Chương 1778: Tâm Sự Của Phụ Nữ Anh Đừng Có Đoán Làm Gì (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thường Lăng Phong nói: Anh coi tôi là thầy bao giờ, tôi coi tôi là sư gia của anh thì đúng hơn.

Trương Dương cười nói: Thường sư gia, anh không thể cân nhắc lại ư, tìm kiếm cân bằng giữa tình cảm và tình bạn, không thể cưới vợ rồi thì ném hết bạn bè đi được.

Thường Lăng Phong nói: Tôi làm sư gia cho anh cũng không ít năm rồi, hiện tại bên cạnh anh có tinh binh cường tướng như Thường Hải Thiên, Kiều Mộng Viện, năng lực của bọn họ đều mạnh hơn tôi, anh đừng có treo cổ tôi lên cây.

Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là cầu anh về lại bên cạnh tôi làm sư gia, tôi chỉ cảm thấy một thân học vấn của này hiện tại để hoang phế thì thật sự rất đáng tiếc.

Thường Lăng Phong nói: Tôi là nghỉ ngơi tạm thời thôi, để nhân sinh của bản thân có một lần giảm sóc, không phải là cả đời không làm gì cả.

Trương Dương gật đầu: Hy vọng thời gian nghỉ ngơi của anh đừng quá dài.

Hòa thượng Tam Bảo đứng ở bậc thang, một tay chống nạnh, một tay cầm loa, lớn tiếng nói gì đó, khi nói chuyện khí thế mười phần, cái bụng còn cố ý ưỡn về phía trước, sống những ngày quá thư thái, bụng không ngừng to ra, nếu cho thằng cha này mặc tây trang, thật sự là nhìn qua giống một lão bản hơn.

Tam Bảo nhìn thấy Trương Dương và Thường Lăng Phong, từ xa phất phất tay với bọn họ, vội vàng kết thúc trò chuyện, bước nhanh tới chỗ bọn họ, tới trước mặt Trương Dương, y niệm phật hiệu: A di đà Phật, không biết bí thư Trương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.

Trương Dương cười nói: Một người xuất gia sao lại có lễ tiết rườm rà nhiều như vậy.

Tam Bảo nói: Tình cảm của tôi đối với bí thư Trương cuồn cuộn như nước Trường Giang.

Thường Lăng Phong nghe đến đây thì không nhịn được liền cười ra tiếng: Tam Bảo à Tam Bảo, anh thực sự nên đổi nghề đi lăn lộn trong quan trường ấy. Bí thư Trương đang cần một bang thủ, hay là anh hoàn tục để phát triển đi.

Mắt Tam Bảo chớp chớp, lộ ra vài phần chờ mong.

Trương đại quan nhân vội vàng chặt đứt suy nghĩ của hắn: Phật học là học vấn bí hiểm nhất trên thế giới, trẻ tuổi như Tam Bảo đại sư đã có được tạo hóa lớn như vậy, về sau khẳng định sẽ là người phi thăng thành Phật, tôi cũng không dám làm chậm trễ tiền đồ của anh.

Tam Bảo cười nói: Sống chính là một loại tu hành, trong hay ngoài phật môn có khác biệt thật, nhưng tu hành thì như nhau cả thôi.

Thường Lăng Phong nói: Kim phật đã đến chưa?

Tam Bảo cười nói: Đến rồi, đến rồi, tôi dẫn bọn anh đi xem.

Khi Mấy người đang tán gẫu thì Nhìn thấy Kì Sơn từ xa đi tới, Tam Bảo và Kì Sơn cũng là người quen: Kỳ tổng cũng tới à!

Kì Sơn không ngờ không hẹn mà gặp Trương Dương ở đây. Hắn cười nói: Bí thư Trương, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng!

Trương Dương cười nói: Anh hôm nay thoạt nhìn khí sắc không tồi.

Kì Sơn cười nói: Cuộc sống của tôi không thể thủy chung là mây mưa đầy trời được, ngẫu nhiên cũng có lúc ánh nắng rực rỡ.

Trương Dương nói: Phí dụng tiệc rượu đã tính xong chưa?

Kì Sơn cười nói: Bí thư Trương đúng là tục khí, nơi phật môn thanh tịnh, không ngờ lại nói tới tiền.

Trương Dương nói: Anh em ruột cũng phải rõ ràng, vừa hay Lăng Phong cũng ở đây, anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi lát nữa bảo Lăng Phong chuyển tiền cho tôi.

Kì Sơn nói: Tôi muốn bảo không nhận tiền, nhưng bí thư Trương khẳng định không muốn gánh nội danh nhận hối lộ. Hắn từ trong ví lấy ra một tờ hóa đơn tiệc đưa cho Trương Dương. mỉm cười nói: Bên trên có tài khoản của tôi, bí thư Trương lát nữa gửi tiền vào đây là được rồi, hôm khác tôi bảo người đưa hóa đơn cho anh.

Kì Sơn lần này tới đây cũng để chiêm ngưỡng kim phật, hòa thượng Tam Bảo dẫn bọn họ tới bảo điện để kim phật tạm thời, vì đây là kim phật mà thương nhân Đài Loan quyên tặng. Phía chùa cũng đặc biệt mời thêm bảo vệ, hơn nữa kim phật được đặt trong tủ thủy tinh, biện pháp giám sát trong bảo điện cũng rất khả quan.

Tam Bảo giới thiệu với bon họ: Bức kim phật này là được làm hoàn toàn bằng hoàng kim.

Trương Dương lắc đầu nói: Không thể nào, một pho tượng kim phật lớn như vậy nếu bằng vàng ròng thì phải nặng tới vài tấn. Ai mà giàu thế?

Tam Bảo nói: An Đức Uyên, ngài chắc biết, con trai của An lão.

Trương đại quan nhân nghe vậy không khỏi nhíu mày, hắn đương nhiên biết An Đức Uyên, có điều bối cảnh của An Đức Uyên cũng không trong sạch, hắn là lão đại của Tín Nghĩa xã Đài Loan, là xã hội đen không ngờ không ngờ cũng có lòng từ bi tặng một pho tượng kim phật.

Thường Lăng Phong nói: Nặng bao nhiêu?

Tam Bảo nói: Một tấn.

Trương Dương nói: Nhẹ như vậy ư? Rỗng ruột à!

Tam Bảo nói: Chắc là rỗng ở giữa. Tuy rằng như vậy nhưng một tấn hoàng kim cũng có giá trị kinh người rồi.

Thường Lăng Phong nói: Không thể là vàng ròng!

Tam Bảo nói: Dùng một trăm kg vàng ròng thôi. Y cũng nói thật, kim phật quả này phật quả không phải là vàng ròng, nhưng một trăm kg vàng ròng với giá thị trường hiện tại thì cũng hơn một ngàn vạn rồi.

Kì Sơn dâng hương, quỳ lạy rất chân thành.

Trương Dương và Thường Lăng Phong dạo qua một vòng quanh kim phật, rồi về trong viện.

Kì Sơn dâng hương xong thì đi ra, nói với Trương Dương: Sao không dâng hương.

Trương Dương nói: Không có gì để xin, anh xin vậy?

Kì Sơn nói: Hứa nguyện không thể nói ra, nói ra thì mất linh.

Trương Dương nói: Có gì mà bí mật thế, anh khẳng định là cầu phúc cho Lâm Tuyết Quyên rồi, cầu Phật tổ phù hộ cho cô ta sớm ngày bình phục.

Kì Sơn bị hắn nói trúng, mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Thường Lăng Phong đi theo Tam Bảo thị sát hiện trường công trường, Kì Sơn mời Trương Dương tới ngồi dưới một cây hoàng dương thụ trong sân, hắn thở dài nói: Chuyện lần này của Tuyết Quyên tôi cũng có trách nhiệm, nếu không phải tôi và cô ta đi lại quá thân thiết, thì cũng không đến mức để Hoắc Vân Trung hiểu lầm.

Trương Dương nói: Thật ra cho dù không có chuyện này thì hai vợ chồng bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, Hoắc Vân Trung này lòng dạ rất hẹp hòi, làm gì có loại người như vậy, tự tìm mũ xanh đội lên đầu mình, quá biến thái. Trương Dương miệng thì mắng Hoắc Vân Trung, nhưng hắn cũng nhìn ra Kì Sơn và Lâm Tuyết Quyên có chút ám muội.

Kì Sơn nói: Chuyện Tiệc cưới tôi thì là có lỗi, nếu không phải là vì nguyên nhân của tôi thì cũng sẽ không tới mức khiến bữa tiệc mất vui.

Trương Dương nói: Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cảm kích anh còn không kịp nữa là.

Kì Sơn nói: Bọn họ hoài nghi tôi buôn lậu thuốc phiện, anh có tin không?

Trương Dương không ngờ Kì Sơn lại trực tiếp hỏi hắn vấn đề này, Trương Dương nói: Tôi tin hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là công an có tin hay không.

Kì Sơn nhìn khói nhẹ lượn lờ trong lư hương, ánh mắt hắn cũng trở nên mê mang, nói khẽ: Từ lần trước tiểu Phong bị người ta hãm hại, bọn họ liền hoài nghi tôi buôn lậu thuốc phiện, mỗi một khoản tiền mà tôi kiếm được đều tra được lai lịch, đều là thông qua buôn bán chân chính mà có, tôi thực sự không biết những người này vì sao lại cứ muốn hắt nước bẩn lên người tôi.

Trương Dương nói: Mỗi người đều phải gánh trách nhiệm cho hành vi của mình, anh không làm thì cứ ưỡn ngực mà làm người, việc gì phải sợ người khác nói gì, phía cảnh sát cũng tôn trọng chứng cớ, bằng không anh sau khi bị bắt thì làm sao mà được ra nhanh vậy.

Kì Sơn nói: Điều này cũng chứng tỏ sự trong sạch của tôi.

Trương Dương nói: Tôi cũng hy vọng anh trong sạch.

Kì Sơn mỉm cười nhìn Trương Dương: Một người nếu như làm chuyện xấu thì hắn vĩnh viễn sẽ không thể được khoái hoạt thực sự.

Trương Dương nói: Bởi vì con người ta ai cũng có lương tâm, làm chuyện xấu, lương tâm của hắn sẽ bị dằn vặt.

Kì Sơn nói: Không làm chuyện xấu thì không sợ gõ cửa gõ cửa, từ sau khi tiểu Phong mất, nhân sinh của tôi liền trở nên buồn tẻ vô vị, tôi hiện tại đặc biệt muốn về hưu, có lẽ có một ngày, tôi sẽ kết thúc tất cả công tác, sau đó triệt để về hưu, tìm một hòn đảo nhỏ, dựng một căn nhà gỗ ở bờ biển, mua một con thuyền, ngày ngày rong trơi trên bãi cát và trong biển xanh.

Trương Dương nói: Tâm thái của anh cứ như là một ông già vậy.

Kì Sơn cười ha ha, nói: Tâm thái của tôi quả thật là già hơn so với tuổi.

Trương Dương nói: Không chỉ anh, Thường Lăng Phong cũng giống anh, anh mới chỉ nói thôi, còn hắn thì đã thực hiện rồi.

Kì Sơn ngạc nhiên nói: Chủ nhiệm Thường muốn về hưu ư?

Trương Dương nói: Cũng gần như về hưu, qua mấy tháng nữa hắn sẽ tới châu Âu du chọc, đi cùng bạn gái hắn, theo đuổi cuộc sống hạnh phúc của bọn họ.

Kì Sơn nói khẽ: Thật sự là hâm mộ bọn họ, nhưng trên đời này tình cảm của đa số người chưa chắc đã được mỹ mãn.

Trương Dương nói: Anh có phải vẫn luôn yêu Lâm Tuyết Quyên không?

Kì Sơn không nói gì, hai tay của hắn xoắn vào nhau, để dưới cằm.

Trương Dương vỗ vai hắn, nói vỗ vai hắn, nói vỗ vai hắn, nói: Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, tuy rằng anh là người cực kỳ thông minh cơ trí, nhưng trong vấn đề tình cảm của chính anh thì lại xử lý vô cùng rối rắm.

Kì Sơn cười nói: Vậy bí thư Trương không ngại chỉ điểm tôi một chút đi.

Trương Dương nói: Người bất đồng, phương thức xử lý tình cảm cũng khác nhau, tôi chỉ cần gặp người tôi yêu thì tôi sẽ tuyệt đối không mềm tay, thật ra làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể do dự, một người không thể sống hai đời, nếu thích một người mà không dám nói ra thì cuộc sống này còn có ý nghĩa gì?

Kì Sơn thở dài nói: Tuyết Quyên đang muốn ly hôn với Hoắc Vân Trung, tôi thì không dám đi tìm cô ta. Không biết vì sao, bí mật được che giấu sâu nhất trong lòng hắn lại đem nói với Trương Dương, trước đây chuyện tình cảm của hắn không bao giờ chia xẻ với người khác, Kì Sơn ý thức được mình đã coi Trương Dương là bằng hữu tri tâm, nhưng chữ bằng hữu này vẫn để trong ngoặc kép, bởi vì trên người hắn có giấu quá nhiều bí mật, quá nhiều bí mật không thể cho ai biết.

Trương Dương nói: Vậy chờ sau khi bọn họ ly hôn anh hãy tìm cô ta nói chuyện, hiện tại đi tìm cô ta thì chỉ tổ gánh danh phá hoại gia đình người ta.

Kì Sơn nói: Tình cảm tuyệt đối không thể do dự, một khi bỏ qua thì về sau muốn tìm lại là rất quá khó khăn.

Trương Dương nói: Tôi đi đây, buổi chiều hôm nay còn phải trở về Tân Hải.

Kì Sơn nói: Cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi, dù sao đi đâu cũng phải ăn cơm mà.

Trương Dương nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền gật đầu. Tam Bảo cũng đã an bài đầu bếp chuẩn bị cơm chay, tự mình tới mời họ đi ăn trưa. Trong lúc này, y đưa một số phật châu vừa được khai quang cho ba người Trương Dương, hòa thượng Tam Bảo rất có nghề trong quan hệ.

Khi Ăn cơm, Tam Bảo bàn tới sự phát triển bồng bột của văn hóa Phật giáo trong nước hiện tại, nói với Trương Dương: Thật ra các anh làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cũng có thể vạch ra một khối đất để trùng kiến văn hóa Phật giáo hiện tại hiện tại bất kỳ một tòa thành thị nào cũng chú trọng phát triển khối này, Phật giáo đối với ngành du lịch có tác dụng thúc đẩy rất lớn.