Chương 1699: Thấy Gió Bẻ Lái (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân cũng không vội xem bản kế hoạch đầu tư của Tiêu Quốc Thành, hắn cười nói: Chú Tiêu, chú nói như vậy khiến tôi lại ngại. Tôi hình như chiếm tiện nghi của chú rồi.

Tiêu Quốc Thành nói: Đừng nghĩ như vậy, trên đời này bao nhiêu tiền cũng không mua được tính mạng, không mua được tôn nghiêm, khi cổ độc của tôi phát tác, đã đánh mất tôn nghiêm cơ bản nhất. Tình cảnh Như vậy tôi không muốn lặp lại nữa. Y nhìn Trương Dương rồi nói: Cám ơn anh!

Trương Dương và Tiêu Quốc Thành hàn huyên suốt một buổi chiều, Tiêu Quốc Thành chủ yếu là từ ánh mắt của một thương nhân để phân tích phát triển và xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Trương Dương có thể nói là thu được không ít lợi ích. Hắn cũng hiểu rõ một chuyện, Tiêu Quốc Thành giúp mình cũng không phải là xuất phát từ từ loại tình cảm cảm kích đơn thuần. Thương giả lấy lợi làm đầu, Tiêu Quốc Thành cũng nhìn trúng khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tương lai sẽ có tiềm lực cực lớn.

Ngồi du thuyền của Tiêu Quốc Thành rong chơi cả một buổi chiều trên biển, Trương Dương trở lại cảng, vào ô tô của hắn, không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, hắn gọi điện thoại cho Thường Hải Thiên, nói với hắn vấn đề đã được giải quyết, Tiêu Quốc Thành đáp ứng cung cấp cho bọn họ năm trăm triệu vốn xoay vòng.

Làm xong tất cả, Trương Dương lại gọi điện thoại tới tỉnh lý, lần này trực tiếp gọi cho bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh đã từ chỗ Chu Hưng Dân biết được không ít tình huống của bên Tân Hải. Nhận được điện thoại nàycủa Trương Dương, đầu tiên hỏi quan hệ của hắn và ban lãnh đạo Bắc Cảng. Từ tin tức mà Chu Hưng Dân nói, khiến Tống Hoài Minh cảm thấy giữa Trương Dương và ban lãnh đạo Bắc Cảng xuất hiện không ít mâu thuẫn, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất bất lợi đối với khai triển công tác về sau với Bắc Cảng.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú yên tâm đi, tôi ở đây rất nhún nhường, làm việc gì cũng dĩ hòa vi quý, trừ phi bọn họ khi dễ đến trên đầu tôi, nếu không tôi bình thường luôn rất nhường nhịn.

Tống Hoài Minh không nhịn được mà bật cười. Thằng ôn này có lúc nào thật sự lấy nhượng nhịn làm đầu đâu? Y nói khẽ: Đối với lão đồng chí thì phải tôn kính, đến một địa phương mới nhất định phải làm tốt quan hệ với đồng sự, trên chính trị muốn đi vũng thì phải có cơ sở quần chúng.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú rốt cuộc là bảo tôi làm tốt quan hệ với lãnh đạo hay là làm tốt quan hệ với quần chúng? Tôi nghe mà có chút hồ đồ.

Tống Hoài Minh nói: Hai loại đều quan trọng, cậu hiện tại đã lộ hết phong đầu rồi, là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất Bình Hải, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Trương Dương không ngừng kêu khổ: Chú Tống, tôi là bí thư thị ủy hữu danh vô thực nhất Bình Hải, một bí thư thị ủy của thành phố cấp huyện, đãi ngộ cấp ban huyện, khi người khác gọi tôi là bí thư thị ủy tôi hoảng lắm.

Tống Hoài Minh nói: Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không muốn thì đừng làm nữa, từ chức đi, mai tôi đổi người khác.

Trương Dương nói: Dừng mà, chú nếu muốn đuổi tôi thì sao không đuổi sớm đi, hiện tại đã thành công bỏ huyện lập thành phố, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng được phê rồi, chính là lúc hưởng thụ kết quả chính trị, chú cách chức tôi chẳng phải là để cho người khác chiếm đại tiện nghi ư, tôi chịu thiệt thì không sao cả, tôi chỉ sợ người khác nói ngài mượn ma giết lừa thôi!

Tống Hoài Minh bật cười ha ha, y cũng chỉ đùa với Trương Dương, cũng không phải là thực sự muốn đổi hắn. Tống Hoài Minh nói: Chuyện bên Tân Hải của cậu tôi đã nghe nói cả, làm tiệc pháo hoa gì đó thì cũng thôi đi, ở trong quan trường làm người làm việc quan trọng nhất là khiêm tốn, làm việc gì cũng muốn làm náo động, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Trương Dương nói: Lần này cũng không phải là tôi làm náo động, là lãnh đạo thành phố Bắc Cảng buộc tôi làm lễ mừng, nhưng lễ mừng làm rồi bọn họ ngược lại lại mất hứng.

Tống Hoài Minh nói: Về sau loại hình thức này tận sức đừng có làm, chuyện của Tân Hải không phải cậu làm chủ ư? Từ Lúc nào trở nên nghe lời lãnh đạo như vậy.

Không nghe lời thì lãnh đạo sẽ đi giày nhỏ cho tôi!

Tống Hoài Minh nói: Nói tôi à?

Trương Dương nói: Chú Tống, chú cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám, tôi về sau thăng quan cưới vợ đều phải nhìn sắc mặt của chú đó. Thằng cha này tuyệt đối là nói thật.

Tống Hoài Minh nghe đến đây không nhịn được liền bật cười: Trương Dương, lần này cậu mang tới cho tỉnh trưởng Chu không ít phiền toái nhỉ?

Trương đại quan nhân nghe thấy câu này, đầu óc xoay chuyển, nhạc phụ tương lai đột nhiên nhắc tới Chu Hưng Dân làm gì? Chắc không phải là vô duyên vô cớ, chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân muốn hiểu một chút động hướng của Chu Hưng Dân khi ở Bắc Cảng ư? Trương Dương lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, cũng gặp rất nhiều chuyện bên trong quan trường, Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân ngoài mặt thì phối hợp không tồi, nhưng cũng rất khó nói giữa hai người bọn họ không có mâu thuẫn gì, Trương Dương giản lược kể lại những chuyện của Chu Hưng Dân ở Bắc Cảng.

Mục đích Tống Hoài Minh vừa rồi nói ra câu đó chính là muốn hiểu hướng đi của Chu Hưng Dân sau khi tới Bắc Cảng, Trương Dương chỉ từ một câu đã lập tức hiểu được ý của y, chỉ từ điểm này đã nhìn ra tu vi chính trị của Trương Dương lại có đề thăng, Tống Hoài Minh thầm khen ngợi trong lòng.

Có một số việc là mọi người đều biết, có một số việc Chu Hưng Dân đã nói qua với Tống Hoài Minh, nhưng còn có một số việc Chu Hưng Dân không nói, ví dụ như chi tiết Chu Hưng Dân ghẻ lạnh Hạng Thành, lại ví dụ như chuyện Chu Hưng Dân gặp mặt Triệu Vĩnh Phúc.

Sau khi Trương Dương nói xong, Tống Hoài Minh nói: Thật ra chuyện này Thái Hồng thực sự khiến cho người ta tiếc nuối, tập đoàn sắt thép Thái Hồng là long của ngành sản xuất sắt thép trong nước, nếu có thể đặt ở Bắc Cảng, đối với việc dẫn động phát triển kinh tế Bắc Cảng có tác dụng rất lớn.

Trương Dương nói: Triệu Vĩnh Phúc muốn chế tạo phiền toái cho tôi, con người hắn tư tâm quá nặng.

Tống Hoài Minh nói: Chuyện trước đây đã qua rồi, lần này tôi cũng không đứng ra lên tiếng giúp cậu, một là vị hạng mục này là bản thân tôi tiến cử, hai là vì quan hệ giữa chúng ta, tôi không tiện lên tiếng.

Trương Dương nói: Đâu có đâu, tỉnh trưởng Chu giúp tôi không ít, chẳng phải là vì nể mặt chú ư?

Tống Hoài Minh nói: Tôi cũng không ủy thác hắn đi làm gì.

Trương Dương nghe vậy ngẩn ra, chẳng lẽ Chu Hưng Dân tới Bắc Cảng ra sức ủng hộ mình là ý tứ của bản thân Chu Hưng Dân ư? Chuyện này không hề có bất kỳ quan hệ gì với Tống Hoài Minh sao?

Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, vấn đề Bắc Cảng phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của cậu, nhớ kỹ một câu, thân quân tử xa tiểu nhân, ở Bắc Cảng, nhất định phải cố gắng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào. Hắn lại nói: Chú Tống, tỉnh trưởng Chu có nói với chú chuyện gì khác không?

Tống Hoài Minh nói: Chuyện gì?

À… Đội ngũ thường ủy của Thành phố Bắc Cảng có phải nên mở rộng không?

Tống Hoài Minh nghe đến đây mới hiểu ra, y cười ha ha: Đòi chức à! Người trẻ tuổi dã tâm trăm ngàn lần không thể quá lớn, có một số vị trí trước khi chưa trống thì cậu không thể nào người hành ngồi vào được đâu.

Trương Dương nói: Thật ra có một số người cũng không thích hợp ngồi vị trí này.

Tống Hoài Minh nói: Ai thích hợp ai không thích hợp, không phải cậu nói là được.

Trương đại quan nhân thở dài nói: Dã tâm thì tôi tạm thời không có, nhưng ngân sách của tỉnh lý cho Tân Hải lúc nào thì mới được phát xuống, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải ngay cả một hạt thóc cũng không có.

Tống Hoài Minh nói: Một khoản tiền lớn như vậy cần phải qua trình tự tương quan, đang làm rồi, tháng năm chắc là tới đấy.

Trương Dương tính toán thử, hiện tại đã là trung tuần tháng tư rồi, còn cách tháng năm không tới mấy ngày nữa, hơn nữa, Tiêu Quốc Thành đã nguyện ý chủ động cung cấp năm trăm triệu cho hắn mượn tạm, ít nhất thì trước mắt khó khăn đã được giải quyết.

Tống Hoài Minh nói: Yên Nhiên gần đây có gọi cho cậu không? Nói việc công xong, y tất nhiên phải quan tâm tới quan hệ giữa và Trương Dương một chút.

Trương Dương nói: Ngày nào cũng gọi, đúng rồi, mùng một tháng năm cô ấy sẽ về.

Tống Hoài Minh ồ một tiếng, y chưa được nghe con gái nói.

Trương Dương giải thích: Em gái cháu mùng một tháng năm kết hôn, Yên Nhiên sẽ về tới tham gia hôn lễ.

Tống Hoài Minh cũng biết chuyện Triệu Tĩnh kết hôn, có điều y quá nhiều việc, không rảnh chú ý tới loại việc nhỏ này, nghe Trương Dương nhắc tới, y mới nhớ ra, Tống Hoài Minh nói: Mùng một tháng năm tôi phải tới kinh thành họp, chỉ sợ là không thể tham gia hôn lễ của tiểu Tĩnh, thế này đi, tôi bảo dì Liễu của cậu tới thay tôi.

Trương Dương nói: Chú Tống, chú cứ làm việc của chú, công tác quan trọng hơn.

Tống Hoài Minh nói: Mọi người đều là người một nhà, hay là thế này đi, Yên Nhiên về trước thì cậu triệu tập mấy người nhà lại, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tôi mời khách. Tống Hoài Minh tuy rằng là bí thư tỉnh ủy, nhưng y tính tình rất khiêm tốn, đề xuất mời ăn cơm cũng là để biểu lộ tình ý của mình với gia đình của Trương Dương. Trong mắt Tống Hoài Minh, chỉ có biết tôn trọng người khác thì mới có quyền giành được sự tôn trọng của người khác.

Trương Dương nói: Không cần phiền toái vậy đâu.

Tống Hoài Minh cười nói: Cần, em gái cậu kết hôn, tôi vẫn phải gặp chúc mừng cho nó, cậu liên hệ với Yên Nhiên đi, tận lực về sớm trước mấy ngày, lâu rồi không gặp, tôi nhớ nó lắm.