Chương 1435: Hóa Giải (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trần Tuyết nói: Võ công có cao hơn nữa thì sao chứ? Đến cuối cùng vẫn không phải là trở về với cát bụi ư?

Trương Dương nói: Không sai, võ công cao hơn nữa ở trước mặt vũ khí hiện đại cũng không chịu nổi một kích, cho dù là thiên hạ đệ nhất thì một quả đạn pháo cũng có thể khiến hắn nổ thành từng mảnh.

Trần Tuyết nói: Một bộ phận công pháp của sinh tử ấn được ghi lại trong bản dập nghịch chuyển càn khôn, nhưng công pháp không đầy đủ, cũng may bên trên có ghi phương pháp trị liệu sinh tử ấn, bằng không anh lần này chỉ sợ gặp phiền toái rồi.

Trương Dương nói: Cát nhân tự có thiên tướng, nữ nhân Văn Linh này thật sự rất ác độc.

Trần Tuyết nói: Có lẽ cô ta cũng có nỗi khổ riêng.

Trương Dương nói: Cô có nhớ chuyện tôi đã từng nói với cô hay không?

Chuyện gì?

Trương Dương nói: Ý thức của con người có thể xuyên qua thời không.

Anh là nói Văn Linh không phải là Văn Linh trước đây?

Trương Dương gật đầu nói: Tôi dám khẳng định, trong cơ thể của cô ta có hai ý thức bất đồng, một thuộc về Văn Linh trước đây, còn một là Kim Văn Linh, cũng chính là con gái của Kim Bổ Mậu, linh hồn của cô ta xuyên qua thời gian tới đây, đánh bậy đánh bạ thế nào nhập vào trong cơ thể của Văn Linh.

Trần Tuyết không hề cảm thấy ngạc nhiên, lạnh lùng nói: Thế giới to lớn, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh.

Trương đại quan nhân sớm đã quen với sự bình tĩnh của Trần Tuyết rồi, hắn cảm thán nói: Kim Văn Linh phát hiện mình sau khi trở thành Văn Linh đã không thể chấp nhận được hiện thực, cô ta thủy chung muốn trở về thời đại trước đây, hoàn thành sứ mệnh mà cha của cô ta chưa hoàn thành.

Trần Tuyết nói: Ám sát Tùy Dương đế.

Trương Dương nói: Không sai, tôi hoài nghi tất cả hành vi trước đây của cô ta đều có liên quan tới chuyện này.

Trương Dương nói: Tôi không biết có phải thật sự tồn tại phương pháp nghịch chuyển thời không hay không, nhưng nếu thật sự bị cô ta tìm được, sẽ thuận lợi trở về triều Đại Tùy, như vậy cô ta cũng rất có khả năng sẽ giết chết Tùy Dương đế, lịch sử cũng sẽ bởi vì này sự kiện bởi vì này mà hoàn toàn thay đổi.

Trần Tuyết thở dài nói: Không sai, nếu cô ta thật sự thực hiện được nguyện vọng, như vậy thế giới mà chúng ta đang sinh tồn sẽ không còn nữa tồn tại nữa.

Trương đại quan nhân nói: Cái này gọi là hiệu ứng con bướm.

Trần Tuyết ý vị thâm trường nói: Sẽ không có cái gọi là hiệu ứng con bướm nữa, bởi vì anh đã bẻ gẫy cánh con bướm rồi.

Trương đại quan nhân mười một giờ thi tới trường đảng Trung ương, trong thời gian này Tôn Đông Cường và đồng học khác đã gọi điện thoại tới rất nhiều, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên báo danh, lúc chiến rưỡi còn có lễ khai giảng, đối với bọn họ mà nói là một ngày trọng yếu phi thường. Khi Trương đại quan nhân đến thì tất cả đã kết thúc, từ chỗ Tôn Đông Cường biết được lễ khai giảng hôm nay còn điểm, Trương đại quan nhân từ ngày đầu tiên đã tới muộn rồi.

Dưới sự chỉ dẫn của các học sinh, Trương Dương tới văn phòng chủ nhiệm lớp, thằng ôn này rất cẩn thận gõ cửa phòng, thuận tiện nhìn nhìn hai tay mình, hiện tại màu da đã hoàn toàn bình thường.

Vào đi! Một giọng nói hùng hậu vang lên, Trương Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy chủ nhiệm lớp La Quốc Thịnh của bọn họ.

La Quốc Thịnh hơn bốn mươi tuổi, đã có chút phát tướng, khi ngồi bụng bia đã lòi ra, cầm trong tay danh sách điểm danh hôm nay, y ngẩng đầu nhìn Trương Dương một cái rồi vẻ mặt nghiêm túc nói: Trương Dương, cậu còn biết đến đây cơ à!

Trương đại quan nhân nghe ra La Quốc Thịnh không vui, hắn cợt nhả nói: Chào giáo sư La, hôm nay tôi bị tiêu chảy, vốn muốn xin nghỉ bệnh, nhưng nghĩ dẫu sao là ngày đầu tiên, tôi phải tới, có câu vết thương nhẹ vẫn phải lên mặt trận mà.

La Quốc Thịnh nghe hắn nói thì không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn khống chế được để không bật cười, nói với vẻ trào phúng: Cậu đúng là có tới thật, nhưng hiện tại lễ khai giảng đã xong rồi thi cậu mới tới.

Trương Dương nói: Không đến là trốn học, tới là đến muộn, trên bản chất thì khác nhau. Có điều giáo sư giáo La yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.

La Quốc Thịnh cuối cùng vẫn mỉm cười, mắng: Thằng lẻo mép! Y chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện, Trương Dương ngồi xuống. La Quốc Thịnh nói: Hôm nay lễ khai giảng vô cùng long trọng, phó chủ tịch Từ cũng tự mình tới đây phát biểu.

Phó chủ tịch Từ mà y nói là Từ Triêu Hãn, hiệu trưởng trường đảng đương nhiệm, cũng là chú ruột của nhị ca Từ Kiến Cơ mà Trương Dương kết bái.

Trương Dương nói: Đúng là đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt lãnh đạo.

La Quốc Thịnh nói: Cậu là lớp trưởng, lẽ ra phải là gương tốt, không ngờ lại làm gương đi muộn.

Trương Dương mỉm cười nói: Lão sư La à, ông yên tâm, tôi lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa nhất định sẽ không như vậy nữa.

La Quốc Thịnh nhìn thấy thái độ thừa nhận sai lầm của hắn vô cùng thành khẩn, cũng không tiếp tục phê bình hắn nữa, nói khẽ: Biểu hiện cho tốt đi, thời gian học tập một tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, cậu phải biết quý trọng cơ hội học tập lần này, khiêm tốn thỉnh giáo, tranh thủ đề cao tố dưỡng chính trị.

Trương Dương nói: Lão sư La, lời của ông tôi xin ghi nhớ.

La Quốc Thịnh nói: Tốt lắm, không còn chuyện gì nữa thi cậu đi đi.

Trương đại quan nhân không đi ngay lập tức, đứng dậy nói: Lão sư La, có thể xin số điện thoại của ông không? Về sau tôi có chuyện gì hiểu thì còn tiện thỉnh giáo.

La Quốc Thịnh nhìn hắn một cái, nghĩ thầm miệng thằng ôn này thật đúng là ngọt, lập tức để lại phương thức liên lạc của mình cho hắn.

Trương Dương rời khỏi văn phòng của La Quốc Thịnh, đang chuẩn bị đi tìm Tôn Đông Cường thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói nhiệt tình và quen thuộc phía sau vang lên: Bí thư Trương!

Trương đại quan nhân quay đầu lại, liền thấy bí thư huyện Xuân Dương Sa Phổ Nguyên đứng ở cách đó không xa, lòng đầy kinh hỉ nhìn hắn, Trương Dương không khỏi bật cười, hắn bước nhanh về phía Sa Phổ Nguyên, cầm hai tay Sa Phổ Nguyên rồi ra sức lúc lắc: Bí thư Sa, đã lâu không gặp.

Sa Phổ Nguyên mặt mày hớn hở, quan hệ của y và Trương Dương trước giờ luôn rất tốt, trước đây y đảm nhiệm chức huyện trưởng huyện Xuân Dương, Trương Dương chỉ là một cán bộ mới từ Xuân Dương đi ra, nhưng hiện tại người ta đã trở thành bí thư huyện ủy huyện Tân Hải, trên cấp bậc đã ngang hàng với y, vả lại, Trương Dương còn là quý nhân của Sa Phổ Nguyên, nếu không phải hắn lúc trước lật đổ bí thư huyện ủy Xuân Dương Chu Hằng, thì cũng không tới lượt Sa Phổ Nguyên thượng vị.

Sa Phổ Nguyên nói: Bí thư Trương, tôi mới nghe nói anh lần này cũng tới đây học!

Trương Dương cười nói: Tôi hôm nay đến muộn, vừa rồi đi tìm chủ nhiệm lớp để nhận sai.

Sa Phổ Nguyên cười ha ha, nói: Không phải là vào học chính thức, không sao đâu.

Sa Phổ Nguyên tối hôm qua đi chuyến tàu đêm tới đây, sáng sớm hôm nay vừa tới kinh thành đã đến trường đảng báo danh, Trương Dương vẫn chưa kịp báo danh, Sa Phổ Nguyên rất nhiệt tình dẫn đường cho hắn, hai người vừa đi vừa tán gẫu, bởi vì Xuân Dương là cố hương của Trương Dương, lại là địa phương mà hắn khởi bước trên sĩ đồ, hai người tất nhiên có rất nhiều tiếng nói chung.

Sau khi Trương Dương báo danh, lại cùng Sa Phổ Nguyên tới nhận chìa khóa ký túc xá, vốn Trương Dương sống chung một phòng với một cán bộ Phong Trạch, Sa Phổ Nguyên lại chủ động tìm người đó đổi phòng, như vậy y và Trương Dương cùng sống một phòng.

Hai người cầm hành lý của mình tới ký túc xá số 318, điều kiện phòng tương đương đầy đủ, có cùng tiêu chuẩn với khách sạn, trong phòng có điều hòa, TV, điện thoại. Trương Dương vốn không mang theo nhiều đồ, hắn cũng không chuẩn bị sống ở ký túc xá trường đảng, cùng với Sa Phổ Nguyên ngồi xuống hai chiếc giường đối diện nhau, Sa Phổ Nguyên cười nói: Điều kiện của nơi này đúng là không tồi.

Trương Dương nói: Trường đảng Trung ương, điều kiện khẳng định là hơn tỉnh lý, tỉnh lý thì lại tốt hơn thị lý!

Sa Phổ Nguyên gật đầu nói theo, gật đầu nói: Đúng vậy! Y cầm chương trình học vừa mới được nhận lên xem, nói khẽ: Chương trình học cũng không tính là nhiều. Lần này tôi vừa hay giành thời gian đi thăm quan kinh thành.

Trương Dương nói: Bí thư Sa. Anh trước đây chắc đã tới kinh thành rồi!

Sa Phổ Nguyên nói: Mỗi lần đến đều là cưỡi ngựa xem hoa, làm gì có thời gian mà đi chơi, nói ra cậu đừng cười. Nơi mà tôi thật sự được tới chính là cố cung, trường thành. Những nơi khác vẫn chưa có thời gian tới. Y mở vali của mình, từ bên trong lấy ra hai hộp trà đưa cho Trương Dương: Lão đệ, nếm thử đi! Vừa đóng cửa, Sa Phổ Nguyên đã bắt đầu chèo kéo quan hệ với Trương Dương.

Trương Dương cười cười tiếp nhận, hắn nói với Sa Phổ Nguyên: Tôi không mang theo thứ gì hay, trong xe có rượu, lát nữa tôi mời ông uống.

Sa Phổ Nguyên cười nói: Thời gian còn dài mà, cơ hội uống rượu của chúng ta có rất nhiều, đúng rồi. Buổi tối thứ bảy này đừng an bài việc gì, chúng ta tới ban trú kinh Xuân Dương uống rượu, chỗ đó chính là hang ổ cũ của cậu mà.

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Ban trú kinh không phải đã huỷ bỏ rồi ư?

Sa Phổ Nguyên nói: Bỏ hai năm, vốn được xác nhập vào ban trú kinh Giang Thành, nhưng như vậy làm việc dẫu sao cũng không tiện, cho nên chúng tôi xin, thượng cấp cũng phê chuẩn cho chúng tôi thành lập lại ban trú kinh, vẫn ở mảnh đất mua được tại Tây tứ đó. Hai năm nay kinh tế Xuân Dương phát triển không tồi, tài chính huyện cũng khá, làm việc gì cũng thoải mái hơn.