Chương 1911: Không Dễ Làm (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tần Thanh nói: Chuyện đó rất kỳ quái, nếu Lưu thính không có được tiến triển gì thì có nghĩa là không thể không thể tạo thành uy hiếp đối với một số phần tử tội phạm nào đó, nếu như vậy thì vì sao có người muốn giết cô ta?

Trương Dương chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, được Tần Thanh nhắc nhở, mới phát hiện sự kiện này vô cùng kỳ quái, đúng vậy, nếu Lưu Diễm Hồng không có có tiến triển với tính đột phá trong vấn đề của Bắc Cảng thì vì sao người khác muốn mưu hại cô ta? Chuyện này căn bản rất khó giải thích?

Tần Thanh nói: Còn có một khả năng rất lớn, có người muốn lợi dụng chuyện trừ bỏ Lưu thính để hấp dẫn ánh mắt của tỉnh lý đến Bắc Cảng, trước mắt tỉnh lý đã gia tăng độ mạnh yếu điều tra Bắc Cảng, có lẽ đây cũng là kết quả mà người này muốn. Anh chớ quên, không ai chủ động dính vào phiền toái, sau khi chế tạo sự cố của Lưu thính, sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn cho Bắc Cảng.

Trương đại quan nhân cảm thán nói: Thanh, đầu óc em kiểu gì vậy? Đúng là nhìn rõ mọi việc, em nói xem, nếu con trai nhà chúng ta về sau giống em thì khẳng định sẽ là một âm mưu gia.

Tần Thanh gắt: Em không cần con trai, em muốn con gái.

Trương đại quan nhân nói: Con trai cũng được, con gái cũng được, cả đời này em chuẩn bị sinh con cho anh đi.

Tần Thanh đỏ mặt: Đồ đáng ghét, anh coi em là cái máy đẻ à!

Trương đại quan nhân rất dõng dạc nói: Gien của chúng ta tốt như vậy, nếu sao cũng phải có nhiều hậu đại một chút, nếu không thì không phải với xã hội nhân loại.

Anh biến đi!

Trương đại quan nhân quả thực có chút thô bỉ, có thể khiến bụng bí thư Tần to ra, vẫn rấ cảm thấy có cảm giác thành tựu, nhưng Trương đại quan nhân cũng sinh ra một số cảm giác lo lắng, hắn phải nghĩ biện pháp đi giải quyết vấn đề tình cảm của mình, muốn dàn xếp tốt cho tất cả nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, khó khăn là tương đối lớn, nhưng có khó khăn đến mấy cũng phải làm.

Những lời này của Tần Thanh có thể nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, chuyện của Bắc Cảng không đơn giản như ngoài mặt, tai nạn xe cộ của Lưu Diễm Hồng có lẽ thực sự không phải là một hồi mưu sát đơn thuần.

Chính trị trước giờ đều là trò chơi của người có chỉ số thông minh cao, Tần Thanh có thể cân nhắc đến vấn đề này. Tống Hoài Minh cũng có thể cân nhắc đến, Cung Kì Vĩ vốn định hôm nay gặp Tống Hoài Minh, nhưng lại được thông báo rằng bí thư Tống hôm nay không có thời gian.

Thật ra Tống Hoài Minh cũng có việc gì đặc biệt, sáng sớm tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới văn phòng y, tặng y hai hộp trà lá.

Tống Hoài Minh cười nói: Hưng Dân, anh đây chính là ngang nhiên đút lót!

Chu Hưng Dân cười nói: Trà lá là bạn học cũ cho tôi, tôi đưa anh nếm thử, anh nếp chụp mũ loạn cho tôi thì tôi sẽ cầm về thôi.

Tống Hoài Minh cười nói: Thứ đã tặng rồi còn muốn cầm lại. Hưng Đân, anh có phải có chút keo kiệt hay không. Y cất trà đi.

Chu Hưng Dân ngồi xuống đối diện y: Bí thư Tống, tôi vừa rồi gặp Cung Kì Vĩ.

Tống Hoài Minh nói: Cung Kì Vĩ? À, nhớ ra rồi, hắn nói muốn gặp tôi có việc.

Chu Hưng Dân nói: Vậy anh sao không gặp hắn?

Tống Hoài Minh bật cười: Hắn lần này đến Đông Giang đơn giản là muốn câu thông một chút với tôi, hắn muốn nói gì thì Trong lòng tôi hiểu rõ.

Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, ngài rất không hài lòng đối với phía Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh hỏi ngược lại: Anh hài lòng ư?

Chu Hưng Dân lắc đầu nói: Bắc Cảng là vấn đề. Phát triển Kinh tế lạc hậu nghiêm trọng, trị an xã hội cũng thấp nhất toàn tỉnh, cũng không biết Hạng Thành mấy năm nay quản lý thế nào?

Tống Hoài Minh nói: Vấn đề của Bắc Cảng phải giải quyết!

Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, ngài có phải nhận định chuyện của thính trưởng Lưu có liên quan tới phía Bắc Cảng hay không?

Tống Hoài Minh không nói gì, hắn tựa lưng vào ghế ngồi: Gần đây có người nói với tôi, đối mặt với một bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng, nếu một mực dùng thuốc mạnh thì ngược lại sẽ mất nhiều hơn được, không khéo còn có thể lấy tính mạng của bệnh nhân.

Chu Hưng Dân nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: Người này nói rất có đạo lý, thật ra tôi cũng muốn nói chuyện với ngài về phương diện này, từ sau khi thính trưởng Lưu gặp chuyện không may ở Xuân Dương, tỉnh lý phái ra tổ công tác tới Bắc Cảng, nhưng trên thực tế hiệu quả nhận được cũng rất ít.

Tống Hoài Minh nhìn Chu Hưng Dân, chờ y nói tiếp.

Chu Hưng Dân nói: Tôi không phủ nhận năng lực của những đồng chí của tổ công tác, nhưng tôi cũng không tin bọn họ có thể trong ngắn hạn có thể mở ra được cục diện. Nếu chúng ta cho bọn họ áp lực quá lớn, bọn họ khó tránh khỏi sẽ chồng áp lực này lên trên người của cán bộ địa phương, điều này sẽ tạo thành một loại mâu thuẫn mới, cán bộ địa phương sẽ cho rằng chúng ta không tín nhiệm bọn họ. Từ đó sẽ tạo thành tâm lý nghịch phản, ảnh hưởng tới công tác bình thường.

Tống Hoài Minh nói: Hưng Dân. Anh cho rằng sau lưng sự cố lần này của đồng chí Diễm Hồng có thể có âm mưu và động cơ như thế nào?

Chu Hưng Dân nói: Phản ứng đầu tiên của tôi cũng giống như đa số người, đều cho rằng đồng chí Diễm Hồng có thể đã nắm giữ tội chứng của một số người, cho nên những người này muốn trừ bỏ cô ta, giết người diệt khẩu, hủy diệt chứng cớ, nhưng trên thực tế đồng chí Diễm Hồng hình như không hề nắm giữ được chứng cớ gì, hơn nữa cô ta điều tra ở Bắc Cảng tựa hồ cũng không có được tiến triển quá lớn. Nếu không phải đồng chí Diễm Hồng che giấu chuyện gì đó thì như vậy mưu sát lần này tựa hồ có chút không thích hợp, về lý, nếu cô ta không tạo được uy hiếp cho người khác thì người khác vì sao muốn giết cô ta?

Tống Hoài Minh gật đầu nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện lần này có chút giấu đầu hở đuôi, hung phạm bày ra sự cố lần này không phải muốn che giấu gì cả, mà là muốn di dời sự chú ý của chúng ta tới Bắc Cảng.

Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, tôi vốn cho rằng ngài không chú ý tới chuyện này, hiện tại xem ra là tôi lo xa rồi.

Tống Hoài Minh nói: Tình huống của Bắc Cảng so với trong tưởng tượng của chúng ta thì phức tạp hơn rất nhiều.

Chu Hưng Dân nói: Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao phải cho một số người được như ý? Chẳng lẽ bí thư Tống là muốn tương kế tựu kế?

Tống Hoài Minh cười nói: Trước mắt tôi chỉ có thể kết luận một chuyện, Bắc Cảng dính tới lợi ích của rất nhiều người.

Chu Hưng Dân nói: Hoặc là do chúng ta đi phát hiện vấn đề, hoặc là để bọn họ tranh đấu lẫn nhau, tự để bại lộ vấn đề.

Tống Hoài Minh gật đầu nói: Sở dĩ phái đồng chí Diễm Hồng tới Bắc Cảng điều tra, là vì gần đây tố cáo nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng rất nhiều, kết hợp với chuyện xảy ra gần đây, có thể phát hiện, tình trạng này tuyệt không phải là ngẫu nhiên.

Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, ngài là muốn lửa cháy đổ thêm dầu, triệt để đốt bó đuốc Bắc Cảng này.

Tống Hoài Minh ý vị thâm trường nói: Thật ra vấn đề của Bắc Cảng chỉ có thể để Bắc Cảng tự đi giải quyết.

Cung Kì Vĩ cuối cùng vẫn không được Tống Hoài Minh tiếp kiến, Tống Hoài Minh sở dĩ không gặp hắn là vì cảm thấy không cần thiết, y có tính toán của mình, suy nghĩ của y không cần cấp dưới nghiền ngẫm được.

Từ góc độ của Cung Kì Vĩ, Tống Hoài Minh không gặp mình cũng không phải là có thành kiến gì với cá nhân hắn, mà là không hài lòng với công tác chỉnh thể của ban lãnh đạo Bắc Cảng, Cung Kì Vĩ vốn cho rằng thông qua Trương Dương câu thông trước với Tống Hoài Minh thì chuyện này sẽ trở nên dễ làm hơn một chút, nhưng Tống Hoài Minh vẫn truyền lại tín hiệu kiên trì điều tra cho hắn, Cung Kì Vĩ không khỏi có chút bối rối, hắn không nghiền ngẫm ra suy nghĩ thực sự của Tống Hoài Minh.

Được người khác nhờ, lần này là mang nhiệm vụ mà tới đây, Cung Kì Vĩ không thể qua loa cho xong rồi trở về, phong cách làm việc của hắn luôn luôn nghiêm túc. Không gặp được bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh, hắn tới thính công an tỉnh gặp thính trưởng thính tỉnh Cao Trọng Hòa.

Cao Trọng Hòa vô cùng khách khí đối với Cung Kì Vĩ, mời hắn vào văn phòng của mình, hai người đầu tiên hàn huyên vài câu, nói chuyện về biểu hiện của Cao Liêm Minh ở Tân Hải, vòng vo mãi mới trở về chính đề, Cung Kì Vĩ nói: Thính trưởng Cao, tôi lần này tới là muốn thương lượng một chuyện với ngài.

Cao Trọng Hòa nói: Anh tới là vì chuyện tổ điều tra mà thính tỉnh phái xuống ư?

Cung Kì Vĩ gật đầu, Cao Trọng Hòa hiển nhiên là người thông minh, mục đích của mình đã bị người ta đoán được.

Cao Trọng Hòa nói: Chuyện này tôi cũng có chút khó giải quyết, vốn tôi luôn đề xướng chuyện của địa phương thì để địa phương tự mình giải quyết, nhưng lần này đồng chí Lưu Diễm Hồng xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa án kiện ác tính của Bắc Cảng gần đây không ngừng, cấp trên ra lệnh, chúng tôi cũng không thể không làm. Cao Trọng Hòa đẩy tất cả trách nhiệm kên cấp trên.

Cung Kì Vĩ trước khi đến chỗ y đã cân nhắc rồi, Cao Trọng Hòa rất có thể sẽ làm như vậy, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Tống Hoài Minh, tỏ rõ mình là phụng mệnh mà làm, y bất lực với tình huống trước mắt.

Cung Kì Vĩ cười nói: Thính trưởng Cao, tôi tới đây không phải muốn kháng nghị thính tỉnh điều tra, trong chuyện thính tỉnh phái tổ công tác tới tôi cũng giữ thái độ tán thành, nhưng tôi hy vọng tổ công tác có thể chú ý phương pháp công tác một chút, tận lực để lại không gian nhất định cho hệ thống cảnh vụ địa phương chúng tôi. Cung Kì Vĩ uyển chuyển tỏ thái độ, hiện tại tổ công tác của thính tỉnh đã ảnh hưởng đến công tác bình thường của địa phương.