Chương 2577: Tam Sinh Tam Thế (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Tuyết nói: Có một số việc.Em cũng không giải thích rõ được, có thể là trong quá trình xuyên qua thời không, luôn sẽ có chút biến hóa, lần này Văn Linh về trạng thái trước đây, nhưng chúng ta vẫn duy trì bộ dạng ở những năm 90 thế kỷ 20, có lẽ có liên quan tới chúng ta đều có võ công, còn võ công của Văn Linh thì bị anh phế đi rồi.

Trương Dương kể lại chuyện xảy ra ở Tùy cung với Trần Tuyết. Hắn thở dài: Anh hiện tại lo lắng nhất chính là Văn Linh giết Dương Quảng.

Trần Tuyết lắc đầu: Cô ta sẽ không, cô ta không thay đổi được lịch sử, Tùy Dương Đế cũng sẽ không chết trong tay cô ta đâu.

Trương Dương nói: Anh đã giao con trai của cô ta cho một vị bằng hữu nuôi nấng, hai vợ chồng bọn họ không có con. Nhất định sẽ đối xử tử tế với đứa nhỏ đó, kỳ quái là, Văn Linh tựa hồ biết anh sẽ làm như vậy, hơn nữa hy vọng anh mang con trai của cô ta đi.

Trần Tuyết nói: Trải qua phiên luân hồi này. Có lẽ cô ta thực sự có thể hiểu ra.

Trương Dương nói: Tiểu Tuyết, chúng ta còn có thể trở về hay không? Đây thật ra cũng là chuyện Trương đại quan nhân quan tâm nhất.

Trần Tuyết từ trong thùng gỗ lấy ra khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn đó: Muốn xuyên qua thời không. Bản dập, sinh tử ấn, ngày mười lăm trăng tròn, thiếu một thứ cũng không được, em biết rồi sẽ có một ngày, anh sẽ trở về, với tính tình của anh nhất định không chịu nổi tịch mịch, càng sẽ không không yên lòng về thân nhân ở bên đó.

Trương đại quan nhân bị cô ta nói trúng trung tâm, có chút ngượng ngùng bật cười.

Trần Tuyết nói: Chỉ là khi chúng ta xuyên qua, kinh mạch của em bị thương, hiện tại võ công tuy rằng vẫn còn, nhưng sinh tử ấn thì lại là cũng không thể tu luyện được nữa.

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì không khỏi có chút lo lắng: Vậy, nên làm gì bây giờ?

Trần Tuyết nói: Thật ra với võ công của anh hiện tại, sớm đã thông hiểu đạo lí của đại thừa quyết rồi, tu hành bất kỳ võ công nào đều không cần tốn nhiều sức, tâm pháp của sinh tử ấn em đã viết lại hết, chỉ cần anh tu luyện, tiến cảnh tất nhiên có thể tiến triển cực nhanh, cách ngày mười lăm trăng tròn còn nửa tháng nữa, em nghĩ anh nhất định có thể ở trong khoảng thời gian này đột phá cao tầng nhất của sinh tử ấn.

Trương Dương nói: Anh nếu cả đời cũng không thể đột phá cao tầng nhất của sinh tử ấn thì phải làm sao?

Trần Tuyết thở dài nói: Vậy thì chỉ có thể cùng em sống tới cuối đường trong ngôi nhà đá giữa núi rừng hoang vu này thôi.

Trương đại quan nhân nói: Núi Thanh Đài to lớn như vậy mà chỉ có hai người chúng ta thì chẳng phải là quá tịch mịch ư, không bằng… Trong mắt Thằng cha này lộ ra quang mang nóng rực.

Trần Tuyết đã biết tâm ý của thằng cha này, mặt đỏ bừng nói: Anh muốn thế nào?

Em muốn thế nào thì anh sẽ theo thế…

Phán đoán của Trần Tuyết đối với Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là chính xác, Trương đại quan nhân trong nửa tháng này chuyên chú luyện công, đương nhiên luyện công nhiều cũng không quên triền miên với người yêu. Trần Tuyết tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng dưới thế công nhiệt tình như lửa và sự mặt dày mày dạn của Trương đại quan nhân, tất nhiên trầm luân hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng lại tới đêm trăng tròn, sinh tử ấn của Trương đại quan nhân cũng đã đột phá tầng cao nhất với tốc độ kinh người, trong khoảng thời gian này mặc dù có Trần Tuyết bầu bạn, nhưng trong lòng Trương Dương cũng không thể vứt bỏ sự vướng bận đối với những hồng nhan tri kỷ kia.

Hôm ấy sau khi ăn cơm chiều, Trần Tuyết kéo tay Trương Dương tới sân, nhìn vầng trăng trên không trung, Trần Tuyết nói khẽ: Anh phải đi rồi.

Trương đại quan nhân cho rằng mình nghe lầm, hắn nâng cằm Trần Tuyết lên: chúng ta cùng nhau đi.

Trần Tuyết lại lắc đầu: Em không đi, em sẽ ở lại đây.

Vì sao? Trương Dương ngạc nhiên nói.

Trần Tuyết nói: Trong hơn mười năm em tới thế giới đó, thủy chung phải sống trong một loại trạng thái bất lực cô độc, em bài xích tất cả chung quanh, thủy chung không thể dung nhập với cuộc sống nơi đó, em chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng chờ được anh xuất hiện, nhưng khi anh xuất hiện ở trước mặt em, anh lại không còn nhận ra em… Bên trong tinh mâu của Trần Tuyết lệ quang nhộn nhạo. Cô ta vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương: Người và người khác nhau, anh có lẽ sẽ không lý giải được vì sao Văn Linh thủy chung muốn về lại đây, bởi vì cô ta và em, hai người vĩnh viễn không thể dung nhập với thế giới kia, chỉ có về đây, bất kể phú quý hay nghèo khó, chúng em mới có thể thực sự an tâm.

Trương đại quan nhân ôm thân thể mềm mại của Trần Tuyết: Em không đi thì anh cũng không đi.

Trần Tuyết dịu dàng cười nói: Anh khác em, nếu như bảo anh cả đời sống trong hoang sơn dã lĩnh, chỉ sợ sẽ buồn muốn chết.

Trương đại quan nhân lắc đầu: Anh không sợ buồn, không phải còn có em ở bên anh ư? Về sau chúng ta sẽ sinh hạ ra một đàn con, sẽ càng lúc càng náo nhiệt.

Trần Tuyết nói: Đừng quên, còn có Yên Nhiên, còn có Mộng Viện, còn có Tần Thanh, còn có nhiều người như vậy đang chờ anh trở về, em đã đáp ứng họ, nhất định sẽ khiến anh về.

Trương Dương nói: Nhưng…

Trần Tuyết đưa cho hắn khối bản dập: Giữ cho kỹ, anh nếu nhớ em thì cứ mỗi khi tới đêm trăng tròn, có thể tới đây thăm em, anh là người duy nhất trên đời có thể xuyên qua thời không, quả thực đúng là siêu nhân toản thiên nhập địa, anh thích náo nhiệt như vậy, cái này cuối cùng cũng có nơi dụng võ rồi.

Trương đại quan nhân nói: Nhưng, anh hy vọng em ngày ngày đêm đêm đều ở bên cạnh anh.

Trần Tuyết nói: Lưỡng tình nếu dài lâu, việc gì phải cần sớm tối bên nhau, huống chi tình yêu của chúng ta trải qua tam sinh tam thế, so với bọn họ thì em lời hơn, em không thích bên cạnh anh có quá nhiều nữ nhân, nhưng em không có cách nào thay đổi anh được, ít nhất trong thời không này, em có thể độc hưởng tình yê của anh, em có phải quá tham lam hay không?

Mắt Trương đại quan nhân đã ươn ướt, hắn lắc đầu, ôm chặt lấy Trần Tuyết.

Trần Tuyết ghé vào tai hắn, nói: Đáp ứng em, đừng có yêu người con gái nào khác ở triều Tùy, mỗi lần anh tới, chỉ cho phép gặp một mình em thôi.

Hốc mắt Trương đại quan nhân đỏ ửng, liên tục gật đầu liên tục gật đầu.

Trần Tuyết, Văn Linh, Trương Dương cùng nhau biến mất vào mùng năm tháng 11, hiện giờ đã chẵn một tháng rồi.

Đám con gái Sở Yên Nhiên, Tần Thanh, Kiều Mộng Viện không có ai nguyện ý đi cả, mỗi ngày họ đều tới hố sâu mà lúc trước ba người biến mất để chờ, trong lòng họ đều tồn tại kỳ vọng đồng dạng, nếu bọn họ biến mất vào đêm trăng tròn, có lẽ, bọn họ cũng sẽ trở về vào ngày này.

Tuy rằng trong lòng mỗi người đều có một thanh âm đang nhắc nhở mình, có lẽ Trương Dương vĩnh viễn sẽ không về nữa, nhưng không ai có thể chấp nhận được hiện thực này.

Tần Thanh và Sở Yên Nhiên cùng nhau đi dọc theo bờ cát, Sở Yên Nhiên nói: Chị Thanh, hôm nay lại là mười lăm rồi phải không?

Tần Thanh gật đầu, mắt đẹp hướng về dương ở phương xa: Có nghĩ tới hay không, bọn họ có thể vĩnh viễn sẽ không về nữa.

Sở Yên Nhiên lắc đầu: Em vẫn sẽ chờ đợi. Nói xong câu đó, cô ta vẫn không nhịn được rơi nước mắt: anh ấy vì sao ích kỷ như vậy? Vì sao không nói tiếng nào đã bỏ lại chúng ta mà đi? Em có thể không để ý tới tất cả, em không để ý anh ấy là người cổ đại, cũng sẽ không để ý trong lòng anh ấy có bao nhiêu người, em không để ýanh ấy sẽ biến thành như thế nào, em chỉ muốn anh ấy trở về thôi…

Tần Thanh ôm thân thể mềm mại của Sở Yên Nhiên, hai người ôm nhau mà khóc.

Kiều Mộng Viện và Hồ Nhân Như ngồi dưới tàng cây, Hồ Nhân Như hỏi: Mộng Viện, nếu như Trương Dương vĩnh viễn không trở về thì cô sẽ thế nào?

Kiều Mộng Viện ngẩng đầu nhìn trời: Tôi nghĩ, tôi sẽ chờ, chờ tới ngày tôi già đi, cho tới thời khắc tôi không còn nghĩ tới anh ấy nữa.. Tạm dừng một chút, cô ta lại nói: Tôi nghĩ tôi vĩnh viễn sẽ không quên được.

Tôi cũng sẽ không quên. Hồ Nhân Như nói: Trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể thay thế vị trí của anh ta trong lòng tôi, bất kể anh ấy có còn trở về hay không, tôi chỉ hy vọng, anh ấy sẽ được sống một cách bình an, cho dù là vĩnh viễn ở lại đó.

An Ngữ Thần và Kim Mẫn Nhi đứng hai bên, tiểu Thiên Tứ đang tập tễnh đi trên bờ cát giữa bọn họ, miệng phát ra tiếng cười vui.

Kim Mẫn Nhi nói: Trương Dương, nếu như biết con trai của anh ấy đã lớn như vậy, nhất định sẽ rất vui.

An Ngữ Thần rưng rưng nói: Chỉ sợ anh ấy không được nhìn thấy.

Thiên Tứ bổ nhào vào trong lòng cô ta, tay nhỏ lau nước mắt trên mặt cô ta, bập bẹ nói: Mẹ… đừng khóc…

An Ngữ Thần nói: Thiên Tứ, qua bên kia chơi đi, mẹ và cô đang nói chuyện.

Thiên Tứ gật đầu, cười ha ha chạy tới cồn cát đằng sau.

Kim Mẫn Nhi nhìn bóng dáng như quả cầu thịt của Thiên Tứ, trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút tiếc nuối, nếu như Trương Dương cũng cho mình một đứa con thì tốt biết mấy? Kim Mẫn Nhi nói: Thật ra có chuyện tôi vẫn chưa nói với các cô.

An Ngữ Thần nhìn Kim Mẫn Nhi, rõ ràng có chờ mong câu tiếp theo của cô ta.

Kim Mẫn Nhi nói: Trần Tuyết chính là Xuân Tuyết Tình.

An Ngữ Thần nhíu mày, cái tên Xuân Tuyết Tình này đối với cô ta mà nói thì vô cùng xa lạ, Trương Dương chưa hề nhắc tới với cô ta.

Kim Mẫn Nhi nói: Trương Dương nói hắn là người cổ đại, hắn từ triều Đại Tùy tới, Xuân Tuyết Tình này là người yêu của hắn ở thời Tùy.