Chương 1508: Sóng Lên Sóng Xuống (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Trương Dương nhận điện thoại thì đã chuẩn bị tan tầm, nghe ra là thị trưởng Cung gọi, hắn không khỏi bật cười: Thị trưởng Cung, tìm tôi có chỉ thị gì?

Cung Hoàn Sơn nói chuyện vô cùng trực tiếp: Tiểu Trương, tôi hỏi cậu, nhà máy chế phẩm sinh vật biển, rốt cuộc là sao?

Trương Dương lập tức minh bạch rõ ràng tên, chắc thằng Liddell kia lại tố lên chỗ thị trưởng rồi, xem ra thằng ôn này cũng có chút năng lực, Trương Dương nói: Không có gì, vẫn ổn!

Cung Hoàn Sơn nói: Vừa rồi người phụ trách xí nghiệp đã tới trách cứ công tác của các anh, nói phương thức công tác của các anh quá thô bạo, thái độ công tác ác liệt, xúc phạm tới nghiêm trọng xúc phạm tới tình cảm của nhà đầu tư.

Trương Dương nói: Liddell đó không ngờ lại báo lên chỗ ngài, thị trưởng Cung, chuyện này ngài đã tìm hiểu toàn bộ chưa? Câu này khiến cho Cung Hoàn Sơn nghẹn lời, tình huống mà Cung Hoàn Sơn biết được đều là từ chỗ Liddell. Nhưng ngữ khí của Trương Dương khiến Cung Hoàn Sơn có chút khó chịu, y tức giận nói: Không biết tình huống thì tôi mới hỏi cậu, cậu nói đi, rốt cuộc là thế nào?

Trương Dương nói: Chuyện di dời khu khai phá Tân Hải là được thị lý đồng ý, khu khai phá xây xong lâu như vậy rồi, xí nghiệp vào khu khai phá chỉ có hai nhà, một nhà trong đó chính là nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha này, lúc ban đầu, tôi cho người tới hiệp thương với bọn họ, tranh thủ dưới điều kiện tiên quyết không làm tổn hại tới lợi ích của hai bên, hoàn thành lần di dời này, nhưng thái độ của người ta rất kiên quyết, không nói nhiều với chúng tôi, trực tiếp đưa ra giá tám ngàn vạn, tám ngàn vạn đó! Thu nhập tài chính cả năm của Tân Hải chúng tôi cũng không nhiều như vậy, nhà máy này của hắn từ lúc trù hoạch xây dựng tới lúc xây xong, tổng đầu tư không vượt quá một ngàn năm trăm vạn, hơn nữa mấy năm liên tục thua lỗ, chúng tôi đề xuất di dời, cũng không phải là bảo bọn họ đóng cửa, mà là di dời chỉnh thể xí nghiệp, có thể bồi thường trên thuế và chính sách, nhưng người ta không đồng ý, kiên trì đòi tám ngàn vạn. Thị trưởng Cung, ngài thấy tám ngàn vạn nhiều nhiều hay là ít?

Cung Hoàn Sơn nghe xong, cũng thấy đối phương đòi tám ngàn vạn thì có chút quá đáng, y thở dài nói: Đàm phán Cụ thể tôi không muốn hỏi đến, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, nhất định phải chú ý tới phương thức công tác, cậu là người đứng đầu Tân Hải, cậu đại biểu cho hình tượng của cán bộ đảng viên, nhất định phải chú ý tới hình tượng của bản thân, không thể động chút là vểnh râu trợn mắt, nói năng thô tục, động thủ, đây đều không phải là hành vi của cán bộ một quốc gia.

Trương Dương nói: Ngài đừng nghe thằng đó nói bậy, tôi nếu muốn đánh hắn thì hắn sớm đã thành đầu heo rồi.

Cung Hoàn Sơn nói: Tiểu Trương à, cậu có rất nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm lớn nhất của cậu thì cậu chắc cũng biết, đó chính là rất dễ xung động.

Trương Dương nói: Tôi còn trẻ, người trẻ tuổi xung động chút cũng không phải là chuyện xấu, đợi tới lúc tôi già rồi, muốn xung động cũng không được, lúc đó thì hối hận cũng muộn.

Cung Hoàn Sơn mắng thầm trong lòng thằng ôn này vô sỉ, y thở dài nói: Tiểu Trương à, tôi phải cường điệu một chút phương thức công tác của cậu, nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha là một xí nghiệp hùn vốn, rất nhiều quan hệ đều là phi thường phức tạp vi diệu, nếu cậu xử lý không tốt, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế nghiêm trọng.

Trương Dương nói: Chuyện này tôi có thể xử lý tốt, nếu thật sự gây ra ảnh hưởng quốc tế gì đó, tôi sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không khiến thị lý khó xử.

Cung Hoàn Sơn bị lời nói của hắn khiến cho nghẹn lời, thằng ôn này rắp tâm không cho y nói nhiều. Cung Hoàn Sơn nói: Tôi thấy cậu hay là tìm Liddell chủ động câu thông một chút đi, mọi người ngồi cùng một chỗ, tâm bình khí hòa nói chuyện, không có chuyện gì là không thể giải quyết cả.

Trương đại quan nhân nói: Vấn đề nguyên tắc thôi, một bước cũng không nhường, đất là của Tân Hải, cho hắn mượn mở nhà máy, hiện tại chuyển đất cho hắn, còn cho hắn chính sách ưu đãi, hắn không ngờ giở công phu sư tử ngoạm, tìm chúng tôi đòi tám ngàn vạn, cái này gọi là nể mặt mà không biết xấu hổ, nếu tôi nhượng bộ, xí nghiệp khác cũng sẽ noi theo, tiền của quốc giakhông dễ kiếm tốt như vậy đâu, tôi lần này sẽ răn đe, hắn không phải là có quốc tịch Pháp ư? Hôm nay tôi sẽ giết con gà này cho tất cả mọi người thấy, đến địa giới Trung Quốc, anh phải dựa theo quy tắc của người Trung Quốc chúng tôi mà làm việc!

Cung Hoàn Sơn bỏ điện thoại xuống thì liền bắt đầu hối hận, mình thế này chẳng phải tự dưng chuốc phiền vào người ư? Biết rõ thằng ôn này là đồ ba gai, lại còn đi câu thông với hắn, kết quả câu thông chỉ có thể đụng phải một mũi gai, điều này khiến cho Cung Hoàn Sơn cảm thấy căm tức, mình là thị trưởng Bắc Cảng, là lãnh đạo của hắn, thằng ôn này cũng quá ngông cuồng rồi, trong mắt hắn căn bản không có sự tồn tại của lãnh đạo như y. Cung Hoàn Sơn không khỏi thầm oán Hạng Thành, bí thư Hạng này chuyện gì khó cũng giao cho mình đi làm, nghĩ tới Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn bỗng nhiên ý thức được Hạng Thành gần đây xảy ra một số biến hóa vi diệu, y hình như đã khoan dung với Trương Dương hơn rất nhiều, chuyện khu khai phá Tân Hải, lúc trước sớm đã chạm vào vẩy ngược của Hạng Thành, chính là bởi vì chuyện này, y còn đặc biệt chạy đến kinh thành làm công tác, không ngờ sau khi trở về liền biến thành như vậy, chẳng lẽ giữa Hạng Thành và Trương Dương đã đạt thành hiệp nghị nào đó? Cung Hoàn Sơn càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Chuyện Phát sinh ở kinh thành Cung Hoàn Sơn không rõ lắm, nhưng có người chắc biết, bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương cũng vừa mới từ kinh thành trở về, y chắc biết một số nội tình, Cung Hoàn Sơn thấy đã tới giờ tan tầm, hắn cầm điện thoại gọi cho Trần Cương, mời Trần Cương buổi tối cùng nhau uống vài chén, cớ là muốn đón gió cho Trần Cương.

Quan hệ giữa Cung Hoàn Sơn và Trần Cương trước giờ không tệ lắm, Trần Cương nhận được lời mời của Cung Hoàn Sơn, vui vẻ đáp ứng, hai người hẹn sáu rưỡi thì tới Bạch Đảo Long Ngâm cách ăn cơm, Long Ngâm các là nơi tiêu phí cao nhất của Bắc Cảng, nơi này bình thường không buôn bán đối ngoại, chỉ nhắm vào nhân vật thượng tầng của xã hội, Long Ngâm Các nằm ở vịnh Thất Thải của Bạch đảo, vịnh này không có bờ cát, tất cả chỉ là đá cuội nhiều màu, ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành những màu sắc kỳ lạ, giống như là vịnh đầy bảo thạch vậy.

Trên bến tàu Vịnh Thất Thải có một du thuyền xa hoa đang đồ, dài chừng năm mươi thước, trên sàn du thuyền còn có một chiếc trực thăng loại nhỏ, chủ nhân của du thuyền này là Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành là một vị phú hào thần bí, sở dĩ thần bí là vì gã rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, sinh ý của gã đều là do hai trợ lý của gã phụ trách, sản nghiệp rất nhiều, có chuỗi nhà hàng Dịch gia rải khắp toàn quốc, cũng có nhà máy lọc dầu gia công nằm trong top 5 công ty mạnh nhất quốc nội, Long Ngâm các chính là một trong những sản nghiệp của gã, nhưng Tiêu Quốc Thành có đặc điểm là hắn không tự ra mặt bàn sinh ý của mình.

Cung Hoàn Sơn và Trần Cương tuy rằng thường xuyên đến Bạch đảo ăn cơm, nhưng vẫn chưa bao giờ lên du thuyền của Tiêu Quốc Thành, một là bọn họ rất ít gặp mặt Tiêu Quốc Thành, hai là chiếc du thuyền này Tiêu Quốc Thành vừa mua không lâu, nghe nói tốn hơn 3 triệu đô, đây là một con số đủ để cho đa số người trợn tròn mắt.

Khi Cung Hoàn Sơn và Trần Cương tới Long Ngâm các, trợ lý Tiêu Mân Hồng của Tiêu Quốc Thành tiếp đãi bọn họ, Tiêu Mân Hồng không chỉ là trợ lý của Tiêu Quốc Thành mà còn là cháu gái của y, Trần Cương mỗi lần nhìn thấy Tiêu Mân Hồng, trong ánh mắt sẽ biến thành tham lam, Tiêu Mân Hồng ba mươi tuổi, khí chất cao nhã, giống như cây táo chín mọng, toàn thân đều toát ra ra thành thục thanh tao, Trần Cương đối với nữ nhân như vậy đặc biệt ham thích, hận không thể xông lên dí mặt vào bộ ngực kia mà cắn mấy cái, nhưng y không dám, không phải bởi vì y cố kỵ hình tượng bản thân, còn có một nguyên nhân quan trọng là y không dám đắc tội với Tiêu Quốc Thành, trong mắt Tiêu Quốc Thành, ở toàn bộ Bắc Cảng người mà hắn coi trọng cũng chỉ có bí thư thị ủy Hạng Thành.

Tiêu Mân Hồng đã vô cùng quen thuộc với loại ánh mắt này của Trần Cương, cười nói: Hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho Long Ngâm các nho nhỏ của chúng tôi, Mân Hồng thật sự là vô cùng vinh hạnh.

Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: Quản lí Tiêu, chúng tôi chỉ muốn tìm một địa phương thanh tĩnh uống chút rượu và trò chuyện, cho nên đã nghĩ đến vịnh Thất Thải này.

Tiêu Mân Hồng cười nói: Thị trưởng Cung đến đúng chỗ rồi đấy, tôi sẽ chọn một gian phòng nhìn ra biển cho các ông.

Cô ta dẫn hai người lên xe điện, ngồi xe điện đi tới chỗ cao của Long Ngâm các, các phòng trong Long Ngâm các tất cả đều là những biệt thự nhà gỗ cách biệt, đảm bảo tính tư mật của khách nhân.

Đi vào tầng hai của nhà gỗ, Cung Hoàn Sơn và Trần Cương tới sân ngắm biển, chỉ trong chốc lát Tiêu Mân Hồng đã an bài người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, ở Bắc Cảng có mấy người được miễn phí, Cung Hoàn Sơn và Trần Cương đều thuộc phạm vi này.

Giọng nói ngọt ngào của Tiêu Mân Hồng từ bên trong vang lên: Hai vị khách quý, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.

Cung Hoàn Sơn gật đầu, vỗ vỗ lên dựa vào lan can, nhìn phía chân trời xa xa, cảm thán: Bắc Cảng thật đẹp!