Chương 912: Lòng Người Dễ Đổi. (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bệnh tình của Văn Quốc Quyền cấp tốc chuyển biến tốt đẹp, ông mỉm cười nhìn bó hoa tươi đầu giường, trên cánh hoa còn dính giọt sương mới mẻ, hoa tươi lá xanh phụ trợ lẫn nhau, làm cho cảm giác được cảnh đẹp ý vui.

Văn Linh nói: Ba, ngày hôm nay ba cảm giác thế nào?

Văn Quốc Quyền nói: Cảm giác khá hơn rồi, vừa rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đã khôi phục bình thường, xem ra lúc gian nan nhất đã qua đi. Ông ý bảo Văn Linh giúp ông mở TV, trên tin tức chính là về tình hình bệnh dịch mới nhất, trên thực tế tình hình bệnh dịch hiện tại được đưa tin chiếm một phần tương đối lớn, Văn Quốc Quyền nghe xong tin tức về tình hình bệnh dịch, thấp giọng nói: Tình huống hình như tốt hơn một ít.

Văn Linh ôn nhu nói: Ba, ba nghỉ ngơi tốt đi, chuyện công tác cũng đừng quan tâm, đều nói thân thể là tiền vốn, không có một thân thể tốt, sao tiếp tục sự nghiệp được?

Văn Quốc Quyền nở nụ cười, trong ấn tượng của ông, con gái đã rất lâu không có biểu hiện ra hài hước, ông cũng ý thức được trên người của con gái xảy ra chuyển biến rõ ràng, quả thật mà nói, hẳn không phải là chuyển biến, mà là một loại trở về, tại ý nghĩa nào đó, Văn Linh hiện tại mới là đứa con gái mà ông quen thuộc. Văn Quốc Quyền vươn tay cầm tay của con gái, ông đã biết trên người của Văn Linh có kháng thể chống bệnh viêm phổi, cho nên không cần lo lắng truyền nhiễm bệnh cho con bé. Văn Quốc Quyền tràn đầy cảm xúc nói: Hai cha con chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện như vậy.

Văn Linh cười nói: Con ngủ vài chục năm, ba muốn nói chuyện cũng không có cơ hội. Sau đó, tuy rằng con tỉnh, nhưng luôn cảm thấy tất cả đều thay đổi, con đem tất cả quên sạch sẽ.

Thậm chí quên người ba này! Văn Quốc Quyền cười khổ nói.

Văn Linh nói: Ba, con biết mình làm rất nhiều chuyện sai, xin lỗi!

Bàn tay to dày rộng của Văn Quốc Quyền chặt cầm tay của nói con gái: Là ba có lỗi, là ba thiếu chăm sóc cho con, ba biết, bản tính của con là thiện lương, rất nhiều chuyện con không muốn làm.

Văn Linh nói: Ba, nếu như có thể, con sẽ tận lực bồi thường tất cả.

Văn Quốc Quyền nhìn con gái, phảng phất như một lần nữa nhận thức con gái. Một lát sau, ông mới thở dài nói: Tiểu Linh, quá khứ dù sao cũng đã qua đi, vô luận con đã làm cái gì, chuyện phát sinh qua đã không cách nào thay đổi, ba chỉ muốn con bình an bắt đầu sinh hoạt mới, con hiểu không?

Văn Linh gật đầu.

Lúc hai bố con nói chuyện đầy tình cảm, La Tuệ Trữ cũng kêu Trương Dương qua, tất cả phát sinh tối hôm qua khiến cho bà cảm thấy vô cùng hoang mang, bà cho rằng Trương Dương nhất định biết cái gì? Hơn nữa có việc gạt mình.

La Tuệ Trữ nói: Tối hôm qua Văn Linh có phải là đi Loạn Không Sơn?

Trương Dương gật đầu: Con đã từng gặp chị ấy ở đó, cho nên con mới tới đó tìm, quả nhiên ở ngoài mỏ đá thấy được xe của chị ấy, thế nhưng con vào trong cũng không có nhìn thấy chị ấy đâu, chị ấy còn đâm thủng bánh xe của con.

La Tuệ Trữ nói: Kế tiếp con bé đi đâu?

Trương Dương lắc đầu nói: Không biết, tối hôm qua mưa lớn như vậy, con đi bộ sao có thể đuổi được chị ấy đi ô tô, con chỉ có thể đi đến Hương Sơn biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, nghỉ ngơi một buổi tối ở đàng kia. Trương Dương hết lòng tuân thủ hứa hẹn đối với Văn Linh, không đề cập tới chuyện đã xảy ra tại Hương Sơn biệt viện.

La Tuệ Trữ nói: Trương Dương, mẹ cuối cùng luôn cảm thấy rất không ổn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Trương Dương cười nói: Mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, con thấy chị Linh không có gì sai, có thể là giữa mẹ con lâu lắm không có giao tiếp, cho nên mới sẽ sản sinh loại cảm giác thấp thỏm bất an này

La Tuệ Trữ nói: Hy vọng là vậy! Bà dừng một chút lại nói: Mẹ thậm chí không biết, mình sau này nên đối xử thế nào với con bé…

Trương Dương nói: Thuận theo tự nhiên!

La Tuệ Trữ không giải thích được nhìn hắn.

Trương Dương nói: Chị ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, mẹ không nên can thiệp nhiều, con thấy chị ấy cần một thời gian thích ứng, mẹ cũng nghĩ như vậy phải không? Trương Dương nói như vậy chủ yếu là bởi vì hắn vững tin, Văn Linh cũng không phải khôi phục bản tính, cô ấy chỉ là một lần nữa nhớ lại đoạn ký ức xưa, không ai chân chính lý giải Văn Linh hiện tại, rất khó cam đoan sau này cô ấy sẽ làm ra chuyện thế nào.

La Tuệ Trữ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: Hai ngày nay, mẹ thường xuyên mơ tới Thiên Trì tiên sinh, trong mơ tiên sinh nói với mẹ, mọi việc cũng không nên miễn cưỡng, phải thuận thế mà làm, lúc trước mẹ vẫn sinh kỳ vọng rất cao đối với người của mình, thế nhưng hiện tại chân chính cảm nhận được đạo lý chỗ cao không thắng cái lạnh, thế giới vĩnh viễn là công bằng, không có khả năng một người làm tất cả, khi con làm như vậy, đồng thời cũng sẽ mất đi rất nhiều.

Trương Dương có chút suy nghĩ.

La Tuệ Trữ nói: Mẹ đã nói qua với bọn họ, sau này con ra vào sẽ không bị hạn chế, mẹ nhìn ra được con không thích ở một chỗ, con muốn đi nơi nào thì cứ đi nơi ấy, chỉ cần mấy ngày nay ở lại kinh thành, có việc có thể để cho mẹ tùy thời tìm con là được, trong lòng mẹ hai ngày nay luôn không yên.

Trương Dương nhìn vẻ mặt mệt mỏi của La Tuệ Trữ, sinh ra cảm giác đồng tình từ đáy lòng.

Trương Dương vốn dĩ muốn đi Hương Sơn biệt viện, Trần Tuyết gần đây đều ở đây, bởi vì tối hôm qua cô ấy bị thương, Trương Dương muốn đi xem tình huống khôi phục của cô ấy, thế nhưng một cái ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh khiến cho Trương Dương thay đổi suy nghĩ, chưởng môn Bát Quái môn Sử Thương Hải gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết lão đầu bếp Tào Tam Pháo đã chết, chết cũng là do bị nhiễm bệnh viêm phổi, tối hôm qua phát bệnh, ngày hôm nay sáng sớm không cứu kịp, Tào lão gia tử không có thân nhân, đồ đệ thì không ít, nhưng nghe nói ông chết vì bệnh viêm phổi, cho nên trước lúc lâm chung không ai ở bệnh viện chiếu cố, Sử Thương Hải cũng nhận được tin tức vào sáng nay đi đến bệnh viện, đang an bài chuyện phía sau của Tào Tam Pháo, Tào Tam Pháo trước khi chết viết một cuốn sách dạy nấu ăn, sách dạy nấu ăn này nói muốn giao cho Cố Dưỡng Dưỡng.

Sử Thương Hải và Cố Dưỡng Dưỡng không quen, cho nên mới liên hệ Trương Dương.

Trương Dương và Tào Tam Pháo nhận thức tuy rằng không dài, thế nhưng vị lão gia tử này chân thực nhiệt tình, hành hiệp trượng nghĩa, nghe được tin dữ như vậy cũng không khỏi ca thán không ngớt, nếu như hắn có thể nhận được tin tức sớm một chút, có thể trợ giúp Tào lão gia tử tránh thoát một kiếp, nhân sinh lúc nào cũng đều tràn ngập nhân tố không cách nào xác định, Trương đại quan nhân cho dù diệu thủ vô song, cũng không cách nào ngăn cản những cái ngoài ý muốn này phát sinh.

Trương Dương liên hệ Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng gần đây đều ru rú trong học viện mỹ thuật, bệnh dịch này đã ảnh hưởng tới rất nhiều sinh hoạt bình thường, mọi người theo lời khuyên của chính phủ, khi không cần thiết thì tận lực không đi ra ngoài nơi công cộng, tận lực tránh tham gia hoạt động xã hội, đường phố kinh thành bình thường ồn ào nhốn nháo cũng đột nhiên trở nên vắng vẻ, mọi người bước đi đều là vội vã mà đi, hầu như ai ai cũng đều che khẩu trang, khẩu trang che mất biểu tình của bọn họ, cũng gây trở ngại cho việc biểu đạt tình cảm, tạo thành một lớp chắn vô hình giữa người với người.

Cố Dưỡng Dưỡng từ trong học viện mỹ thuật chạy ra, cô ấy có vẻ vô cùng hài lòng và vui vẻ, áo nhung sam vàng nhạt, quần jean màu xanh, cô ấy cũng đeo khẩu trang, bất quá trên khẩu trang vẽ một khuôn mặt tươi cười, từ cái chi tiết này có thể thấy được vẻ lạc quan của cô ấy, thấy Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng nở nụ cười, cô ấy mở cửa xe ngồi xuống, tháo khẩu trang: Anh rể, sao anh lại đến kinh thành lúc này?

Trương Dương mỉm cười nói: Gặp phải chút chuyện tình.

Chuyện gì? Cố Dưỡng Dưỡng biết, Trương Dương rất ít chủ động đến tìm mình, nhất là sau khi chị rời đi, hắn rõ ràng đang xa lánh giữa cự ly.