốn có con, em muốn có một đứa nhỏ thuộc về mình! Hai hàng nước mắt mất đi sự khống chế chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt của bà.

Tống Hoài Minh nói: “Ngọc Oánh, em bình tĩnh lại một chút đi, em…”

Liễu Ngọc Oánh nằm xuống giường đưa lưng qua, có chút mệt mỏi nói: “Anh đi ra ngoài đi, em từ từ suy nghĩ lại”

Tống Hoài Minh chậm rãi đi ra ngoài cửa, trên mặt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, ông thật không ngờ rằng bản thân đến độ tuổi này rồi mà còn có thể lên làm cha, vợ mang thai thật sự quá đột ngột, ông thậm chí còn cho rằng vợ mang thai không phải là một chuyện ngẫu nhiên, mà là một âm mưu, tuy rằng Tống Hoài Minh không muốn nghĩ về vợ như vậy, nhưng mà từ biểu hiện tối hôm qua của vợ mà xem, vợ rõ ràng có ôm một thái độ căm thù với Lưu Diễm Hồng, lẽ nào vợ có cái suy nghĩ đó cho nên mới lựa chọn mang thai? Tống Hoài Minh không muốn đem chuyện này trở thành một âm mưu, nhưng mà ông không thể không nghĩ như vậy được, ông yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, trong đầu trở nên trống rỗng.

Trương Dương làm một người ngoài cuộc nhìn vào chuyện này, hắn cảm thấy rất thú vị, Liễu Ngọc Oánh mang thai, Tống Hoài Minh sẽ được làm cha, đây là một chuyện tốt, nhưng mà tưởng tượng đến biểu tình không được vui vẻ mấy của Tống Hoài Minh khi nãy, Trương Dương nhanh chóng hiểu rõ đạo lý bên trong, Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng của tỉnh Bình Hải, dân chúng trong tỉnh Bình Hải này đều đang dõi theo ông, nếu như đứa nhỏ này được sinh ra, thì tỉnh trưởng Tống sẽ có hai người con, nhưng mà Tống Hoài Minh cũng không làm trái với chính sách tương quan của quốc gia. Thật ra thì làm tỉnh trưởng cũng không dễ dàng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý đến hình tượng chính trị của mình, Trương Dương đã dự kiến rằng, nếu như Liễu Ngọc Oánh kiên trì sinh đứa nhỏ này ra, thì Tống Hoài Minh chắc chắn sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Trương Dương ra khỏi đại viện tỉnh ủy, lái chiếc xe của Trần Thiệu Bân trở về công ty cho hắn, công ty của Trần Thiệu Bân nằm trong tòa nhà Vạn Long đối diện với tòa thị chính của tỉnh, lúc Trương Dương đi đến công ty của hắn, Trần Thiệu Bân đang nhàn rỗi không có gì làm cả, liếc mắt đưa tình với cô thư ký và cô nhân viên tiếp khách ở sảnh, thấy Trương Dương xuất hiện, liền cười đứng dậy ra đón.

Trương Dương ném chìa khóa ô tô cho hắn.

Trần Thiệu Bân nói: “Cuối cùng cũng trả xe lại cho tôi, hai ngày nay tôi ra ngoài đều phải đi taxi cả đấy”

Trương Dương đi theo hắn vào trong phòng làm việc, ánh mắt của Trần Thiệu bân xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn của cô nhân viên tiếp khách ngay ngoài sảnh, hắn nói với Trương Dương: “Thấy thư ký đó thế nào? Dáng người có đủ nóng không?”

Trương Dương cười cười: “Cậu đang tuyển thư ký hay tuyển phi vậy? Vóc người có liên quan đến năng lực làm việc à?”

Trần Thiệu Bân nói: “Nhìn cũng đẹp mắt! Thật rẻ, tiền lương cơ bản bốn trăm đồng”

Trương Dương nói: “Cậu thành thật làm việc kinh doanh đi, lúc đầu coi như là oanh oanh liệt liệt từ trong ngân hàng đi ra, tại sao bây giờ suốt ngày cứ đờ người ra ngắm người khác vậy?”

Trần Thiệu Bân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đừng nói tôi, tôi là thời vận không tốt, vừa kiếm chúng tiếp sát nhập vào thị trường chứng khoán, nó tự nhiên lại bị mất giá. nhưng mà cũng không có thành vấn đề, thị trường chứng khoán gần đây đã có chút khởi sắc”

Trương Dương nói: “Mấy cái thị trường chứng khoán này tôi không tin đâu, tôi thấy cậu không bằng cứ học theo người ta, làm mấy cái thực tế đi”

Trần Thiệu Bân nói: “Cậu thì biết cái gì? Phương diện kinh tế tài chính, tôi hơn cậu đến mười tám con đường đấy!”

Trương Dương nói: “Cậu hơn tôi một trăm tám mươi con đường cũng đều là đền tiền!”

Trần Thiệu Bân căm giận nói: “Tổn thương tự tôn, tự nhiên lại làm đả thương người khác!”

Trương Dương nói: “Vé xe mua cho tôi chưa vậy?” Ngày hôm qua hắn đã nhờ Trần Thiệu Bân mua vé xe trở về Giang thành cho hắn.

Trần Thiệu Bân vừa nghe hắn nhắc đến chuyện này, thì mới chợt nhớ ra, ngượng ngùng cười cười, nói: “Ha ha, tôi đã quên mất, xin lỗi bạn thân, gần đây tôi bận quá…”

“Bận đi cua nữ thư ký hả?”

Trần Thiệu Bân chỉ biết cười cười.

Trương Dương nói: “Mặc kệ cậu, tôi đi đây!”

Trần Thiệu Bân nói: “Đừng nóng vội! Ngày mai hẵng đi, tôi sẽ mua vé cho cậu!”

Trương Dương nói: “Tôi thật sự phải đi rồi, hai ngày ở Đông Giang rồi, trong lòng luôn không nỡ, công trình sân bay rất quan trọng, liên quan đến số phận tiền đồ của tôi, tôi không dám có chút chủ quan!”

Trần Thiệu Bân thấy hắn bùng phát nổi nhớ nhà, cũng không có ngăn cản nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ngồi chuyến xe lúc bảy giờ đi, xe trưởng ở đây là bạn học thời tiểu học của tôi Trần Bộ Dao, ngay cả vé xe cũng được tiết kiệm”

Trương Dương nói: “Được rồi, vậy tôi trở về chuẩn bị, cậu gọi điện liên lạc với hắn đi, tôi mua vé xong liền đi về!”