Chương 2151: Làm Giá Áo Cho Người Ta (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cung Hoàn Sơn không đi ăn cơm, Bồ Đại Cường thì muốn đi tiếp đón Trương Dương và Khưu Nguyệt Minh một chút, một người là thường ủy thị ủy mới trúng cử, một người là cục trưởng dân chính, những lời xã giao vẫn phải nói, quan hệ đều là thông qua tiếp xúc từng tí từng tí một mà thành lập lên, Bồ Đại Cường luôn luôn cho rằng mình trong quan hệ giữa người với người rất có cách, cho cho rằng mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng, nhưng trước mặt sự thật, thằng cha này lại liên tiếp vấp phải trắc trở, Cung Hoàn Sơn không đi ăn cơm, người khác tất nhiên cũng sẽ không đi, đạo lý dễ hiểu này Bồ Đại Cường tuy rằng nghĩ ra được một chút, có điều hắn vẫn không thể hiểu thấu đáo, cho nên lại liên tiếp húc phải đinh.

Khưu Nguyệt Minh nói còn uyển chuyển, Trương Dương thì căn bản không có hứng thú gì, buông bọc hành lý, đi tắm rửa, Bồ Đại Cường bên này vẻ mặt như gió xuân tới mời hắn ăn cơm, Trương đại quan nhân rất thẳng thắn nói: Chủ nhiệm Bồ, cám ơn hảo ý của anh, trước đây chúng ta cũng không có liên hệ gì, lòng nhiệt tình của ngài tôi xin tâm lĩnh, có điều ngài có cảm thấy hôm nay có chút nhiệt tình quá hay không?

Bồ Đại Cường bị hắn nói cho mặt nóng lên, ho khan một tiếng: Bí thư Trương, ngài sao lại nói vậy.

Trương Dương cười nói: Tôi có thể nhìn ra, anh nóng lòng muốn biểu đạt sự nhiệt tình trong lòng. Nhưng anh nghĩ lại đi, hiện tại là lúc nào? Bắc Cảng xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm tình của mọi người đều vô cùng trầm trọng, loại chuyện trên hình thức này có thể miễn được thì miễn, thị trưởng Cung buổi tối cũng không đi đúng không?

Bồ Đại Cường bị Trương Dương giáp mặt chọc phá, càng cảm thấy xấu hổ: Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn biểu đạt một chút tâm tình.

Trương Dương nói: Biểu đạt có rất nhiều loại, chưa chắc nhất định cứ phải ăn cơm. Hiện tại là thời kì phi thường, việc cấp bách chính là giải quyết vấn đề trùng kiến Bắc Cảng sau thiên tai, tôi thấy thị trưởng Cung cũng không có tâm tình mà ăn uống đâu, chủ nhiệm Bồ, chúng ta là lần đầu giao tiếp, tôi cũng có thể nhìn ra anh là người thực tế, mà trên xã hội này, người thực tế rất dễ chịu thiệt, rất nhiều lúc làm việc nhất định phải biết biến báo. Ha ha, anh đừng nóng giận, tôi thích ăn ngay nói thật.

Bồ Đại Cường tuy rằng cảm thấy rất khỏ xử. Nhưng hắn đối với Trương Dương cũng sinh ra vài phần thiện cảm, dù sao người ta đều là nói thật, hôm nay sở dĩ mình huých phải nhiều cái đinh như vậy, nguyên nhân vẫn là mình thiếu tầm mắt, nhìn không thấu thế cục trước mắt. Hắn cũng có chút tìm hiểu về lý lịch của Trương Dương, biết hắn từng công tác ở ban trú kinh Xuân Dương, Bồ Đại Cường bộ dạng khiêm tốn thỉnh giáo: Bí thư Trương, tôi là vừa mới bắt đầu làm công tác của ban trú kinh, về sau ở phương diện này xin anh chỉ giáo nhiều hơn.

Trương Dương nói: Chỉ giáo thì không dám, mọi người đều là đồng sự. Học tập chiếu ứng lẫn nhau là điều nên làm.

Bồ Đại Cường vẻ mặt tươi cười, cảm thấy Trương Dương này cũng không phải là hạng khó gần như trong lời đồn. Hắn nói khẽ: Bí thư Trương, tôi nghe nói tiệc tối từ thiện ngày mai Văn phu nhân tự mình ra mặt chủ trì?

Trương Dương nói: Ra mặt chủ trì là hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh, Văn phu nhân chỉ là một thành viên trong đó thôi.

Bồ Đại Cường gật đầu nói: Bí thư Trương thật sự là đã dốc hết tâm huyết vì Bắc Cảng.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm chẳng trách Cung Hoàn Sơn một chút mặt mũi cũng không cho hắn, thằng cha này nói chuyện sặc mùi a dua nịnh hót. Tuy rằng là đang nịnh hót, nhưng phải khiến cho người ta nghe lọt tai một chút chứ. Trương Dương cũng lười chẳng muốn nói nhiều với hắn, lúc này vừa hay có người tới đây tìm, là hai huynh đệ Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Quốc.

Trương Dương mỉm cười đứng dậy, Bồ Đại Cường nhìn thấy hắn có khách thì tất nhiên không tiện tiếp tục ở lại, cáo từ Trương Dương.

Trương Dương mời huynh đệ Từ Kiến Cơ ngồi xuống, có chút kinh ngạc nói: Các anh sao biết tôi tới đây?

Từ Kiến Cơ: Nói Nghe đại ca nói, hắn nói chuyện tiệc tối từ thiện tối mai, chúng tôi đoán được anh nhất định sẽ tới.

Trương Dương cười nói: Đại ca ngày mai có tới không?

Từ Kiến Cơ nói: Văn phu nhân ra mặt tổ chức tiệc tối này, chuyện lại có liên quan tới Tam đệ cậu, những người làm huynh đệ chúng tôi tất nhiên phải tới ủng hộ rồi, đại ca đang bàn chuyện làm ăn ở Hongkong, chắc là không về kịp, cho nên hắn đặc biệt ủy thác cho tôi quyên tiền giúp hắn.

Trương Dương nói: Tôi trước tiên cám ơn các huynh đệ.

Từ Kiến Quốc nói: Anh Trương Dương, buổi tối tôi đã đặt bàn ở Tử Kim các rồi, đi thôi, mọi người đều chờ đó.

Trương Dương cười nói: Được, vậy thì đi thôi.

Từ sau khi Tiết Thế Luân gặp chuyện ở Tử Kim các, sinh ý của Tử Kim các cũng trở nên xuống dốc không phanh, phàm là người có máu mặt, trên rất nhiều chuyện đều tồn tại cấm kỵ, Tử Kim các phát sinh vụ án ám sát, hiện trường lại có người chết, rất nhiều người ở trong lòng đều coi nơi này trở thành nơi xui xẻo, sát khí quá nặng.

Phùng Cảnh Lượng đối mặt với hiện trạng như vậy cũng hết đường xoay xở, hắn thông qua rất nhiều năm khổ tâm kinh doanh mới khiến Tử Kim các có địa vị hiện tại, nhưng hiện giờ tất cả thay đổi quá đột ngột, sinh ý điêu linh khiến hắn nản lòng thoái chí. Cùng lúc đó, sinh ý của Kim Vương phủ của Tra Tấn Bắc lại càng lúc càng tốt, đã bỏ lại hắn ở xa phía sau, Phùng Cảnh Lượng gần đây đã có ý định sang nhượng lại nhà hàng.

Trương Dương từ sự vắng vẻ ở bãi đỗ xe đã đoán được sinh ý của Tử Kim các gần đây cũng không tốt, bọn họ vừa mới đỗ xe thì liền nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng lái một chiếc Lamborghini màu cam phóng vào bãi đỗ xe.

Trương Dương đi xuống, nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng từ trong xe bước ra, cười nói: Vĩ Đồng lái xe vẫn rất bưu hãn!

Tiết Vĩ Đồng nói: Xe của Kinh thành càng lúc càng nhiều, cũng có thể khiến người ta buồn chết.

Từ Kiến Quốc nói: Tiết gia, lái Lamborghini ở kinh thành có chút lãng phí, hay là cô cho tôi mượn xe, buổi tối tôi giúp cô chạy bốn vòng, đừng để xe không một chỗ nó phí ra.

Tiết Vĩ Đồng nói: Cho anh mượn? Lúc lấy lại thì không khéo nát bét rồi.

Không tin kỹ thuật lái xe của tôi ư?

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Không tin được nhân phẩm của anh.

Đám người đều bật cười, Tiết Vĩ Đồng cũng phát hiện bãi đỗ xe trống rỗng, có chút tò mò nói: Sinh ý của nơi này sao trở nên kém như vậy!

Dáng Nói chuyện thì Phùng Cảnh Lượng từ bên trong đi ra, hắn cười cười chắp tay đón chào: Các vị khách quý đăng môn, thật sự là vẻ vang cho Tử Kim các của kẻ hèn này, Phùng mộ thực sự rất vinh hạnh.

Bật cười bật cười: Lão Phùng, anh từ lúc nào trở nên khúm núm như vậy thế.

Tiết Vĩ Đồng nói: “anh Phùng, sao Tử Kim các hôm nay hình như không mở cửa à? Chúng tôi chỉ tới ăn bữa cơ thôi, anh cũng không tới mức đuổi hết khách đi như thế đâu.

Phùng Cảnh Lượng thật sự có chút dở khóc dở cười, tôi đuổi khách đi ư? Tôi cũng chỉ ước gì bãi đỗ xe trước cửa đỗ đầy xe, nhưng sinh ý đâu có ra gì? Còn không phải Tiết gia của các cô làm ra ư? Nếu không phải lúc trước chuẩn bị tiệc thọ cho Tiết lão, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy, sinh ý của Tử Kim các cũng cũng không đến mức xuống dốc không phanh. Những lời này hắn không thể nói ra trước mặt Tiết Vĩ Đồng được, Phùng Cảnh Lượng cười nói: Các anh đều là khách nhân tôn quý nhất của tôi, cũng nên đuổi hết khách đi mà.

Từ Kiến Cơ hiểu quẫn trước mắt của Phùng Cảnh Lượng, có chút đồng tình cười cười.

Phùng Cảnh Lượng mời mọi người đi vào, cùng Từ Kiến Cơ đi cuối cùng, Từ Kiến Cơ nói khẽ: Gần đây sinh ý thế nào?

Phùng Cảnh Lượng cười khổ nói: Anh cũng nhìn thấy rồi đó, tôi chuẩn bị chuyển nhượng, nhưng giá thủy chung chưa được thống nhất, cũng có mấy nhà tỏ ra có hứng thú, nhưng đều muốn nhân cơ hội ép giá tôi, chưa bàn được.

Từ Kiến Cơ nói: Không bằng cứ đợi một thời gian nữa đã rồi tính.

Phùng Cảnh Lượng nói: Chủ yếu là chán rồi, tôi làm ẩm thực nhiều năm như vậy, thủy chung cứ bị vây khốn trong cái ngành này, khách sạn của Đông Giang cũng sắp làm xong rồi, sang năm là hoàn thành trang hoàng, trung tâm kinh doanh kinh doanh cũng chuyển dời đến bên kia, cũng không định ở lâu ở nơi này.

Từ Kiến Cơ nói: Vẫn là làm ẩm thực mà? Có gì khác đâu?

Phùng Cảnh Lượng nói: Thay đổi hoàn cảnh,làm sinh ý ở kinh thành phiền lắm, cái làm không phải là ẩm thực mà là quan hệ.

Từ Kiến Cơ cười nói: Làm ăn ở đâu mà chẳng phải làm quan hệ.

Mấy người vào phòng, nhìn thấy huynh đệ Kiều Bằng Cử Kiều Bằng Phi đã ngồi ở đó, Trương Dương căn bản không ngờ hai người bọn họ cũng sẽ tới đây, cười cười đi tới, trước tiên nhiệt tình ôm Kiều Bằng Cử, lại bắt tay với Kiều Bằng Phi, Sau đó quay sang Từ Kiến Cơ nói: Nhị ca, anh không ngờ không nói cho tôi biết anh Bằng Cử đã trở lại.

Từ Kiến Cơ nói: Tôi cũng không biết anh ta trở về, tối nay là Phùng Cảnh Lượng làm ông chủ.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: Là tôi muốn tiết kiệm tiền, cho nên gọi tất cả mọi người lại với nhau, ăn một bữa cơm, vừa đón gió cho Bằng Cử, vừa tẩy trần cho Trương lão đệ, cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện.

Tiết Vĩ Đồng nói: Những lời vô thương bất gian này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người anh.

Tất cả mọi người bật cười, Từ Kiến Cơ nói: Vĩ Đồng, những lời này của cô là về tất cả chúng tôi đó, trừ Trương Dương và Bằng Phi, tất cả chúng tôi đều là người làm ăn.

Từ Kiến Quốc nói: Tôi không phải là người làm ăn, tôi là nhà hoạt động xã hội.