Chương 461: Không Làm Việc Trái Với Lương Tâm

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương hỏi như vậy, là vì hắn biết rằng Kim Sa cũng có một phần đầu tư của Tra Tấn Bắc, là người hợp tác trong việc làm ăn ở Tra Tấn Bắc, Khưu Phụng Tiên đại diện ra mặt cũng là việc bình thường.

Khưu Phụng Tiên nói: “Không sao, chỉ là mời mọi người thôi.”

Sau khi rượu và thức ăn đã được mang lên, Khưu Phụng Tiên bảo người phục vụ đi, đích thân rót rượu cho họ, cầm cốc lên nói: “Sự việc đầu tư vào sân bay mới từ lâu vẫn chưa có dịp nói lời xin lỗi trực diện với mọi người, bữa cơm ngày hôm nay coi như là lời xin lỗi của tôi.’

Đỗ Thiên dã cười nói: “Đầu tư có phải là việc có thể quyết định được đâu, việc này đã qua rồi, hà tất phải nhắc lại làm gì?

Khưu Phụng Tiên nói: “Sau việc này tôi cảm thấy rất ngại gặp anh họ, giờ đây vấn đề tiền của mọi người đã được giải quyết, tôi mới dám nhắc lại chuyện này.”

Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Tình thân vẫn là tình thân, những việc làm ăn không thể nào tính vào trong đó được.”

Trương Dương cùng với họ uống hết cốc rượu này.

Đỗ Thiên Dã không chịu nổi nói: “Tiểu tử nhà cậu ngày càng xuất sắc rồi, dẫn một đám hòa thượng đến trước cổng Kim Sa nhà người ta đọc kinh, cậu còn để người ta làm ăn không?”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói rồi mà, tiệc không có tiệc ngon đâu, tiểu thư Khưu hôm nay mời anh đến đây là để làm thuyết khách đấy!”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Đừng nói như vậy, trước khi anh đến tôi không hề nhắc đến việc Kim Sa này, Tra tiên sinh thật sự đã đầu tư vào Kim Sa một ít tiền, có điều anh ấy chỉ là cổ đông nhỏ thôi, đầu tư cũng chỉ là nể mặt tiểu thư Vương, giống như làm một hành động mang tính tượng trưng vậy, việc làm ăn của Kim Sa tốt hay không tôi, chúng tôi chẳng hề để ý, việc kinh doanh của Kim Sa chúng tôi cũng không tham dự vào.”

Trương Dương nói: “Cô mời tôi ăn cơm thật không phải là vì Kim Sa?”

Khưu Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đương nhiên là không phải!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Sự việc Kim Sa tôi phải nói một chút, hôm nay có rất nhiều người tìm đến chỗ tôi nói chuyện, và tôi cũng đã nhận được không ít điện thoại. Trương Dương, làm vừa vừa là được rồi, đừng có làm quá đáng, đến cuối cùng mọi người cũng chẳng còn mặt mũi đâu nữa.”

Trương Dương nói: “Câu này của anh tôi không thích nghe đâu, nếu như không phải tôi đánh được, thì ba tên côn đồ tối qua đã chém chết tôi ở cổng Kim Sa rồi, trong đó có hơn mười người, đều là người chạy từ trong Kim Sa ra, nếu là anh, thì anh có chịu nổi việc này không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu là một cán bộ quốc gia, không có việc gì cậu cứ đến chỗ đó làm gì?”

Trương Dương nói: “Tôi không muốn đi, là Ngô Trung Nguyên cứ mời tôi đi đấy chứ, Kiều Bằng Cử cũng ở đó, người ta là con trai của bí thư tỉnh ủy, anh nói xem tôi có thể không nể mặt được không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Hôm nay tôi đã nghe thấy vô số người nói đến việc của Kim Sa, cậu tìm một đám hòa thượng đến đó đọc kinh, làm cho tất cả mọi người đều biết, giờ đây người dân đều nói cục công an của chúng ta làm việc không ra gì, làm cho Vinh Bằng Phi khá là bị động.”

Trương Dương cười nói: “Anh ta bị động không phải là vì chuyện này, mà là anh ta kị Vương Bá Hành, Vương Bá Hành nhất định đã gây cho anh ta áp lực không nhỏ, đúng rồi, thính trưởng Vương của chúng ta đã gọi điện cho anh chưa?”

Đỗ Thiên Dã lườm hắn, không nói gì, tên này biết rồi mà còn cố tình hỏi.

Khưu Phụng Tiên nói: “Trương Dương, sao anh lại có thành kiến lớn như vậy với Kim Sa?”

Trương Dương nói: “Không biết nữa, dù sao thì từ khi tôi bước chân vào chỗ đó tôi đã cảm thấy không thoải mái.”

Khưu PHụng Tiên cười, cầm cốc rượu lên nói: “Những việc không vui vẻ đừng nhắc đến nữa, tôi mời mọi người đến đấy ăn cơm, là muốn mọi người được vui vẻ, chứ không có mục đích gì khác.”

Trương Dương nói: “Câu này tôi thích nghe đấy.”

Đỗ Thiên dã uống cốc rượu rồi nói: “Có điều có một vài khu vui chơi cần phải chỉnh đốn một chút, nếu không thì rất dễ biến thành cái ổ tội phạm.”

Trương Dương chầm chậm đặt cốc rượu xuống nói: “Vương Quân Dao là người thế nào?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi gặp bà ấy một lần ở Kinh thành, đã hơn năm mươi tuổi, là người Trung Quốc quốc tịch Mỹ, Vương Quân Dao là tên Trung Quốc của bà ấy, mọi người đều gọi bà ấy là Hải Sắt phu nhân, vào thời kỳ cách mạng văn hóa bà ấy đã đến Hồng Kong, sau này chuyển đến nước Mỹ, giống rất nhiều người Trung Quốc đi Mỹ vậy, bắt đầu làm từ nghề rửa bát, sau này mở một quán ăn Trung Quốc ở Mỹ, trở thành phú ông ngành ăn uống, giờ đây mấy thành phố lớn của Mỹ đều có quán ăn của bà ấy, châu Âu cũng có đại lí của bà ấy, sau khi đã làm ăn lớn rồi bắt đầu tiến quân vào thị trường vui chơi. Đã kết hôn một lần, gả cho một phú ông, kết hôn chưa đến một năm thì phú ông đó đã chết rồi, để lại cho bà ấy một khoản di sản lớn.”

Trương Dương cười nói: “Thời đại cách mạng văn hóa đi Hồng Kong, những năm tháng đó, có lẽ là vượt biên trái phép nhỉ?”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Việc này tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng Hải Sắt phu nhân trước kia đã từng về quê, cuộc đời của bà ấy có thể nói rằng là một truyền kì, quan hệ của bà ấy và thính trưởng Vương, chúng tôi gần đây mới nghe nói đến.”

Trương Dương gật đầu nói: “Cứ làm ăn ở cửa hàng người Hoa của bà ấy là được rồi, lại còn phải về nước làm loạn lên nữa.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Có ai là ghét tiền đâu.’

Trương Dương nói: “Có cơ hội, tôi thật sự muốn gặp nhân vật truyền kì này một chút.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Không ngờ thính trưởng Vương lại có người em gái như thế này.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Hải Sắt phu nhân có mối quan hệ khá tốt với thượng tầng, tổng giám đốc Tra của chúng ta cũng đối tốt với bà ấy lắm.”

Điều Đỗ Thiên Dã quan tâm nhất vẫn là tình hình sân bay của Giang Thành, nên gã đã hỏi về tiến triển của công trình sân bay mới.

Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc của kiến thiết Bình Trung Ngô Trung Nguyên đã đến rồi, tối qua đã mời cả thị trưởng Tả và chủ nhiệm Triệu đến, để gây áp lực cho tôi.”

Đỗ Thiên Dã nghe nói đến việc này cười lên, tên Trương Dương này thật sự là một tên không dễ trị, Ngô Trung Nguyên muốn dùng uy của cấp trên để gây áp lực cho hắn, đây là điều sai lầm hoàn toàn.

Trương Dương nói: “Có điều người này cũng được coi là có chút năng lực, Kiều Bằng Cử cũng được gã mời từ Đông Giang đến rồi.

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Người ta chỉ là muốn cậu ý thức được thực lực của anh ta thôi, để cậu xây dựng cho tốt.”

Trương Dương nói: “Tôi coi tất cả công trình kiến trúc là như nhau cả, thực lực của anh ta có mạnh tôi cũng không sợ, thực lực của anh ta yếu kém tôi cũng không hiếp đáp gì anh ta, chỉ cần anh ta làm việc cho tử tế, mọi người sẽ chẳng đả động gì đến nhau cả.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Nói đến việc này, tôi lại phải nhắc nhở cậu một chút, giờ đây bên sân bay mới đang truyền đến không ít những thông tin trái chiều về cậu, nói rằng cậu chỉ nhận người thân, cho người giám sát Nhật Bản quyền lực quá lớn, giúp người Nhật ức hiếp người Trung Quốc chúng ta, nói rằng cậu là Hán gian của thời đại mới.”

Trương Dương cười nói: “Anh có tin không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi không tin, nhưng không thể nào quản được miệng lưỡi người đời, làm sao bắt người ta không nói chuyện được?”

Trương Dương nói: “Chẳng phải anh thường nói, đi con đường của mình, kệ mặc người ta nói gì hay sao?’

“Tôi đã từng nói điều đó à?”

Trương Dương nói: “Người ta nói tôi vì tôi đã kiên trì nguyên tắc của mình, nên động chạm đến lợi ích của họ, người Nhật Bản thì đã làm sao? Nhìn người phải nhìn cho công bằng, tôi thấy Kameda làm việc rất chăm chỉ, lại yêu cầu ngặt nghèo, có lợi cho chất lượng công trình, tôi lại là người chẳng hiểu mấy về mảng công trình, nếu như không có người trong ngành để dựa vào, người ta làm nhắng nhít cho qua là xong, rồi công trình sân bay mới này cứ như vậy, về sau nhất định sẽ xảy ra chuyện, đến khi xảy ra chuyện ai đến lãnh trách nhiệm cơ chứ? Dù sao thì tôi không lãnh nổi trách nhiệm đó, bí thư Đỗ, anh cảm thấy anh có lãnh nổi à?”

Đỗ Thiên Dã trừng mắt với hắn: “Sao tôi cảm thấy những lời này của cậu thật đầy tính khích bác thế nhỉ?”

Trương Dương nói: “Đây gọi là sự thật mất lòng! Anh làm quan lớn quen rồi, thích người ta nịnh hót, tôi nói sự thật, thì đương nhiên anh không quen rồi.”

Khưu Phụng Tiên cười khanh khách, Đỗ Thiên Dã cười chửi: “Tiểu tử nhà cậu lại bệnh cũ tái phát rồi.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Trước khi đến đại lục tôi đã nghe nói trị an của đại lục rất tốt, không ngờ ở chỗ này của các anh cũng có nhiều người phạm tội như vậy, và cũng có cả xã hội đen nữa.”

Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy của thành phố Giang thành, nghe em họ nói như vậy, cảm thấy rất xấu mặt, gã thở dài rồi nói: “Nước lớn, người đông, làm sao tránh khỏi điều đó được, có đều đây chỉ là những hiện tượng cá biệt thôi.”

Trương đại quan cảm thán nói: “Chính là vì thế, nên tôi mới không hề nương tay với chuyện này, nếu như không chỉnh đốn cho tử tế, thì về sau sẽ xảy ra những sự việc tương tự thế, lần này xảy ra trên người tôi, tôi có thể đỡ được dao kiếm của họ, nếu như là người khác, thì nhất định sẽ xảy ra án mạng rồi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Có một vài việc cần phải làm từ từ, nếu như bắt nhiều quá, thì người khác sẽ nghị luận rằng môi trường đầu tư của chúng ta quá kém, không chú ý đến việc kiến thiết môi trường.”

Trương Dương nói: “Cái gì mà là kiến thiết môi trường chứ? Xây dựng nhiều mấy hộp đêm, gọi nhiều mấy em đến uống rượu nhảy múa hát ca được gọi là cải thiện sao?”

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: “Tôi có nói thế sao?’

Trương Dương nói: “Có một vài việc rất khó nắm vững được nó, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta để kệ có phát triển một cách tự do, Mã Ích Lượng là một người có tiền đò, lúc đầu gã dỡ bỏ Hoàng Gia Giá Nhật là vì ở đó phát sinh quá nhiều chuyện đồi trụy, giờ đây Kim Sa cũng chẳng khác gì.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Vẫn là câu nói đó, cậu cần phải có bằng chứng, chúng ta làm việc không chỉ cần có luật pháp mà phải cần có cả bằng chứng nữa.”

Trương Dương nói: “Vì thế phải kiểm tra, nếu không kiểm tra thì làm sao có bằng chứng?”

Đỗ Thiên Dã không chịu nổi miệng lưỡi của tên này: “Chán chẳng muốn phí lời với cậu, dù sao thì cậu nhớ rõ cho tôi, có việc thì không sợ việc, nhưng không có chuyện gì đừng đi gây chuyện!”

Trương Dương nói: “Bây giờ là người ta gây chuyện đến đầu tôi rồi, tôi phải trả lại ngay cục tức này!” Khi nói chuyện điện thoại của hắn vang lên, Trương Dương nghe điện thoại, đó là phó bí thư kỉ ủy tỉnh Lưu Diễm Hồng gọi đến, cô ta đến Giang Thành xử lí việc của Tào Chính Dương, vừa làm xong công việc, giờ đã ở sở chiêu đãi số 1, bảo Trương Dương đến quán cà phê nói chuyện.

Trương Dương đặt điện thoại xuống nói với Đỗ Thiên Dã: “Bí thư Lưu ở kỷ ủy đến rồi!”

Đỗ Thiên Dã hơi ngớ người, Lưu Diễm Hồng lần này đến không hề nói với gã câu nào, gã thấp giọng nói: “Nói gì rồi?”

Trương Dương nói: “Chỉ là bảo tôi đến quán càn phê Lam Điểu ở sở chiêu đãi số 1 gặp cô ấy thôi, không nói chuyện gì khác.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu đi mau đi, xem xem bà ấy đến Giang Thành rốt cuộc là vì chuyện gì.” Với họ, kỉ ủy tỉnh đến Giang Thành nhất định không phải là chuyện gì hay ho.

Trương Dương gật đầu, Khưu Phụng Tiên nói: “Cùng đi đi, dù sao thì chúng ta cũng ăn kha khá rồi.”

Mấy người cùng đi ra khỏi quán cơm phố cổ, Trương Dương sau khi chào tạm biệt họ, lái xe đến quán cà phê Lam Điểu. Trong quán cà phê chẳng có mấy khách, Lưu Diễm Hồng ngồi ở góc gần cửa sổ đợi hắn, thấy Trương Dương đến, cười vẫy tay với hắn.

Trương Dương cười bước đến: “Bí thư Lưu đại giá, sao không nói trước một tiếng, để cháu làm tốt công tác tiếp đón.”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Nói trước thì các cháu đã có chuẩn bị rồi, dù là có vấn đề thì cũng bị các cháu giấu diếm đi mất rồi.”

Trương Dương ngồi xuống đối diện với bà ta nói: “Trong mắt mấy người là mở kỷ ủy như các dì chẳng có mấy người tốt, bất cứ cán bộ nào trong mắt các dì đều có vấn đề cả.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Giờ đây tỉ lệ phạm tội trong đội ngũ cán bộ ngày càng lớn rồi, nhiệm vụ của kỷ ủy chúng tôi là thanh lọc những phần tử xấu trong đó, giảm bớt tỉ lệ phạm tội.”

Trương Dương gọi một ấm trà Long Cảnh, uống một ngụm trà rồi chau mày nói: “Trà này mà cũng bán được 20 tệ, thật là chặt chém!”

Lưu Diễm Hồng cười ha ha. Trương Dương nói: “Lần này dì đến đây dự định điều tra cán bộ nào thế?” Lưu Diễm Hồng nói: “Đến đây chủ yếu là để tìm hiểu tình hình của Tào Chính Dương.”

Trương Dương nói: “Tìm hiểu thế nào rồi?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Chứng cứ tham ô phạm tội của Tào Chính Dương đã đưa cho địa phương xử lý rồi, tôi đến đây chỉ là để tìm hiểu xem trong quá trình xử lý sự việc này, các cậu có hành vi phạm pháp hay không thôi.”

Trương Dương nói: “Dì sợ chúng cháu đối xử không công bằng phải không?”

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói: “Những trình tự đó theo bình thường thôi, nhưng gần đây có một hiện tượng rất kỳ lạ, càng là những cán bộ sắp về hưu, thì càng nằm trong những người tham ô, có lẽ họ cảm thấy mình sắp về hưu rồi, nên lợi dụng khi trong tay còn quyền lực, cố gắng lấy chút lợi ích cho mình.”

Trương Dương nói: “Thái độ của những người này không bình thường, xét cho cùng cũng chính là vì ích kỉ thôi, làm đến cuối cùng lại bị vướng vào việc này, hà tất phải vậy.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Đây là điểm xấu xa của con người, chắc vậy.”

Trương Dương nói: “Sự việc của Tào Chính Dương vốn cũng chẳng làm to đến mức độ này, nhưng vợ của y từ đầu đến cuối cho rằng cái chết của y là do lãnh đạo thành phố gây nên, bắt buộc phải điều tra, mấy ngày trước, tỉnh trưởng Tống đến khởi công, không hiểu sao bà ta làm thế nào lấy được tin này, trực tiếp xông đến quỳ rạp trước mặt tỉnh trưởng Tống, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định thị trưởng Tống phải ra vẻ một chút rồi, vì vậy bảo chúng cháu điều tra cho rõ ràng, không thể làm oan một đồng chí tốt được. Nhưng không ngờ đi điều tra lại điều tra ra vấn đề lớn.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Thế nên mới nói con người không thể đi sai đường, nếu như anh đi sai, thì ngay cả cơ hội quay đầu lại cũng không còn nữa.”

Trương Dương nói: “Người cũng đã chết rồi, nói những điều này giờ chẳng còn tác dụng gì nữa, dì đến là để tìm hiểu tình hình, dự định xử lý thế nào?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Đã nói là tìm hiểu tình tình, chỉ cần tìm hiểu rõ ràng nhiệm vụ của dì sẽ kết thúc, hình như cháu rất sợ.”Trương Dương cười nói: “Cháu sợ gì chứ? Không làm việc trái lương tâm ma quỷ chẳng tìm đến gõ cửa, cháu không cho dì cơ hội điều tra cháu đâu.”

Lưu Diễm Hồng cười mà như không cười: “Cháu dám nói cháu chưa từng làm việc gì trái với lương tâm?”

Trương đại quan không thay đổi thái độ nói: “Chưa từng, nhất định chưa từng!”

Lưu Diễm Hồng uống một ngụm trà, đôi mắt bà ta nhìn vào Trương Dương, dường như muốn nhìn vào nội tâm của hắn, ánh mắt của Trương Dương vẫn bình tĩnh, không hề tìm được một chút hoảng loạn nào trong đó, rất bình tĩnh.

Lưu Diễm Hồng thầm khâm phục tố chất tâm lý của tên này, bà ta làm ở trong kỉ ủy, đã gặp được rất nhiều loại người, và cũng đã nghiên cứu về tâm lý học, Trương Dương mới trẻ tuổi như vậy mà đã có thể trấn tĩnh như vậy, thật sự không nhiều.

Lưu Diễm Hồng thích làm công tác ở kỉ ủy, từng tầng từng lớp bóc ra lời nói dối của mọi người, chạm vào nội tâm của đối phương, điều này làm cho bà ta có một cảm giác thành công kì lạ, lần này cũng vậy. Lưu Diễm Hồng nói: “Nếu không muốn người khác biết thì mình đừng làm, Trương Dương, hôm nay dì đến đây không phải là để thay mặt kỷ ủy đến để điều tra, mà dì gặp cháu vì Yên Nhiên.”

Trương Dương ngạc nhiên hỏi: “Việc này có liên quan gì đến Yên Nhiên?”

Lưu Diễm Hồng thở dài, lấy ra một bức ảnh từ trong túi, đặt lên bàn, ngón tay phải đẩy tấm ảnh đến trước mặt Trương Dương. Trương Dương cầm tấm ảnh lên, lặng người, tức giận nói: “Ai chụp vậy? Sao lại thất đức vậy chứ, sao lại chụp cháu?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Trương Dương, vừa nãy dì chẳng phải đã nói với cháu rồi sao? Nếu muốn người khác không biết thì mình đừng làm.”

Trương Dương nói: “Người chụp bức ảnh này rõ ràng là có dã tâm, lúc đó không chỉ có Thời Duy, bên cạnh còn có cả Kiều Mộng Viện nữa, tại sao lại không chụp cô ấy vào? Chỉ chụp hai chúng cháu là có ý gì?’

Lưu Diễm Hồng nói: “Cháu và Thời Duy có quan hệ gì với nhau?”

Trương Dương cố gắng giải thích: “Cháu và cô ấy chỉ là bạn bình thường, hôm đó cô ấy uống nhiều quá, cháu, Kiều Mộng Viên, Thời Duy cùng đi uống rượu, cô ấy uống nhiều quá, cháu đưa cô ấy về nhà, cô ấy uống say rồi hành động linh tinh, mượn rượu xông đến ôm cháu, dì xem tay cháu đặt ở đâu? Rõ ràng là không đặt trên người cô ấy mà.”

Trương Dương hít một hơi, cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao Tống Hoài Minh đến tham dự lễ khởi công sân bay mới ở Giang Thành chẳng coi hắn ra gì, hóa ra đều là bức ảnh này mà ra cả. Trương Dương nghiến răng nói: “Nếu như cháu điều tra ra thằng khốn nào, thì cháu đập cho bằng chết.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cháu đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt dì, dù là không có bức ảnh nảy, thì bản thân cháu cũng chẳng ít gây chuyện thị phi.”

Trương Dương nói: “Người xuất sắc đương nhiên hay gặp phải chuyện không hay, một cán bộ trẻ tuổi xuất sắc như cháu, đi đến đâu cũng bị người ta dòm ngó, có câu, cây cao nhất rừng gió hay thổi, tất cả những người này là muốn hại cháu!”

Lưu Diễm Hồng cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, dì cũng chẳng giấu gì cháu, tỉnh trưởng Tống bực mình về chuyện này lắm, cháu biết đấy, cả đời này ông ấy yêu Yên Nhiên nhất, nếu như cháu có làm việc gì không tốt với Yên Nhiên, thì nhất định ông ấy sẽ đòi công bằng cho con gái.”

Trương Dương nói: “Cái gì với cái gì chứ? Dì Lưu à, dì là dì ruột của cháu, cháu là người thế nào người khác không hiểu, chẳng lẽ dì cũng không hiểu sao?”

Lưu Diễm Hồng nói: “Dì có hiểu cũng chẳng có ích gì, vấn đề là tỉnh tưởng Tống không hiểu.’

Trương Dương cười nói: “Vậy thì dì đi giải thích giùm cháu, quan hệ giữa hai người như vậy, dì nói chuyện chắc chắn ông ấy sẽ nghe.”

Lưu Diễm Hồng vừa nghe câu này, mặt nóng lên, may mà bà ta đủ trấn tĩnh, không đỏ mặt trước mặt Trương Dương, bực mình nói: “Tiểu tử thối nhà cháu nói năng kiểu gì vậy? Dì và ông ấy có quan hệ gì? Đang nói chuyện của cháu đấy, cháu đừng có lảng sang chuyện của người khác.”

Trương Dương trong lòng thầm nói, chết rồi, một câu nói lỡ miệng mà lại gây họa, hắn vội vàng giải thích: “Dì Lưu à, hai người là bạn học cũ, là tri kỉ, trước kia cháu chưa bao giờ tin giữa nam nữ lại có thể tồn tại tình bạn thật sự.”

Lưu Diễm Hồng mắng: “Tư tưởng kiểu gì vậy chứ, giữa chúng dì chính là tình bạn đơn thuần!” Điều bà ta muốn nói đương nhiên là quan hệ giữa bà ta và Tống Hoài Minh.

“Hừ, hình như cháu hiểu nhiều lắm nhỉ.”

Trương Dương nói: “Dì Lưu à, với trí tuệ của dì và tỉnh trưởng Tống, những việc này không thể nào qua được mắt hai người, về sau đưa đến chỗ tỉnh trưởng Tống, chỉ là muốn phá hoại quan hệ giữa cháu và ông ấy thôi.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cháu không muốn phạm đến người khác, nhưng bình thường cháu làm việc không chú ý, qua lại với giới nữ cần phải chú ý đến khoảng cách, dù gì thì cháu cũng là người đã có bạn gái rồi.”

Trương Dương nói: “Dì à, đấy chỉ là điều ngoài ý muốn thôi.”

“Ngoài ý muốn? Mấy việc ngoài ý muốn ấy cứ nhiều là trở thành lẽ đương nhiên rồi, cháu tượng rằng danh tiếng của cháu ở ngoài kia tốt lắm à?’

Trương Dương nói: “Dì Lưu à, dì là người thông minh sáng suốt, mà cũng tin những lời đồn nhảm ở ngoài hay sao? Cháu không tin, có đánh chết cháu cũng không tin.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Yên Nhiên còn thân thiết với cháu hơn cả với cha nó, nếu như cháu dám ức hiếp cô ấy…”

Trương Dương xua xua tay nói: “Dì Lưu à, dì đừng dọa cháu có được không? Cháu có lá gan bé lắm, nếu như cháu dám ức hiếp Yên Nhiên, thì dì cứ xử tội cháu mạnh vào.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Cháu tưởng là dì không dám à? Chỉ một cái chức phó sở bé tí như cháu mà cũng xứng để dì rat ay sao?”

Trương Dương cười nói: “Uy hiếp, dì đang uy hiếp cháu!”

Lưu Diễm Hồng nói: “Chẳng muốn phí lời với cháu nữa, vừa nãy nói chuyện với cháu câu gì cháu nhớ lấy, không phải là dì đùa với cháu đâu.” Bà đứng dậy cầm túi lên rồi nói: “Dì về đi nghỉ đây, sáng mai còn phải về Đông Giang, việc của cháu, dì sẽ giải thích giúp.”

Trương Dương cười nói: “Cảm ơn dì Lưu nhiều lắm, lần sau cháu đi Đông Giang, nhất định sẽ mời dì ăn một bữa thật to.”

Lưu Diễm Hồng nói: “Không cần phải thế, chỉ cần cháu đối tốt với Yên Nhiên một chút, là được lắm rồi.”

Trương Dương cũng thò tay ra lấy túi của mình, lúc này mới phát hiện ra không cầm túi theo, hóa ra hắn đã để quên ở quán ăn phố cổ rồi.

Lưu Diễm Hồng nói: “Còn trẻ vậy mà đã hay đãng trí thế, còn không mau đi lấy!”

Trương Dương sau khi từ biệt Lưu Diễm Hồng, phóng xe quay về phố cổ để lấy túi, đến nơi, phát hiện quán cơm vẫn chưa đóng cửa, hắn tìm đến ông chủ, nói rõ ý muốn của mình.

Ông chủ quán cơm là Thái Dũng vội vàng dẫn hắn vào phòng tìm, trong phòng nào đâu còn túi gì của ai.

Thái Dũng hỏi nhân viên phục vụ phụ trách căn phòng đó, người phục vụ cũng không biết gì về điều này, Tiết Dũng hỏi một lúc mới đến bên cạnh Trương Dương nói: “Thật xin lỗi, người phục vụ không nhìn thấy, sau khi mọi người đi khỏi, vừa nãy phòng lại có một đám khách nữa.”

Trương Dương nói: “Anh có biết là những ai không?”

Thái Dũng nghĩ một lúc rồi nói: “Có một người tôi quen, trước kia từng là ông chủ của Lạt Trường Hồng, Lý Tường Quân, con trai của phó thị trưởng Lý.”

Trương Dương chau chau mày, hắn không ngờ sự việc này lại trùng hợp đến như vậy. Thái Dũng rất áy náy về việc này, anh ta nói: “Hay là tôi giúp anh báo cảnh sát nhé?” Trương Dương cười nói: “Thôi không có gì đâu, ở trong chiếc túi đó tôi cũng chẳng có đồ gì quan trọng cả.”

Thái Dũng xin lỗi nói: “Anh thấy đấy, tôi thật đoảng quá, anh ăn cơm ở chỗ chúng tôi mà còn bị mất đồ, hay là, để về sau tôi hỏi giùm anh.”

Trương Dương không chọn cách báo cảnh sát là vì chuyện này có liên quan đến Lý Trường Vũ, nói đến Lý Trường Vũ lại nhớ đến Lý Tường Quân, con trai của y, tên Lí Tường Quân này chẳng gọn gàng chút nào, từ lúc gã mở quán cơm đến khi tham dự vào Hoàng Gia Giá Nhật, mấy năm nay gã đã gây không ít phiền phức cho Lí Trường Vũ, từ lúc Hoàng Gia Giá Nhật bị mất, gã mới tử tế lên được một chút, có điều loại người này đã có số mệnh không thể nào ngồi yên được, không lâu sau, gã lại cùng mấy người bạn nữa làm xanh thành phố, cha gã là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Thành, rất nhiều việc không cần gã phải tự mình chạy đi làm, đương nhiên là vì thân phận của gã, nên có biết bao người muốn nịnh nọt gầy dựng mối quan hệ với gã, thời gian gần đây gã cũng nợ người ta một ít tiền.

Trên thế gian này quả thật có rất nhiều việc trùng hợp đến kỳ lạ, trùng hợp đến độ tất cả mọi chuyện xảy ra như đã được sắp xếp từ trước vậy, sau khi Trương Dương đi khỏi quán cơm ở phố cổ, Lý Tường Quân bước vào gian phòng đó đã là một sự trùng hợp, gã nhặt được chiếc túi trong phòng, càng là một sự trùng hợp hơn, Lý Tường Quân từ trước đến giờ đều là người tham của, từ nhỏ đến lớn gã đã không có khái niệm gọi là nhặt được của rơi trả lại cho người mất, hơn nữa, lòng hiếu kỳ của tên này lại rất lớn, nhặt được chiếc túi gã còn kéo ra xem bên trong có những thứ đồ gì, bên trong có 1000 tệ, còn có mấy chiếc thẻ ngân hàng và một vài đồ đạc khác, theo những đồ đạc trong túi đó, Lý Tường Quân rất nhanh đã đoán ra được chiếc túi này của Trương Dương. Lý Trường Quân từ trước đến giờ đều rất hận Trương Dương, vì thế sau khi gã biết người mất chiếc túi là Trương Dương, gã không hề có ý định trả lại cho hắn chiếc túi này, sau khi uống rượu xong với mấy người bạn, gã liền vội vàng rời khỏi quán cơm.

Khi Trương Dương về đến phố cổ tìm đồ, Lý Tường Quân đang nói chuyện với Mã Ích Lượng ở hộp đêm Kim Sa, Mã Ích Lượng bị đám hòa thượng đó làm cho đầu óc quay mòng mòng không biết phải làm thế nào, khó khăn lắm mới đợi được đám hòa thượng đó về miếu nghỉ ngơi, lúc này mới tổ chức công nhân nhanh chóng đi làm công tác dọn dẹp.

Việc lành đồn xa, việc xấu đồn càng xa gấp bội, Lý Tường Quân cũng nghe nói Mã Ích Lượng bị Trương Dương bắt nạt, gã đến tìm Mã Ích Lượng, chính là để nói với gã rằng mình đã nhặt được túi của Trương Dương.

Lý Tường Quân là một người thâm hụt về trí tuệ, khi gã nhặt được chiếc túi của Trương Dương, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là giữ số tiền 1000 tệ trong túi lại tiêu xài, sau đó vất những thứ đồ còn lại vào dòng nước, với gã, đây đã là một sự báo thù hiểm độc nhất rồi.

Mã Ích Lượng thông minh hơn Lý Tường Quân rất nhiều, cũng như vậy, sự thù hận của gã với Trương Dương cũng thâm sâu hơn rất nhiều so với Lý Tường Quân, đầu tiên là Hoàng Gia Giá Nhật, giờ lại đến Kim Sa, không có việc gì làm Mã Ích Lượng tức giận hơn là người khác chặn đường tiền tài của gã, từ khi Trương Dương trở về từ sân bay mới Giang Thành, Mã Ích Lượng đã muốn báo thù hắn, gã phải cho Trương Dương biết mặt, để cho hắn biết rằng gã chẳng phải là loại dễ bắt nạt như Trương Dương tưởng. Nhưng Mã Ích Lượng chỉ nghĩ như vậy, gã không hề có kế hoạch cụ thể nào hết, làm thế nào để báo thù Trương Dương, nói một cách khác, gã cơ bản không hề có cách nào để đối phó với Trương Dương.

Nhưng chiếc túi Lý Tường Quân mang đến đã làm cho Mã Ích Lượng đột nhiên nghĩ ra một cách, gã và Lý Tường Quân lật giở những thứ đồ trong chiếc túi, ngoài tiền và vé, đều là những giấy tờ tùy thân cả.

Lý Tường Quân nói: “Thật đáng tiếc không biết được mật mã ngân hàng của tên này, nếu không thì lấy hết tiền của gã ra rồi.”

Mã Ích Lượng lườm Lý Tường Quân, trong lòng thầm chửi tên này là một tên ngu ngốc, gã thấp giọng nói: “1000 tệ anh có lấy đi thì hắn cũng không hề đau lòng chút nào đâu.”

Lý Tường Quân nói: “Dù sao thì có thể làm cho hắn gặp phải tổn thất, là tôi đã vui lắm rồi, mẹ kiếp, lúc đầu nếu như không phải hắn phá rối, thì Hoàng Gia Giá Nhật của chúng ta cũng không đóng cửa.”

Mã Ích Lượng thầm nói anh chẳng qua chỉ là một cổ đông góp danh mà thôi, nếu như không phải anh có ông già là phó thị trưởng thường vụ, thì ai mà thèm để tâm đến anh cơ chứ. Nhưng trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ thái độ gì, thấp giọng nói: “Không thể nào bỏ qua dễ dàng cho hắn như vậy được!”

Lý Tường Quân nói: “Thế phải làm thế nào bây giờ?”

Mã Ích Lượng nói: “Hắn có biết anh đã lấy túi của hắn đi rồi không?”

Lý Tường Quân nói: “Trong quán cơm nhiều người như vậy, ai mà biết ai lấy đi chứ? Hắn dám đến tìm tôi đòi lại, tôi sẽ đập chết.” Còn chưa dứt lời, điện thoại của gã đã vang lên. Thật là nói Tào Tháo Tào Tháo đến, cuộc điện thoại này là của Trương Dương.

Trương Dương cũng rất khách khí: “Anh Quân à? Tôi là Trương Dương đây!”

Lý Tường Quân nghe Trương Dương gọi mình là anh Quân, đột nhiên cảm thấy lưng thẳng hẳn ra, gã cố giả đò nói: “Trương Dương à, muộn thế này rồi anh còn tìm tôi có việc gì à?” Gã cũng không phải là thằng ngốc, nghĩ một chút đã hiểu ngay, nhất định rằng ông chủ tiệm cơm đã nói chuyện căn phòng đó ra rồi.

Trương Dương nói: “Tối nay anh có đến phố cổ ăn cơm không?”

“Đến rồi, sao thế?’

Mã Ích Lượng thầm khinh thường tên này, mẹ kiếp, vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ muốn đập chết người ta, mà giờ lại lịch sự hơn ai hết.

Trương Dương nói: “Chiếc túi của tôi để quên ở phòng 206, nghe nói anh cũng ăn cơm ở phòng đó, vì thế muốn hỏi xem, anh có nhìn thấy chiếc túi của tôi không?”

Lý Tường Quân cố ý làm ra vẻ quan tâm nói: “Đen đủi vậy à, cậu ấy à, sao lại không cẩn thận vậy cơ chứ, tôi không thấy túi tắm gì cả, cậu thử nghĩ cẩn thận xem cậu có để ở chỗ nào khác không?”

Trương Dương gọi điện cho Lý Tường Quân, cũng không chắc chắn là gã đã lấy, Trương Dương nói: “Không nhìn thấy thì thôi vậy, tôi chỉ là hỏi thế thôi mà.”

Lý Tường Quân nói: “Trong túi đó có đồ gì quan trọng lắm không? Có cần tôi hỏi giúp cậu xem mất ở chỗ nào không?”

Trương Dương nói: “Chẳng có đồ gì quan trọng cả, có 1000 tệ với cả mấy cái thẻ ngân hàng thôi, chủ yếu là mấy giấy tờ tùy thân của tôi đều ở trong đó cả, nếu mất rồi đi làm lại thì rất phiền hà, vậy được rồi, tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi tìm chỗ khác xem thế nào vậy.”

Lý Tường Quân cụp điện thoại, đắc ý quay sang nhìn Mã Ích Lượng.

Lý Tường Quân chỉ vào chiếc túi rồi nói: “Anh định làm thế nào bây giờ?’

Mã Ích Lượng thấp giọng nói: “Anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này.”