Chương 1633: Thay Đổi Xưng Hô (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đột nhiên được một người gọi là thị trưởng, Hứa Song Kì vẫn có chút không thích ứng, y không ngờ lộ ra vẻ có chút câu nệ: Ặc ặc…

Tất cả thường ủy đồng thời bật cười, Hứa Song Kì cũng cười, có thể nói từ sau khi Trương Dương tới Tân Hải, làn đầu tiên không khí của cuộc họp thường ủy hòa hợp như vậy.

Hứa Song Kì chỉnh đốn lại tình tự một chút rồi nói: Nếu bí thư Trương bảo tôi nói thì tôi cũng xin nói vài câu. Tâm tình của tôi hiện tại cũng kích động như mọi người, khẩu hiệu Tân Hải bỏ huyện lập thành phố hô rất nhiều năm rồi, chúng tôi cũng cố gắng rất nhiều, nhưng thất bại cũng nhiều, hiện tại cuối cùng dưới sự dẫn dắt của bí thư Trương đã được thành công, đây cũng là một chuyện lớn của Tân Hải, là đại sự sẽ đi vào sử sách Tân Hải. Tôi tin tâm tình của mỗi người chúng ta đều vui mừng khôn xiết vì chuyện này, Tân Hải có thể thành công bỏ huyện lập thành phố, là kết quả cố gắng chung của mọi người dưới sự lãnh đạo của bí thư Trương, cũng thể hiện được sự coi trọng cao độ của đảng và quốc gia đối với công cuộc xây dựng Tân Hải, từ hôm nay trở đi, Tân Hải sẽ đứng ở một độ cao hoàn toàn mới, chúng ta chỉ có dùng sự cố gắng công tác hơn, xây dựng Tân Hải tốt đẹp hơn mới có thể không cô phụ sự tín nhiệm của đảng và quốc gia.

Trương Dương vỗ tay đầu tiên, sau khi vỗ tay, hắn cười nói: Thị trưởng Hứa nói rất hay, về sau chúng ta nhất định phải xây dựng Tân Hải tốt đẹp hơn, tôi hy vọng mọi người có thể thể hiện ra hết thực lực của mình, các anh cố gắng hay không tôi không cần quan tâm, nếu các anh có thể không cần tốn nhiều sức mà vẫn làm tốt công tác thì tôi càng mừng.”

Các thường ủy cười ồ, ai cũng nghe ra những lời này của là trong mềm có cứng. Rất uyển chuyển phủ định bộ phận nội dung mà Hứa Song Kì phát biểu. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, Tân Hải có thể thành công bỏ huyện lập thành phố, trên cơ bản là kết quả cố gắng của một mình Trương Dương, bọn họ không hề giúp đỡ được gì cả.

Hiện tại cho dù có người khó chịu Trương Dương, cho dù là người phản đối hắn thì không thừa nhận cũng không được, vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này năng lực rất mạnh, bất kể là khu bảo lưu thuế nhập khẩu hay là bỏ huyện lập thành phố, tùy tiện cầm ra một cái, chính tích đã đủ để miểu sát cả đám bí thư huyện ủy các đời trước của Tân Hải.

Trương Dương nói: Ngày hôm qua thị trưởng Cung đặc biệt tìm tôi nói chuyện, chuẩn bị làm một hoạt động lễ mừng cho chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố.

Các thường ủy đều gật đầu, trong mắt bọn họ, quyết định này của thị lý là rất bình thường, chuyện lớn như bỏ huyện lập thành phố về tình lý thì phải chiêu cáo với thiên hạ, để khắp chốn mừng vui.

Trương Dương nói: Theo ý của tôi, bỏ huyện lập thành phố là chuyện của bản thân Tân Hải, không cần thiết phải làm oanh oanh liệt liệt, mời nhiều khách quý như vậy, làm hoạt động lớn như vậy rất là tốn tiền.

Các thường ủy đều bật cười.

Chính ủy bộ nhân võ Từ Thắng nói: Bí thư Trương, cái này đối với Tân Hải của chúng ta mà nói thì có ý nghĩa vượt thời đại, người Trung Quốc chúng ta chú ý nhất tới nhân tình, ngày lễ ngày tết đều phải tổ chức, hàng năm có không biết bao nhiêu ngày hội, nhưng bỏ huyện lập thành phố vài chục năm cũng không thấy được một lần, tôi cho rằng nên ăn mừng, cũng có lợi cho hình tượng thành thị của Tân Hải chúng ta.

Các thường ủy Khác cũng đều gật đầu.

Trương Dương nói: Thị lý trực tiếp quyết định chuyện này rồi, tôi cũng không phải là kiên quyết phản đối lễ mừng, nhưng tình huống tài chính của Tân Hải chúng ta không được lạc quan, lần này làm lễ mừng lại phải tốn không ít tiền, tôi vốn muốn từ thị lý tranh thủ ít tiền, nhưng nhắc đến tiền là thị trưởng Cung bảo tôi tự nghĩ biện pháp.

Phó thị trưởng Thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Thị lý ít nhiều cũng nên cho chút chứ?

Trương Dương nói: Vắt cổ chày ra nước! Những lời này cũng chỉ có hắn dám nói trước mặt mọi người.

Từ lần trước Đổng Ngọc Vũ bởi vì nhận lễ vật mấy trăm đồng của Triệu Kim Khoa mà bị tổ công tác điều tra, thông qua chuyện lần này, Đổng Ngọc Vũ đã kiên định tín niệm, về sau phải kiên quyết đi theo bí thư Trương, Trương Dương lên tiếng, hắn là người đầu tiên hát đệm, Đổng Ngọc Vũ nói: Ý tứ của Thị lý là Tân Hải chúng ta bỏ tiền mua rượu, bọn họ mời khách!

Trương Dương nói: Còn không phải ư, đến lúc đó người thu tiền lì xì vẫn chưa biết là ai đâu?

Hứa Song Kì nói: Rượu này chúng ta không mua cũng phải mua, thị lý đã tỏ thái độ rõ ràng, chúng ta phải xử lý, dù sao cũng là thượng cấp của chúng ta. Hứa Song Kì là đang nói với mọi người một sự thật, Tân Hải tuy rằng đã thành công bỏ huyện lập thành phố, nhưng thành phố Tân Hải và thành phố Bắc Cảng trên địa vị vẫn không thay đổi, chỉ thay đổi cái tên thôi, vẫn là thuộc sự quản hạt của Bắc Cảng, chuyện lãnh đạo đã định ra thì các anh không ai kháng cự được. Trương Dương nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu thị lý đã định ra, chúng ta cũng chỉ có thể thực hiện, lễ mừng định tổ chức vào thứ bảy tuần sau, đến lúc đó, tỉnh trưởng Chu sẽ tự mình tới, tiến hành nghi thức treo bảng cho thị chính phủ và thị ủy Tân Hải chúng ta.

Các thường ủy nghe nói tỉnh trưởng Chu Hưng Dân sẽ tới thì điểu minh bạch, nghi thức lễ mừng lần này chẳng những phải làm, hơn nữa nhất định phải làm thật lớn. Đổng Ngọc Vũ nói không sai, ý tứ của phía Bắc Cảng chính là Tân Hải bỏ tiền mời rượu, còn bọn họ thì mời khách!

Bí thư Ủy ban chính pháp tân nhiệm, cục trưởng công an Trình Diễm Đông nói: Có thể chi ít tiền mà làm được chuyện lớn không?

Bộ trưởng tuyên truyền Thị ủy Vương Quân Cường lắc đầu nói: Trong những năm này, muốn làm phong quang thì phải tốn tiền, cái gì cũng muốn tiết kiệm thì không thể làm lớn được.

Ánh mắt mọi người đều nhìn Trương Dương, tựa hồ đang đợi hắn quyết đoán.

Hứa Song Kì nói: Cá nhân tôi cảm thấy lễ mừng lần này nhất định không thể tiết kiệm, quốc gia không phải đã đáp ứng cho năm tỷ ư, tỉnh lý còn cho thêm hai tỷ, thị lý cũng đáp ứng cho hai trăm triệu, chúng ta cũng không thiếu tiền mà?

Trương Dương nói: Lão Hứa, lời này của anh tôi không tán thành, chuyện nào ra chuyện nấy, chỗ ngân sách này là giành cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tiền nào việc ấy, chuyện trên tài chính nhất định phải phân rõ, huống chi hiện tại một phân tiền cũng chưa được chính thức gửi tới, đối với chúng ta thì là nước xa không cứu được cơn khát gần.

Hứa Song Kì mặt ửng đỏ, y cũng ý thức được mình nói sai rồi, bị Trương Dương nắm được thóp, y giải thích: Tôi cũng không phải là có ý này, tôi là nói, chúng ta dù sao cũng phải làm thật tốt, để khách khứa đều nhìn thấy phong mạo mới của Tân Hải.

Trương Dương nói: Nói thật, bộ mặt thành phố hiện tại của Tân Hải rất loạn, lượng hóa thành thị đã tiến hành được hơn phân nửa, công trình xanh hoá đang đang tiến hành, quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn chưa hoàn thành, tình huống hiện tại của chúng ta quả thực không gì hay để khoe khoang. Nhưng khách nhân tới, chúng ta không thể không để người ta vào cửa làm khách, con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà bẩn, chúng ta là thế nào thứ cứ thế, hiện tại Tân Hải nghèo không phải là giả, để cho người khác nhìn thấy tình huống chân thật cũng không có gì là mất mặt, chờ bọn họ qua mấy năm nữa lại tới Tân Hải, nhất định phải khiến trước mắt mọi người sáng ngời.

Các thường ủy đều vỗ tay, phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ nói: Bí thư Trương, ngài nói không sai, có điều cách so sánh này không thoảng đáng lắm.

Tất cả mọi người biết hắn đang nói tới câu chó không chê nhà bẩn, tất cả cùng cười ồ lên.

Trương Dương cũng cười: Không phải chuyện gì cũng quá nghiêm túc được, tôi tuy rằng không muốn tổ chức hoạt động này, nhưng nếu đã quyết định làm thì chúng ta phải cố gắng làm tốt, Diễm Đông vừa rồi nói rất đúng, bỏ ít tiền làm chuyện lớn, chúng ta nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn chiêu đãi, không thể keo kiệt, càng không thể phô trương lãng phí, kế hoạch tuyên truyền cụ thể của chuyện này sẽ giao cho đồng chí Quân Cường phụ trách.

Bộ trưởng Tuyên truyền Vương Quân Cường trước đây là chủ nhiệm danh dự của phòng sáng tạo, hiện tại thành công bỏ huyện lập thành phố, y nên tiếp nhận công tác này, Vương Quân Cường gật đầu, không có dị nghị gì.

Trương Dương nói: Ban sáng tạo và đoàn thị ủy hiệp trợ công tác của đồng chí Quân Cường, trong thời gian lễ mừng phải tăng mạnh trị an, phương diện này do đồng chí Diễm Đông phụ trách. Trương Dương lại nói với Hứa Song Kì: Lão Hứa, mấy ngày nữa thị lý sẽ định ra danh sách khách quý được mời, anh cố gắng tới thị lý nhiều hơn, quan hệ các mặt ở thị lý anh rất quen thuộc, cũng câu thông được với cấp trên, nhất định tranh thủ nhanh chóng định ra danh sách, nhanh chóng phát thiệp mời, chúng ta mới có thể dư thời gian để chuẩn bị.

Biểu hiện của Hứa Song Kì cũng vô cùng phối hợp, y gật đầu nói: Bí thư Trương yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ chú ý.

Trương Dương lại cường điệu mấy chi tiết, phân công nhiệm vụ xong, nâng chung trà lên uống mấy ngụm trà, dùng phương thức này để nghỉ ngơi, cũng nhân cơ hội điều chỉnh tiết tấu hội nghị một chút, tất cả mọi người nhìn ra cuộc họp thường ủy còn lâu mới kết thúc, bí thư Trương chắc còn có chuyện trọng yếu muốn nói.

Quả nhiên, sau khi tạm dừng một lát, Trương Dương nói tới chuyện tập đoàn sắt thép Thái Hồng, Trương Dương nói: Tôi gần đây nhận được một tin tức đáng tin cậy, tập đoàn sắt thép Thái Hồng đã quyết định đặt ở Bắc Cảng, sẽ thiết lập nhà máy chi nhánh ở Bắc Cảng, giá trị sản lượng một năm phải tới mấy trăm vạn, quy mô này ở trong nước cũng xếp hạng đầu, lúc ban đầu tôi cũng cao hứng cho Bắc Cảng, dù sao xí nghiệp có thực lực như vậy đặt ở Bắc Cảng, sẽ mang đến ưu việt rất rõ ràng, nhưng khi tôi tìm hiểu quy hoạch bước đầu của bọn họ, trong lòng lập tức rất khó chịu. Trương đại quan nhân gật đầu với Phó Trường Chinh phụ trách ghi chép ở ở bên cạnh.