Chương 1919: Chuyện Cũ Như Mới Hôm Qua (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cho nên hắn cho rằng cha đã hủy diệt tiền đồ chính trị của hắn. Cho nên hắn vẫn luôn ghi hận cha.

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: Chuyện trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tôi tin Thế Luân sẽ không rối rắm vì những việc nhỏ này, có những lúc chỉ oán trách thầm thôi.

Trương Dương nói: Một người có thể ghi hận chuyện này tới mấy chục năm, như vậy lòng dạ của hắn khẳng định có vấn đề.

Cố Doãn Tri nói: Trương Dương. Đừng bởi vì chuyện của chúng tôi mà làm thay đổi thái độ của cậu với người khác, bằng hữu của người khác chưa chắc đã là bằng hữu của cậu, đồng dạng, kẻ địch của người khác cũng chưa chắc là kẻ địch của cậu, huống chi tôi và Thế Luân căn bản không phải là kẻ địch.

Trương Dương nói: Cha, cha có cảm thấy hay không, thọ yến lần này của Tiết lão là hắn cố ý muốn làm lớn?

Cố Doãn Tri nói: Nếu cậu đặt mình ở vị trí của hắn thì sẽ cho rằng việc này rất bình thường, chuẩn bị tiệc thọ cho cha không có gì là không đúng cả.

Trương Dương nói: Cha, con vẫn luôn thấy rất lạ, Tiết Thế Luân rốt cuộc đã đắc tội với ai? Vì sao có người muốn giết hắn cho thống khoái?

Cố Doãn Tri nói: Từ sau khi hắn xuất ngoại làm kinh thương, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc, bởi vì duyên cớ của hắn, tôi cũng hiểu mình thẹn với Tiết lão, những năm gần đây, cũng rất ít lui tới với Tiết lão, tôi cũng không biết chuyện của hắn.

Trương Dương nói: Dưỡng Dưỡng nói, hắn cố ý ở thọ yến của Tiết lão nhắc tới chuyện của Giai Đồng để kích thích cha.

Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, chúng ta nếu cứ ghi nhớ trong lòng thì sẽ chỉ làm bản thân không vui.

Trương Dương nói: Cha, con biết nên làm như thế nào rồi!

Hai người đều trầm mặc, qua một hồi lâu, Cố Doãn Tri bỗng nhiên nói: Tiết Thế Luân và Nguyên Hòa Hạnh Tử có phải đã quen nhau rất lâu rồi hay không?

Trương Dương nói: Bọn họ quen biết nhau như thế nào thì con không biết, có điều Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Quốc Thành hợp tác bắt lấy công trình cải tạo và xây dựng thêm cảng Phước Long, Tiêu Quốc Thành và cô ta quen biết hình như là thông qua quan hệ của Tiết Thế Luân.

Cố Doãn Tri gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng. Y bỗng nhiên nhớ tới khi mình ở Tân Hải, tản bộ trên bãi biển với Tiết Thế Luân đã ngẫu nhiên gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, Tiết Thế Luân giả bộ không quen Nguyên Hòa Hạnh Tử, như vậy xem ra, ngẫu nhiên gặp ngày đó có thể là Tiết Thế Luân đã an bài trước.

Trương Dương đã nhận ra sự khác thường: Cha, cha có phải cảm thấy có gì không đúng hay không?

Cố Doãn Tri nói: Không có gì, Trương Dương, tôi chỉ là thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đó xuất hiện có chút đột nhiên.

Trương Dương nói: Cô ta và Giai Đồng thật sự là quá giống nhau.

Cố Doãn Tri nói: Trên đời không thể có người giống nhau như vậy.

Thật ra từ sau khi Nguyên Hòa Hạnh Tử xuất hiện, Trương Dương đã rất hoài nghi thân phận của cô ta, hắn thậm chí hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Cố Giai Đồng, nhưng trải qua điều tra của hắn, phát hiện Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng hẳn là hai người hoàn toàn bất đồng, lúc này mới dần dần đánh mất hy vọng, lời nói của Cố Doãn Tri và quyết định mà hắn đưa ra đã tựa hồ chứng minh Cố Doãn Tri bắt đầu sinh ra một loại không xác định nào đó đối với cái chết của con gái.

Cố Giai Đồng tuy rằng rơi vào sông Niagara, nhưng không ai tìm được thi thể của cô ta, bất kể ở trong lòng Trương Dương hay là Cố Doãn Tri, bọn họ thủy chung vẫn không thừa nhận Cố Giai Đồng đã chết, ở sâu trong lòng bọn họ đều bảo tồn một tia hy vọng xa vời này, bọn họ hy vọng Cố Giai Đồng còn ở nhân thế.

Thông qua cuộc nói chuyện hôm nay với Cố Doãn Tri, Trương Dương đã chứng thực được một điểm. Giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân là có mâu thuẫn, hơn nữa loại mâu thuẫn này đối với Tiết Thế Luân mà nói thì không thể điều hòa, nếu không hắn cũng sẽ không trên thọ yến của cha mình ngang nhiên nhắc tới Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ đến, thật ra có phương pháp trực tiếp hữu hiệu, nếu có thể có được mẫu máu của Nguyên Hòa Hạnh Tử, lấy ra đối chiếu với Cố Doãn Tri, có thể chứng minh giữa bọn họ có quan hệ huyết thống hay không, trước đây hắn cũng từng có ý đồ này, có điều có quá nhiều chứng cớ có thể chứng minh xuất thân và lý lịch của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn vẫn cho rằng không cần dùng phương pháp này.

Trương Dương nói: Tôi vẫn luôn suy nghĩ, Hải Sắt phu nhân lúc trước vì sao muốn gia hại Giai Đồng.

Cố Doãn Tri nói khẽ: Bởi vì Hứa Thường Đức. Tử vong của cha con Hứa Thường Đức ít nhiều có chút quan hệ tới y và Trương Dương, Vương Quân Dao bởi vậy mà sinh ra cừu hận, từ đó giận chó đánh mèo lên Cố Giai Đồng cũng là rất bình thường, đây cũng là chỗ mà Cố Doãn Tri và Trương Dương thủy chung cảm thấy áy náy, bọn họ đều cho rằng mình mình làm liên lụy Giai Đồng.

Trương Dương thường thường sẽ nghĩ, nếu Giai Đồng không phải quen mình, có lẽ sẽ không bị Hải Sắt phu nhân chú ý, có lẽ cô ta hiện tại vẫn có thể sống êm đẹp, Trương Dương nói: Con từng nhiều lần tới Lô Gia Lương thôn Tiểu Thạch Oa, tìm hiểu một số tình huống nơi đó, lúc trước trong thanh niên trí thức xuống nông thôn tổng cộng có tám người, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, Trần Ái Quốc, Trần Thiên Trọng, Mẫn Cương, Tiêu Minh Hiên này trong đó Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Mẫn Cương, Trần Thiên Trọng, Vương Quân Dao đều đã được chứng minh tử vong, chỉ có Trần Ái Quốc và Tiêu Minh Hiên vẫn còn sống. Khi Trương Dương nói những lời này cố ý che giấu một sự thực, đólaf Vương Quân Dao vẫn còn sống, lúc trước hắn từ chỗ Quốc An đã có được tư liệu về việc này.

Cố Doãn Tri nghe rất nghiêm túc, đối với đoạn này y cũng tìm hiểu, nhưng không tường tận.

Trương Dương nói: Trần Ái Quốc hiện giờ vẫn đang dạy học ở thôn Tiểu Thạch Oa, mà Tiêu Minh Hiên, chính là Tiêu Quốc Thành đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, hắn hiện tại đã thành một vị hoa thương nổi danh.

Cố Doãn Tri cũng không ngờ quan hệ trong đó lại phức tạp như vậy.

Trương Dương nói: Con có lý do để tin rằng, Vương Quân Dao ở hải ngoại kinh doanh một mạng lưới rửa tiền cực lớn, có một số quan viên bẩn trong nước đã thông qua con đường của cô ta để không ngừng rửa tiền, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, những người này vẫn luôn cấu kết với nhau, tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh Tiêu Quốc Thành có quan hệ với bọn họ, nhưng bọn họ nếu đều là thanh niên trí thức từ cùng một thôn đi ra, giữa bọn họ có lẽ vẫn còn có thể có chút liên hệ.

Cố Doãn Tri gật đầu.

Trương Dương lại nói: Sau lưng Vương Quân Dao chắc còn có hắc thủ, con có lý do để tin rằng, chuyện đều là một tay hắn đạo diễn ra.

Cố Doãn Tri nói: cậu đang tại hoài nghi Tiêu Quốc Thành?

Trương Dương nói: con không biết người này, hắn và Tiết Thế Luân, trên người có quá nhiều chỗ khiến cho người ta nhìn không thấu, bọn họ ở nước ngoài làm gì? Là thông qua phương thức nào mà trong thời gian ngắn đã tích lũy được một khoản tài phú lớn như vậy?

Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, có một số lời nhất định là không thể nói lung tung được, trước khi cậu chưa nắm giữ đủ chứng cớ thì nếu để hắn biết đang nhằm vào hắn, chỉ sợ… Những lời còn lại Cố Doãn Tri không nói hết, nhưng ý tứ của y đã được biểu đạt rất rõ ràng, với căn cơ và nhân mạch của đám người Tiết Thế Luân, nếu Trương Dương chọc giận bọn họ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trương Dương nói: Con không sợ, chỉ cần để con tra ra được kẻ nào đứng đằng sau, để con tra ra kẻ nào là hung phạm mưu hại Giai Đồng thì bất kể là ai, con cũng sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!

Cố Doãn Tri cau mày, thông qua những lời này của Trương Dương, y đã biết Trương Dương đang tại hoài nghi điều gì, Trương Dương đã liệt Tiết Thế Luân vào một trong những nghi hung.

Cố Doãn Tri không nghĩ sai, từ sau khi Trương Dương biết Tiết Thế Luân lợi dụng Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, hắn đã minh bạch nhiều năm như vậy, Tiết Thế Luân chưa bao giờ vứt bỏ sự thù địch đối với Cố Doãn Tri, hắn nếu có thể cừu hận Cố Doãn Tri hơn hai mười năm, làm ra chuyện cực đoan cũng là chuyện trong tình lý.

Trận mưa này của kinh thành thực sự rất lớn, nhưng Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành vẫn kiên trì tới cúng mộ Tiết lão, hai người mỗi người cầm một cái ô, đứng trước bia mộ của lão gia tử, có lẽ là do thời tiết, ánh mắt bọn họ đều lộ ra vẻ ướt át.

Tiêu Quốc Thành nói: Ngày mai tôi về Canada, có một số việc cần xử lý, trước mùng một tháng bảy sẽ không về được.

Tiết Thế Luân nhìn chằm chằm vào di ảnh của cha trên bia mộ, nói khẽ: Chúng ta đã đáp ứng lão gia tử, sẽ cùng ông ấy nhìn Hương Cảng về.

Tiêu Quốc Thành nói: Người định không bằng trời định! Có đôi khi ngẫm lại, chúng ta tựa như hai con bò kéo xe, liều mạng vùi đầu tiến về phía trước. Cho rằng chúng ta có thể thay đổi gì đó, nhưng khi chúng ta kéo xe tới điểm cuối, nhìn lại thì thấy chẳng có gì thay đổi, chỉ có chúng ta thay đổi thôi.