Chương 1851: Thất Lễ (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiết lão nói: Năng lực bản thân của hắn không tồi, lúc trước nếu không phải là con trai của hắn gây chuyện, thì vẫn yên lành ở Bình Hải làm bí thư tỉnh ủy rồi.

Tiết Thế Luân nói: Tái ông mất ngựa mới biết là phúc, trải qua vấp váp ngày đó, lần này không ngờ khoảng cách với Trung ương càng gần hơn.

Tiết lão mỉm cười nói: Có phải rất hâm mộ hay không?

Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: Có gì mà hâm mộ? Hắn chưa chắc đã đi được đường sáng, hắn là đi trên cầu độc mộc, làm quan và kinh thương, mọi người ai cũng có cái tự tại riêng. Theo con thấy, Kiều Chấn Lương không tự tại bằng con.

Tiết lão vẻ mặt nửa tin nửa ngờ: Thật sao?

Tiết Thế Luân cười nói: Đương nhiên là thật, con đã bao giờ lừa cha chưa?

Tiết lão cười ha ha, nói: Trước đây con không dám, có điều hiện tại cha già rồi, già đến hồ đồ luôn, con không chừng có gan lừa cha đấy.

Tiết Thế Luân nói: Cha, cha vĩnh viễn là người con tôn kính nhất.

Tiết lão nói: Đừng chuốc mê hồn dược cho cha, lần này con thế nào cũng muốn giúp cha tổ chức thọ yến này, rốt cuộc là có mục đích gì?

Không có mục đích gì cả, chỉ là muốn mượn chuyện này để biểu đạt hiếu tâm của con một chút.

Tiết lão nói: Hiếu tâm không cần phải biểu đạt. Nói xong câu đó, tay ông ta vỗ lên gò đặt tên, nói: Thế Luân, con có phải lo lắng về sau không cơ hội làm mừng thọ cho cha hay không?

Tiết Thế Luân nói: Cha, cha nghĩ đi đâu vậy, con chỉ là muốn mời đám bằng hữu tốt đến tụ họp, để cha gặp được đám bằng hữu ngày xưa. Cha không phải thường nói, rất nhớ đám bằng hữu, bộ hạ trước đây ư.

Tiết lão nói: Lão bằng hữu? Trên đời này bằng hữu chân chính thật ra cũng không nhiều, thời gian có thể kiểm nghiệm rất nhiều chuyện. ông ta nhìn về phương xa, trong ánh mắt tràn ngập mê võng: Thế Luân, cha có chút hối hận.

Tiết Thế Luân nói: Hối hận gì?

Tiết lão nói: cha không nên mời chú Kiều và chú Chu của con.’

Tiết Thế Luân nói: Mấy người quen nhau lâu như vậy rồi, cũng trải qua nhiều chuyện, mời bọn họ tới không có gì không đúng cả.

Tiết lão nói: Kiều Chấn Lương tới Tân Hải làm bí thư, hẳn là chú Chu của con gật đầu.

Tiết Thế Luân nói: con có nghe được một lời đồn, Tạ Khôn Thành vốn rất có hi vọng được đảm nhiệm chứ bí thư thị ủy Tân Hải đã đắc tội với chú Kiều.

Tiết lão nói: Chú Kiều lòng dạ sao lại hẹp hòi như vậy, bởi vì một chuyện nhỏ mà ghi hận Tạ Khôn Thành? ông ta lắc đầu: Không thể nào!

Tiết Thế Luân nói: Cha. Theo cha, chuyện này có phải là đã được sắp đặt trước hay không, Tạ Khôn Thành chỉ là bất hạnh thành vật hi sinh, người được lời không nghi ngờ gì nữa chính là Kiều Chấn Lương. Muốn làm thành chuyện này, chỉ bằng vào sức ảnh hưởng của một người thì vẫn chưa đủ, cho nên phải đạt thành ăn ý.

Trên mặt Tiết lão đã không còn nụ cười, nói khẽ: Con từ lúc nào bắt đầu cảm thấy hứng thú với chính trị thế?

Tiết Thế Luân nói: Không có hứng thú gì, chỉ là đột nhiên ngộ ra thôi.

Ngộ ra gì?

Tiết Thế Luân không trực tiếp trả lời cha, mà hỏi ngược lại: Cha. Trong quan trường tồn tại bằng hữu chân chính ư?

Tiết lão nói: Mỗi người đều có đáp án bất đồng của mình. Nói xong câu đó, ông ta tựa hồ có chút không vui, xoay người bước lên chinh đồ.

Chu Hưng Quốc vốn muốn đến giúp đỡ, nhưng hắn đột nhiên nhận được tin tức, ở mỏ xảy ra chuyện, phải lập tức chạy trở về. Hắn thông tri cho Tiết Vĩ Đồng thì đã đi trên đường.

Tiết Vĩ Đồng nghe nói ngay cả đại ca kết bái cũng không thể tham dự thọ yến của ông nội, cô ta không nói câu nào gác máy luôn.

Ông nội và cha vừa hay về tới nhà vào lúc này, Tiết Vĩ Đồng ra ngoài đón, Tiết lão nói: Hai cha con nói chuyện đi, ông lên lầu nghỉ ngơi một lát.

Sau khi Tiết lão rời khỏi, Tiết Vĩ Đồng tiến lên giữ chặt tay cha, nói khẽ: Cha!

Tiết Thế Luân vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, mỉm cười nói: Con gái ngoan, làm sao vậy? Hình như con có chút không vui.

Tiết Vĩ Đồng nói: Rất nhiều người đều có việc không tới?

Tiết Thế Luân cười nói: Vậy thì sao?

Tiết Vĩ Đồng nói: Nếu trước đây khi ông nội chưa về hưu. Con thấy bọn họ người nào dám không đến, hiện tại đều thấy ông nội về hưu rồi, trong tay không có quyền lực, cho nên căn bản không cần nể mặt mũi Tiết gia chúng ta. Ngay cả Tiết Vĩ Đồng cũng không tránh khỏi sinh ra cảm giác lòng người dễ thay đổi.

Tiết Thế Luân cười nói: Nha đầu ngốc, mỗi người đều có chuyện riêng, có lẽ người ta thực sự có việc, không thể tới dự. những lời này không thể nói lung tung được.

Tiết Vĩ Đồng nói: Cha, cha cho rằng con còn nhỏ ư, con đã trưởng thành rồi, con hiểu hết.

Tiết Thế Luân nhéo nhéo hai má của cô ta, mỉm cười nói: Nha đầu, cha biết con đã trưởng thành. Nhưng chính bởi vì con trưởng thành, đối với rất nhiều chuyện liền không thể quá để ý được, trong lòng mỗi người cũng phải có một cán cân, phải biết cái gì nặng cái gì nhẹ, phải biết cân nhắc giá trị và lợi hại của mỗi một chuyện, tuy rằng Tiết gia chúng ta mời mọi người tới tham gia thọ yến, mục đích rất đơn thuần, nhưng rất nhiều người thế tất sẽ phủ một tầng sắc thái chính trị lên chuyện này, bất kể người khác nghĩ như thế nào, con gái, cha muốn hỏi con một câu, con cố sức xử lý thọ yến lần này như vậy mục đích là gì?

Đương nhiên là để ông nội cao hứng rồi!

Tiết Thế Luân gật đầu nói: Thế thì được rồi.

Nhưng, ông nội nhìn thấy nhiều người như vậy không đến, trong lòng khẳng định sẽ mất hứng, ông sẽ có cảm giác người vừa đi trà liền lạnh, sớm biết rằng như vậy chúng ta không bằng không làm cuộc thọ yến này.

Tiết Thế Luân cười cười lắc đầu: Ông nội sẽ không vậy đâu, ông sẽ nhìn thấy hiếu tâm của con cái, ông sẽ vui mừng vì nhìn thấy bằng hữu chân chính, về phần những người không tới, ông nội sẽ hiểu, ông nội sẽ không so đo, chỉ cần ông vui vẻ thì ông sẽ không so đo, chúng ta cần gì phải nghĩ nhiều.

Tiết Vĩ Đồng cắn cắn môi: Thật ư?

Tiết Thế Luân gật đầu nói: Thật! Nha đầu ngốc, mau đi chuẩn bị đi!

Tiết Vĩ Đồng đứng lên, lúc này Tiêu Quốc Thành tới, Tiết Vĩ Đồng tiến lên tặng cho y một cái ôm nhiệt tình: Bác Tiêu!

Tiêu Quốc Thành cười nói: Vĩ Đồng càng lúc càng đẹp.

Tiết Vĩ Đồng lập tức kháng nghị: Dối trá, bác Tiêu càng lúc càng dối trá, không ai khen con đẹp cả, cho dù là khen thì cũng khen con đẹp trai.

Tiêu Quốc Thành và Tiết Thế Luân đều bị cô ta chọc cười, Tiết Vĩ Đồng vẫy tay nói: Con còn phải đi xử lý chuyện thọ yến, hai người nói chuyện đi.

Tiết Vĩ Đồng đi rồi, Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành cùng nhau tới thư phòng, Tiết Thế Luân đưa cho Tiêu Quốc Thành một điếu xì gà: Tôi vừa tới Trường Thành với lão gia tử về, ông ấy hơi mệt nên đi nghỉ rồi. Y vừa nói chuyện vừa châm xì gà cho Tiêu Quốc Thành.

Tiêu Quốc Thành hít một hơi rồi ho khan một tiếng.

Tiết Thế Luân nói: Vẫn ho à?

Tiêu Quốc Thành nói: Gần đây tốt hơn nhiều rồi, hút thuốc nên lại ho thôi.

Tiết Thế Luân cười nói: Hết sẹo rồi quên đau chính là nói những người như anh.

Tiêu Quốc Thành nói: Bí thư Cố tạm thời ở trong tứ hợp viện của tôi.

Tiết Thế Luân gật đầu: Lão gia tử tuổi lớn rồi, đặc biệt nhớ bạn cũ, lần này tôi gọi cả đám bộ hạ cũ của ông ấy đến, chính là muốn vui vẻ một bữa.

Tiêu Quốc Thành nói: Thế Luân, có câu tôi vẫn luôn muốn nói với anh, thật ra thọ yến lần này xử lý có chút quá mức rầm rộ.

Tiết Thế Luân: Tôi minh bạch ý của anh.

Tiêu Quốc Thành nói: Anh không lo lắng hảo tâm lại làm hỏng chuyện ư?

Tiết Thế Luân nói: Lão gia tử sóng gió gì mà chưa trải qua đâu, tâm lý của ông ấy chịu đựng được.

Tiêu Quốc Thành phả ra một làn khói, nói: Thế Luân, chúng ta đã có nhiều tài phú như vậy, trong lòng anh còn có cái gì chưa đủ?

Tiết Thế Luân nói: Anh luôn hiểu tốt, biết trong lòng tôi nghĩ gì.

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi biết, anh thích nhất là đọc một quyển sách Bá tước Monte Cristo, lý tưởng lớn nhất của anh chính là một ngày kia sẽ giống cha nuôi, thậm chí vượt qua ông ta.

Tiết Thế Luân cười ha ha, nói: Chuyện lúc trẻ lông bông thôi, tôi hiện tại đã là thương nhân, thật ra cho dù thời gian quay trở lại thì tôi cũng sẽ không tòng chính.

Tiêu Quốc Thành nói: Nói thật ư?

Tiết Thế Luân nói: Tôi đã dối anh bao giờ chưa.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Tôi cũng không dám bảo đảm.

Tiết Thế Luân nói: Huynh đệ mấy chục năm trời anh không ngờ lại không tin tôi, Quốc Thành à Quốc Thành, anh khiến tôi rất thất vọng.

Tiêu Quốc Thành cười nói: Tôi vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu anh, nhưng từ lần này anh kiên trì chuẩn bị tiệc thọ, tôi lại phát hiện mình không hiểu anh.

Tiết Thế Luân nói: Đó là bởi vì anh nghĩ quá phức tạp, thật ra điểm xuất phát của tôi rất đơn giản.

Tiêu Quốc Thành nói: Có nghe nói một chuyện hay không, Kiều Chấn Lương muốn tiếp nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải.

Tiết Thế Luân gật đầu nói: Không ngờ Kiều gia và Chu gia cuối cùng vẫn đi lại với nhau.

Tiêu Quốc Thành nói: Chuyện chính trị trước giờ đều là phân phân hợp hợp mà.

Tiết Thế Luân nói: Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Chu Hưng Dân xuất nhiệm tỉnh trưởng Bình Hải, Kiều Chấn Lương xuất nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải, sau lưng việc này nhất định có vấn đề.

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi cũng không nói sai, anh vẫn chú ý tới những chuyện chính trị này.

Tiết Thế Luân khinh thường nói: Chính trị…

Tiêu Quốc Thành nói: Có phải trong lòng có chút buồn bực hay không, vốn bánh ngọt chính trị có một phần của anh, nhưng hiện tại anh lại bị vô tình vứt bỏ bên ngoài.

Tiết Thế Luân nói: Quốc Thành, anh thực sự cho rằng tôi coi trọng mấy thứ này như vậy ư?

Tiêu Quốc Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, mà nói: Tôi một mực cho rằng anh sống thoải mái hơn tôi, nhưng hiện tại xem ra tôi và anh đều mệt mỏi.

Tiết Thế Luân cười nói: Tôi không cảm thấy mệt, là anh cảm thấy tôi mệt.

Tiêu Quốc Thành nói: Không ai vĩnh viễn có thể huy hoàng, vĩ nhân nhìn xa trông rộng thường thường đều hiểu được đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.

Tiết Thế Luân nói: Sai, cho dù là vĩ nhân nhìn xa trông rộng cũng không nhất định đều hiểu được đạo lý giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, anh sở dĩ có thể nhìn thoáng, là vì anh đang ở ngoài cuộc, Tần Hoàng Hán Võ so với chúng ta thì anh minh hơn vô số lần, được cho nhìn xa trông rộng, nhưng bọn họ lại vẫn để mất bản thân trước mặt quyền lực, quyền lực chính là độc dược!