Chương 1325: Ai Cao Minh Hơn? (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mê làm quan chỉ là biểu hiện bên ngoài của Trương đại quan nhân, thật ra hiện tại lực hấp dẫn của quan trường đối với hắn đang từng bước yếu bớt, lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, ở giữa ân oán thị phi, hắn ít nhiều cũng rõ ràng một ít, đừng nói hắn là cán bộ cấp xử, mặc dù là quan làm đến cảnh giới của Kiều Chấn Lương, trong khi xử lý rất nhiều chuyện cũng không cách nào được tùy tâm sở dục.

Trương Dương có quyết định của chính mình, sau khi ăn xong, Kiều Mộng Viện trực tiếp đưa hắn đến phòng tạm trú kinh thành tỉnh.

Phòng tạm trú kinh thành tỉnh đã khôi phục công tác bình thường, chủ nhiệm phòng tạm trú kinh thành Quách Thụy Dương từ Bình Hải trở về không lâu, phó chủ nhiệm Hồng Vệ Đông thay ca cho gã, hiện tại quay về Đông Giang hưởng tết nguyên tiêu.

Quách Thụy Dương nghe nói Trương Dương đến đây, trước tiên đi tới phòng của hắn, trong khoảng thời gian này, chức quan của Trương Dương tuy rằng không có thăng, thế nhưng cha vợ tương lai Tống Hoài Minh đã trở thành bí thư tỉnh uỷ của Bình Hải, có cha vợ quyền cao chức trọng, Trương Dương làm con rể đương nhiên cũng được hưởng.

Quan hệ giữa Quách Thụy Dương và Trương Dương vẫn rất tốt, gã đi vào trong phòng cười nói: Trương lão đệ, tới lúc nào? Sao không gọi điện thoại trước cho tôi, tôi phái xe đi sân bay tiếp cậu?

Trương Dương cười đứng dậy, đi qua nắm tay Quách Thụy Dương: Quách chủ nhiệm quá khách khí, tôi đi công tác đi ngang qua kinh thành, lại không có hành lý, không cần phiền phức các người.

Quách Thụy Dương nhìn phòng của Trương Dương một chút, xoay người hướng thư ký nói: Chuyện gì xảy ra vậy? An bài cho chủ nhiệm Trương phòng đôi mà.

Trương Dương cuống quít nói: Không cần, không cần, tôi ở phòng đơn là được. Hắn cũng là nghe nói bí thư thị uỷ Đông Giang Lương Thiên Chính buổi sáng vừa đến, cho nên mới kiên trì ở phòng bình thường, Lương Thiên Chính người ta là cấp phó tỉnh, mình không thể có điều kiện ở ngang hoặc tốt hơn ông ta.

Quách Thụy Dương thấy Trương Dương nói như vậy, cũng không kiên trì, cùng Trương Dương đi tới ngồi xuống sô pha, mỉm cười nói: Tôi trở về cũng không vài ngày, trong khoảng thời gian này vẫn ở lại Đông Giang ăn lễ mừng năm mới, trong lễ mừng năm mới vốn định hẹn cậu, nhưng gọi điện thoại vài lần không thông, được rồi, tôi nghe nói năm nay cậu ở kinh thành mừng năm mới?

Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, có đi ra một thời gian, làm chút việc nhỏ!

Quách Thụy Dương nói: Dự định ở kinh thành bao nhiêu ngày?

Trương Dương cười nói: Toàn bộ tết âm lịch cũng chưa từng về nhà, ngày mai trở về.

Hay là muốn tôi giúp cậu mua vé?

Trương Dương lắc đầu nói: Tôi lái xe trở lại!

Quách Thụy Dương nói: Đêm nay đừng an bài chuyện khác, chúng ta uống một bữa.

Trương Dương cười gật đầu, hắn từ trong hành lý lấy ra một bộ lễ vật đưa cho Quách Thụy Dương, Quách Thụy Dương cũng không khách khí, hai người nói chuyện phiếm, Chu Hưng Quốc gọi điện thoại tới, Chu Hưng Quốc chỉ là thuận miệng hỏi hắn từ Bắc Triều Tiên quay về chưa, vừa nghe Trương Dương thật sự trở về, bên kia Chu Hưng Quốc nói: Buổi tối cậu đừng an bài chuyện khác, tôi đón gió cho cậu. Trương Dương có chút khó xử nhìn Quách Thụy Dương, mình vừa rồi đáp ứng Quách Thụy Dương.

Chu Hưng Quốc nói: Anh họ tôi muốn gặp cậu! Trương Dương vừa nghe thì ra là mới tới tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, chuyện này khẳng định không thể từ chối, hắn che điện thoại hướng Quách Thụy Dương nói: Quách chủ nhiệm, buổi tối Chu tỉnh trưởng hẹn tôi gặp mặt. Quách Thụy Dương cũng sảng khoái: Hay là tới khách sạn Thanh Giang, tôi an đồ ăn ngon nhất!

Trương Dương ngẫm lại an bài như vậy cũng không tồi, hiện tại trong lúc đầu năm, đến chỗ nào cũng đều là chật ních, vẫn là ăn trên đất của mình yên tâm, hắn lập tức đem ý của Quách Thụy Dương nói cùng Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc đáp ứng.

Quách Thụy Dương nghe nói tỉnh trưởng Chu Hưng Dân buổi tối muốn đến đây, lập tức đứng dậy đi chuẩn bị.

Trương Dương tắm rửa một cái, điện thoại của hắn đã liên tục vang lên, thay quần áo đi ra ngoài, nhận được một cú điện thoại là của Tiết Vĩ Đồng, cô ấy từ trong miệng Chu Hưng Quốc biết Trương Dương trở về, cũng muốn đón gió cho hắn.

Trương Dương thẳng thắn bảo cô ấy cùng nhau đến đây, hắn lại gọi điện thoại cho Ngũ Đắc Chí, tại Hàn Quốc lúc đã liên lạc qua Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài, hai người biết bọn họ đã bình yên trở về nước, hiện nay hai người đều ở kinh thành, Triệu Thiên Tài ở kinh thành chơi đùa, được Ngũ Đắc Chí dẫn dắt đi du lãm chung quanh, nghe nói Trương Dương bình an về nước, hai người đều vui mừng không ngớt, Trương Dương hẹn bọn họ ngày mai cùng nhau trở về Bình Hải.

Vừa buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, lần này gọi điện thoại tới chính là Chương Bích Quân.

Trương đại quan nhân thật ra vẫn đang chờ cú điện thoại này.

Từ âm thanh của Chương Bích Quân không ra bất luận cái gì dị thường, bà ấy rất bình thản nói: Đã trở về?

Trương Dương nói: Đã trở về, đang chuẩn bị liên lạc với bà.

Chương Bích Quân nói: Tôi ở đối diện quán trà Bắc Hải!

Tôi lập tức đi qua!

Trương đại quan nhân có thể kết luận, từ khi mình đi tới kinh thành, quốc an đã theo dõi mình, lúc này Chương Bích Quân tràn ngập hiếu kỳ đối với hành trình Bắc Triều Tiên của hắn, nhớ tới cái bẫy mà Chương Bích Quân cẩn thận thiết lập tại Bắc Triều Tiên, Trương Dương có suy nghĩ một chưởng đánh chết bà ta, chỉ là đánh chết ngay, nhân vật phía sau Chương Bích Quân chỉ sợ vĩnh viễn cũng không bại lộ, sợi dây này không thể chặt đứt, Lệ Phù hiện tại đã đi đến Âu châu cầu viện, trước khi cô ấy có tin tức, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Chương Bích Quân nhìn Trương Dương bước đi tới, tình trên mặt của Trương Dương biểu rất phức tạp, phức tạp khiến cho bà ấy khó có thể nắm bắt. Chương Bích Quân chẳng bao giờ nghĩ tới Trương Dương có thể sống từ Bắc Triều Tiên trở về, khi bà ấy nhậ được tin Trương Dương bình an trở về, nội tâm không khỏi có chút hoảng loạn, bà ấy thậm chí nghĩ tới việc giết Trương Dương, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cái ý niệm này trong đầu.

Trương Dương đi tới ngồi xuống đối diện Chương Bích Quân, cầm tách trà uống một ngụm.

Chương Bích Quân nói: Trở về lúc nào?

Trương Dương thở dài một hơi, ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ thương xót, Chương Bích Quân vẫn đều quan tâm ánh mắt của hắn, nhưng bỗng nhiên ý thức được hai mắt của Trương Dương tựa hồ có ma lực nào đó, dẫn dắt ý thức của bà ấy đi, Chương Bích Quân ép buộc mình không nhìn tới, ánh mắt của bà ấy cực kỳ gian nan chuyển hướng ngoài cửa sổ.

Trương đại quan nhân thầm kêu đáng tiếc, hắn quả thật sử dụng mê hồn đại pháp nỗ lực khống chế tâm thần của Chương Bích Quân, nhưng thật không ngờ ý chí lực của Chương Bích Quân mạnh như vậy, đơn giản vạch trần ý đồ của hắn, cấp tốc thoát khỏi khống chế của hắn, ngay lập tức giữa, hai người đã từng có một lần giao phong hung hiểm.

Trương Dương không dám tiếp tục sử dụng phương pháp như vậy, chỉ cần bị Chương Bích Quân nhìn thấy âm mưu của mình, chuyện này sợ rằng sẽ càng thêm vướng tay, hắn thấp giọng nói: Lẽ nào bà không biết bí mật của căn cứ quân sự Kim Cốc?

Tuy rằng nghe được Trương Dương đang oán giận mình, nhưng Chương Bích Quân lại thở dài một hơi, bà ấy làm ra vẻ hoang mang: Trương Dương, tôi không rõ cậu đang nói cái gì.

Trương Dương nói: Được, vậy tôi nói cho bà biết, căn cứ quân sự Kim Cốc thật ra là chổ nghiên cứu vũ khí sinh của người Bắc Triều Tiên, bà có nghe nói qua bệnh độc RFVI hay không?

Chương Bích Quân lắc đầu, nếu như Trương Dương lảng tránh tất cả đối với Kim Cốc, lòng nghi ngờ của bà ấy càng nặng, Trương Dương tính toán tới điểm này, muốn mê hoặc Chương Bích Quân, nhất định phải cho ra một phần tình huống. Chương Bích Quân thấp giọng nói: Bệnh độc RFIV, có thể chỉ là một người tin đồn, phương tây muốn chế tài Bắc Triều Tiên, dù sao cũng phải tìm được một lý do thích hợp.

Trương Dương thấp giọng nói: Khi tôi đi Bắc Triều Tiên, trước đó liên lạc Lý Ngân Nhật tướng quân, vốn định thông qua ông ta cứu Dạ Oanh, thế nhưng sau đó nghe nói người phụ trách của căn cứ quân sự Kim Cốc là con ổng, tôi bỏ cái ý niệm này trong đầu, ngay khi tôi chuẩn bị xông vào căn cứ quân sự, có gặp một người.

Chương Bích Quân nâng trà lên, biểu tình của bà ấy làm ra vẻ không dao động, thản nhiên nói: Ai?

Trương Dương thầm mắng cái lão yêu bà này, tâm tính của người này xem ra đã tu luyện thành tinh từ lâu, nhưng biểu hiện cũng không có thể lộ ra bất luận chán ghét, vẻ mặt thương xót nói: Ý tá lúc trước của Lý Ngân Nhật, Lý Uyển Cơ.

Chương Bích Quân nhẹ nhàng à một tiếng: Thật sự là trùng hợp!

Trương Dương gật đầu nói: Bà đại khái không ngờ rằng, Lý Uyển Cơ lại có thể là đặc công Nam Triều Tiên, là cô ấy nói cho tôi biết bí mật của căn cứ quân sự Kim Cốc, mang tôi gặp người phụ trách của bọn họ, đưa ra yêu cầu hợp tác với tôi.

Chương Bích Quân nghe rất chăm chú, bà ấy lưu ý quan sát mỗi một biểu tình biến hóa của Trương Dương, dựa vào trực giác phán đoán ra, Trương Dương hẳn là sẽ không nói dối, nếu như hắn phát hiện cái gì, sẽ không đem chuyện bí mật như thế đơn giản nói ra.

Trương Dương nói: Chúng tôi lẻn vào căn cứ quân sự Kim Cốc, rất không trùng hợp, bệnh độc RFIV đã nghiên cứu thành công, Lý Xương Phổ mang bệnh độc đi, cho nổ trung tâm nghiên cứu, Lý Uyển Cơ mang theo người phát triển bệnh độc Niết Nhật Khoa Phu chạy thoát ra ngoài. Tôi bị vây trong tầng ngầm của trung tâm nghiên cứu, tôi tìm được Lệ Phù… Mặt của Trương Dương tràn ngập bi thương.

Chương Bích Quân thân thiết nói: Dạ Oanh đâu?

Vành mắt đỏ của Trương Dương, công lực biểu diễn của thằng nhãi này hiện tại quả thật rất mạnh, hắn không nói gì cố sức nắm chặt hai tay, như là kiệt lực khống chế tâm tình của mình. Qua một hồi lâu, hắn mới thống khổ nói: Bọn họ nghiến cứu bệnh độc RFIV trên người Lệ Phù… Tôi… Tôi chỉ có thể mở mắt nhìn… Trương đại quan nhân nói đến đây cũng nói không được nữa, ở trước mặt Chương Bích Quân rơi hai giọt lệ anh hùng.

Vành mắt của Chương Bích Quân cũng đỏ, bà ấy vươn tay vỗ nhẹ bàn tay của Trương Dương, biểu thị an ủi, sau đó tràn ngập thương cảm nói: Nén bi thương… Trong lòng tôi vẫn đều muốn cô ấy trở thành con gái của tôi…

Trương Dương nghiến răng nói: Tôi không tha cho bọn họ!

Chương Bích Quân chỉnh lý tâm tình một chút, thấp giọng nói: Theo tôi được biết, Lý Xương Phổ đã chết.

Trương Dương lắc đầu nói: Tôi không có giết hắn, có thể là mạng tôi không tuyệt, tôi tìm được một đường hầm, rời khỏi núi Kim Cương, may là tôi còn nhớ rõ cách liên lạc với Nam Triều Tiên, tôi liên lạc bọn họ.

Chương Bích Quân nói: Là bọn họ an bài cậu rời khỏi Bắc Triều Tiên?

Trương Dương gật đầu: Tôi sau đó mới biết được Lý Xương Phổ bị người bắn chết, mà bệnh độc RFIV hắn mang đi cũng không biết tung tích.

Chương Bích Quân nói: Có lẽ là bọn họ bày nghi trận, hay là rơi vào trong tay của đặc công Nam Triều Tiên.

Trương Dương thống khổ nhắm hai mắt lại: Chương cục trưởng, tôi không biết các người rốt cục là đối đãi đồng chí của mình thế nào, chuyện của Lệ Phù khiến cho tôi thất vọng cực độ đối với các người! Hắn giương đôi mắt, nhìn Chương Bích Quân nói: Tôi vốn không muốn tới gặp bà, nhưng suy nghĩ một chút, mọi việc đều cần phải có một cái kết, tôi lần này đến đây chính là vì muốn nói cho bà biết, từ nay về sau, tôi và quốc an không còn liên quan!