Chương 1981: Có Thù Tất Báo (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương nói: Chuyện thẩm tra tư cách Tranh thầu cuối cùng là ai quyết định?

Thái Húc Đông cắn cắn môi nói: Tôi!

Trương đại quan nhân nói: Nếu là anh thì chuyện dễ giải quyết rồi.

Thái Húc Đông nói: Tôi nếu làm như vậy thì chỉ sợ ta là chức chủ nhiệm Ủy ban xây dựng này của tôi không làm được thêm mấy ngày nữa đâu.

Trương Dương nói: Anh nếu không làm như vậy thì chức chủ nhiệm Ủy ban xây dựng của anh ngay cả ngày mai cũng không làm được tới!

Thái Húc Đông phiền toái bất đắc dĩ nhìn Trương Dương: Việc gì phải vậy, anh việc gì cứ phải nhất định chọc vào phiền toái này?

Trương Dương nói: Anh chỉ cần để Cố Minh Kiện được gia nhập là tốt rồi, những chuyện khác không liên can tới anh, con người của tôi giảng đạo lý nhất, trước giờ đều không thích ép buộc.

Thái Húc Đông ở trong lòng thì thầm ân cần thăm hỏi tổ tông của Trương Dương một phen. Nhưng hắn minh bạch, Trương Dương không phải đang bắn tiếng đe dọa, thằng cha này quả thực có bản sự đánh hắn rơi xuống phàm trần, sau khi cân nhắc lợi hại cuối cùng cuối cùng cũng gật đầu nói: Tôi đáp ứng anh. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không cần thiết phải tranh ý khí như vậy, bất kỳ ai giành được khu đất này cũng chưa chắc đã thắng lợi.

Trương Dương nói: Tôi nếu có thể giành được khu đất này. Anh cho rằng tôi không có bản sự giành được lợi ích ư?

Trương đại quan nhân bắt đầu trù tính đường đường chính chính làm lớn một hồi với Tạ gia, Tạ Khôn Cử cơ hồ ngay lập tức nhận được tin tức, hắn đầu tiên là nghe nói Tống Ích Sinh dã lọt vào tay Trương Dương, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút bực bội, với cảm thấy với bản lĩnh đám người Tống Ích Sinh và Triệu Duyên Khánh, vốn không đến mức để lại manh mối như vậy chứ, Trương Dương sao lại tìm tới được công ty bảo an Thiết Thành?

Ngồi trong văn phòng ở tầng mười chín của tổng bộ Hán Đỉnh, Tạ Khôn Cử vẻ mặt âm trầm, vợ hắn Triệu Nhu Đình đứng bên cạnh hắn, ánh mắt xuyên qua cửa sổ rộng nhìn xuống kinh thành, xuyên thấu qua nói: Anh sao tự dưng lại đi chọc vào loại người này? Cứ một lòng làm sinh ý của chúng ta là được, vì sao tới trung tâm triển lãm quốc mậu quấy rối?

Tạ Khôn Cử nói: Em sao nhận định chuyện này chính là anh làm?

Triệu Nhu Đình nói: Tạ Khôn Cử, em làm vợ chồng với anh bao nhiêu năm rồi? Con người anh thế nào chẳng lẽ em còn không rõ ư? Anh cảm thấy hứng thú đối với công ty Kinh Bắc, em có thể ra mặt mua lại, nhưng em không phải để anh lợi dụng Kinh Bắc để làm xằng làm bậy.

Tạ Khôn Cử nói: Anh alfm vợ chồng với em nhiều năm như vậy, em sao vẫn không hiểu anh? Anh làm xằng làm bậy lúc nào?

Triệu Nhu Đình nói: Anh chỉ cần nói cho em biết, người tới quấy rối đài triển lãm của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải có phải là anh phái tới hay không?

Tạ Khôn Cử nói: Đúng vậy!

Triệu Nhu Đình nói: Anh là người trưởng thành rồi, anh biết pháp luật, loại chuyện này vạn nhất để người ta tóm được, vậy thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật.

Tạ Khôn Cử cười một tiếng khinh thường nói: Nhu đình, em sao làm ăn càn lúc càng cẩn thận thế.

Đây không phải là làm ăn, anh cho rằng tôi anh cho rằng em không biết anh vì sao làm như vậy ư? Anh là bất bình vì chuyện của đại ca anh, muốn thông qua phương thức này để dằn mặt Kiều gia, Khôn Cử! Kiều gia là ai chứ? Anh cho rằng anh có thể chọc được người ta ư? Đừng nhìn Kiều lão về hưu rồi, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta còn lớn lắm, anh nếu thực sự chọc giận ông ta, kết quả thế nào thì anh chẳng lẽ không cân nhắc một chút nào ư?

Tạ Khôn Cử nói: Ai rồi cũng có ngày già đi.

Triệu Nhu Đình thở dài nói: Anh cho rằng Chu lão gia tử sẽ lên tiếng giúp chúng ta ư? Nếu ông ta nguyện ý lên tiếng thì đại ca anh đã không thua Kiều Chấn Lương.

Tạ Khôn Cử nói: Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, em cũng không cần phải quản, tất cả phiền toái mà chuyện này mang đến anh sẽ giải quyết.

Triệu Nhu Đình rất tức giận vì những lời này của hắn: Tạ Khôn Cử, anh nói cái gì thế? Chúng ta là vợ chồng, anh nói như vậy là đang phân rõ giới hạn với em, anh có không coi em là người nhà hay không?

Tạ Khôn Cử nói: Nhu Đình, em đừng tức, chuyện này là do anh gây ra, có điều cho dù bọn họ tra gốc tra căn tới trên người anh thì họ có năng lực làm gì được anh chứ? Có gì phải sợ! Đại ca của anh lần này bị thua, lão gia tử đã nhượng bộ rồi, Kiều gia bọn họ đã được tiện nghi, chẳng lẽ chúng ta phát tiết một chút cũng cũng được ư? Anh không tin bọn họ có thể làm gì được anh? Một lão già đã về hưu, có thời gian thì đi chơi đá đi, sao việc gì cũng muốn nhúng tay vào, còn không phải là giúp con trai của lão ư!

Triệu Nhu Đình nói: Tóm lại, anh về sau đừng làm loại chuyện này nữa, cho rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, nhưng sao tên tiểu tử họ Trương đó vẫn tìm tới được công ty bảo an Thiết Thành?

Tạ Khôn Cử nói: Thằng ôn này thì tính là gì? Ỷ vào có chút bối cảnh rồi tự cao tự đại, có lúc rồi hắn sẽ phải khóc thôi.

Triệu Nhu Đình nói: Hắn là con nuôi của phó thủ tướng Văn đấy.

Ha ha, con nuôi ư, vào cái thời buổi này, con trai ruột còn chưa chắc đã là của mình, huống chi là con nuôi. Khi Tạ Khôn Cử nói những lời này vẫn không quên châm chọc Kiều Chấn Lương.

Lúc này thư ký gọi điện thoại tới, nói là có khách quý đến.

Người đến là chủ tịch Tra Tấn Bắc của tập đoàn Tinh Toản, Tra Tấn Bắc và huynh đệ Tạ gia quan hệ cũng không phải là bình thường như hắn nói với bên ngoài. Tra Tấn Bắc lần này tới đây là đặc biệt để lộ ra nội tình cho Tạ Khôn Cử.

Triệu Nhu Đình nhìn thấy Tra Tấn Bắc tiến vào thì mỉm cười nói: Anh Tấn Bắc tới à, hai người nói chuyện nhé, em ra ngoài có việc.

Tra Tấn Bắc cười nói: Em gái cứ làm việc của em đi.

Triệu Nhu Đình đi rồi đi rồi Tạ Khôn Cử mở tủ rượu vang, lấy ra một chai rồi rót hai ly, đưa cho Tra Tấn Bắc một ly.

Tra Tấn Bắc tiếp lấy rượu vang, ngửi ngửi rồi uống thử một ngụm, chậm rãi nói: Khôn Cử anh gần đây có phải nhàn rỗi quá hay không?

Tạ Khôn Cử nghe ra ẩn ý của Tra Tấn Bắc, hắn bưng rượu vang, tựa vào bàn làm việc bằng gỗ hoa lê của mình rồi mỉm cười nhìn Tra Tấn Bắc nói: Anh Tấn Bắc, giữa huynh đệ chúng ta có gì thì cứ nói rõ ra đi.

Tra Tấn Bắc nói: Tối hôm qua tôi và Tiết Thế Luân bàn chút chuyện, vừa hay gặp Trương Dương, mới biết được hắn và anh xảy ra một số va chạm.

Tạ Khôn Cử nói: Tôi chỉ gặp hắn một lần, không biết là có va chạm gì.

Tra Tấn Bắc nói: Có thể là anh không biết, nhưng Trương Dương đã nhận định chuyện đài triển lãm của Tân Hải bị đập, nhân viên công tác bị đánh là do anh sắp đặt, hắn đã ngang ngược bắn tiếng, bắt anh phải gánh vác trách nhiệm vì chuyện này.

Tạ Khôn Cử nói: Đúng là khó hiểu? Hắn là chó dại gặp ai cũng cắn à?

Tra Tấn Bắc nói: Anh chắc là không biết rồi, thằng ôn này so với chó dại thì lợi hại hơn nhiều! Hắn là sói, nếu đã nhận định là anh làm, không thấy máu thì hắn sẽ không thôi.

Tạ Khôn Cử mỉm cười nói: Anh Tấn Bắc, anh đến chỗ tôi là để dọa tôi à, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng gặp một số sóng gió, anh cho rằng tôi sẽ bị một thằng nhóc dọa ư.

Tra Tấn Bắc nói: Biết hắn sao tra được tới trên người anh không?

Tạ Khôn Cử cũng có chút khó hiểu chuyện này chuyện này, hắn lắc đầu nói: Tôi cũng đang bực đây, sao hắn lại úp chuyện này lên đầu tôi. Cho tới bây giờ hắn vẫn cũng không thừa nhận chuyện này là mình làm, sự giảo hoạt của hắn từ đây cũng có thể thấy được đại khái.

Tra Tấn Bắc nói: Hai nữ hài tử bị thương một người là Cố Dưỡng Dưỡng, con gái của tiền bí thư tỉnh ủy Bình Hải Cố Doãn Tri, một người là ngôi sao đang lên Liễu Đan Thần của viện kinh kịch, Trương Dương chỉ từ thương thế của bọn họ đã phán đoán ra môn phái võ công của người ra tay, hắn đan thương thất mã giết tới võ giáo Đại Thành, hiệu trưởng Cát Hạc Thanh của võ giáo Đại Thành là danh gia võ thuật, trường học có hơn tám trăm sư sinh, nhiều người như vậy cũng không thể làm hắn bị thường chút nào, hắn ngay cả một sợi tóc cũng không bị thương tổn rời khỏi võ giáo Đại Thành, lại tới cảnh giáo kinh thành tìm Lý Thái Trung, cuối cùng tra được tới công ty bảo an Thiết Thành, cũng ở đó bắt được Tống Ích Sinh, hắn dùng Bôn Lôi quyền đả thương Liễu Đan Thần, người đã bị nhận ra rồi, trước mắt bị cơ quan công an tạm giam, về phần Triệu Duyên Khánh thì chắc cũng không trốn được lâu đâu.

Tạ Khôn Cử giờ mới biết Trương Dương thông qua phương thức nào để tìm tới hai người này, nếu tỏa định là họ, tìm tới công ty bảo an Thiết Thành thì cũng không có khó khăn gì, xem ra trên đời này quả nhiên không có bức tường nào là không lọt gió.

Tra Tấn Bắc nói: Khôn Cử, tôi là huynh đệ của hắn cho nên mới đặc biệt tới đây một chuyến, anh nếu nguyện ý nghe nguyện ý nghe tôi thì tôi xin nói với anh vài câu, anh nếu không muốn nghe thì cứ coi như là tôi chưa nói gì.

Tra Tấn Bắc đã nói đến nước này, Tạ Khôn Cử nếu tiếp tục giả vờ vô tội thì không có ý nghĩa gì, hắn vội vàng giả bộ vẻ mặt áy náy: Anh Tấn Bắc, tôi thừa nhận chuyện này quan tới tôi, nhưng tôi không hề sai họ làm như vậy, chỉ là một số lời của tôi bị người dưới hiểu sai.

Tra Tấn Bắc nói: Khôn Cử, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi nhưng cũng rất khó đối phó, chuyện của trung tâm triển lãm quốc mậu tôi cho rằng không cao minh. Lão đệ, trước tiên chuẩn bị ứng đối mới là thượng sách.