Chương 1706: Tàn Niệm (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ánh mắt Trương Dương bỗng nhiên nhìn về chỗ cách đó không xa, bởi vì hắn nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đang bước về phía họ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử xuất hiện trong nhà ăn này cũng không phải là ngẫu nhiên, sau khi cô ta tới Bắc Cảng vẫn luôn ở phòng tổng thống của Kim Sắc Cảng Loan, đoạn thời gian gần đây, cô ta bận khảo sát hoàn cảnh đầu tư của Bắc Cảng và Tân Hải, cũng đang triển khai một loạt đàm phán hợp tác với Tiêu Quốc Thành trong tương lai.

Tiêu Mân Hồng vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta đứng dậy cười nói với Trương Dương: Để tôi giới thiệu một vị bằng hữu với anh!

Trương đại quan nhân cười cười, không đợi Tiêu Mân Hồng giới thiệu, đã vươn tay về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử trước: Nguyên Hòa phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp mặt!

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười, cô ta bắt tay với Trương Dương, Trương Dương nắm khẽ một cái, Nguyên Hòa Hạnh Tử rõ ràng cảm thấy lòng bàn tay của thằng cha này truyền đến sức nóng và lực độ rất chuẩn, không biết vì sao nội tâm của cô ta theo cái bắt tay ý vị thâm trường này của Trương Dương mà nổi sóng.

Mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn rất bình tĩnh, che giấu sự dao động của nội tâm, nói khẽ: Tôi cũng không ngờ lại ở chỗ này gặp được bí thư Trương.

Trương Dương buông tay cô ta ra, cố ý nhìn nhìn về phía sau cô ta, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: Hôm nay phu nhân không mang bảo tiêu theo à?

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trị an của Bắc Cảng rất tốt, không cần phải mang theo nhiều người làm gì. Người đi theo sau nhiều quá thường thường sẽ bị người ta hiểu lầm là cán bộ của quý quốc. Nguyên Hòa Hạnh Tử không chút khách khí đáp trả Trương Dương một câu.

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ ho khan một tiếng, xem ra cán bộ trong nước đi đâu cũng mang theo nhiều người đã nổi danh quốc tế rồi, ngay cả người Nhật Bản cũng biết.

Tiêu Mân Hồng nói: Cùng nhau uống trà đi!

Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ: Tôi còn có việc, đi trước nhé, hai cô tán gẫu đi.

Thật ra Trương đại quan nhân trong lòng cũng rất muốn được ở lâu với Nguyên Hòa Hạnh Tử thêm một chút, nhưng hắn lại tỉnh táo ý thức được loại suy nghĩ này là rất nguy hiểm, Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải Cố Giai Đồng, hắn sở dĩ sinh ra ý muốn này, là vì hắn thủy chung không thể thôi nhớ tới Cố Giai Đồng.

Mỗi lần nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, tâm tình Trương Dương ít nhiều đều sẽ chịu ảnh hưởng, ra khỏi khách sạn Kim Sắc Cảng Loan, ánh nắng buổi sáng hắn trong mắt hắn tựa hồ cũng trở nên ảm đạm đi nhiều, toàn bộ ngã tư đường tựa hồ phủ lên một tầng màu xám, trong đầu Trương đại quan nhân nhớ lại những chuyện cũ, hồi ức khiến đầu óc hắn thoát ly khỏi hiện thực.

Cho đến khi tiếng chuông di động khiến hắn bừng tỉnh, Trương Dương điện thoại, lúc này mới mở cửa xe ngồi xuống: Alo!

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Kiều Mộng Viện: Trương Dương! Tôi cần anh giúp… Giọng nói Của cô ta có chút run run, tràn ngập sợ hãi và bất an. Thần kinh của Trương đại quan nhân lập tức căng ra, hắn nói khẽ: Đừng sợ, cô đang ở đâu?

Kiều Mộng Viện nức nở nói: tôi ở Kinh Sơn… mẹ tôi… Cô ta lại thút thít khóc.

Trương Dương nói: Cô đừng sợ, tôi sẽ lập tức tới ngay, cô nói cho tôi biết địa chỉ đi!

Kiều Mộng Viện khóc thút thít nói ra địa chỉ của mình, thì ra Mạnh Truyền Mĩ, mẹ cô ta từ sau khi xuất gia thì lựa chọn tu hành ở Kinh Sơn Quan Âm viện, Kiều Mộng Viện lần này đi thăm, mới phát hiện tình trạng của mẹ kém, cô ta muốn đưa mẹ tới bệnh viện trị liệu, nhưng Mạnh Truyền Mĩ kiên quyết không chịu, mấy ngày nay lại không chịu uống lấy một giọt nước nào, rõ ràng đã đoạn tuyệt sinh niệm, một lòng cầu chết. Kiều Mộng Viện không dám nói tình huống của mẹ với người trong nhà, nếu cô ta làm như vậy, chẳng khác nào bức mẹ vào tuyệt lộ, cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Trương Dương là có thể giúp mình, cho nên mới gọi điện thoại cho hắn.

Trương Dương rất quan tâm tới chuyện của Kiều Mộng Viện, hắn an ủi Kiều Mộng Viện đừng kích động, mình sẽ lập tức tới ngay, gác điện thoại, Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì, thật ra hắn ra ngoài không cần sự đồng ý của Hứa Song Kì, chỉ báo một tiếng rồi đi.

Hứa Song Kì hiện tại chẳng quan tâm tới chuyện của Trương Dương, mặc dù là y có muốn hỏi cũng không được, y không có năng lực đấu tiếp với Trương Dương, đừng nói là y, cho dù là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Hoàng Bộ Thành thì sao chứ? Chọc Trương Dương rồi, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn xin lỗi cho xong việc ư? Trương Dương muốn ra ngoài, thích đi đâu thì đi, mà đi càng xa càng tốt.

Trương Dương nói với Hứa Song Kì cũng chỉ là cho đúng thủ tục, hắn căn bản không để Hứa Song Kì trong lòng, Hứa Song Kì mặc dù ở sau lưng liên tục giở trò, nhưng với năng lực của người này không thì chẳng tạo ra được sóng gió gì. Bởi vì không biết mình sẽ đi mấy ngày, cho nên Trương Dương lại gọi điện thoại cho phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, gần đây hắn cố ý bồi dưỡng Đổng Ngọc Vũ, tăng cường quyền lực của Đổng Ngọc Vũ để chế hành Hứa Song Kì, trước mắt ít nhất trong phạm vi Tân Hải thì Đổng Ngọc Vũ căn bản không phải sợ thị trưởng Hứa Song Kì nữa.

Tuy rằng đi trong thời gian ngắn, nhưng cũng có không ít chuyện phải dặn dò, chờ hắn dặn dò xong tất cả mọi chuyện thì di động đã hết cả pin, Trương Dương đổi pin rồi lái xe tới Giang Thành.

Tới Kinh Sơn phải đi qua Giang Thành, Kinh Sơn và Giang Thành liền nhau, nói chính xác thì là liền nhau với Xuân Dương, lúc trước Trương Dương khi ở Xuân Dương cũng từng tới đó, Trương đại quan nhân không khỏi nhớ tới lúc mình ở xã Hắc Giả Sơn làm chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch, tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, lại tựa hồ xa không thể với tới, Trương Dương phân nhân sinh của mình thành nhiều bộ phận, bộ phận thứ nhất tất nhiên là khi hắn ở triều Đại Tùy, có điều hắn trên cơ bản đã chôn đi đoạn quá khứ đó, đoạn thời gian đó thuộc về Trương Nhất Châm chứ không phải là thuộc về Trương Dương.

Tới những năm 90, hắn coi đoạn thời gian ở xã Hắc Sơn tử thành một giai đoạn, không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy đoạn thời gian đó là khoái hoạt đơn thuần nhất, thậm chí hạnh phúc nhất, hắn không có quan chức như hiện tại, không có quyền lực như hiện tại, thậm chí không có đầu óc và kiến thức như hiện tại, nhưng hắn sống đơn giản, con người ta chỉ có sau khi trải qua kinh lịch mới phát hiện, thì ra sống đơn giản mới là khoái hoạt nhất.

Trương đại quan nhân hiện tại cũng khoái hoạt, nhưng hắn cũng có càng lúc càng nhiều phiền não, vị trí càng cao, trách nhiệm càng nặng, hắn hiện tại không phải chỉ nghĩ tới mình, còn phải nghĩ tới người dân Tân Hải, còn có thân nhân của hắn, còn có người yêu của hắn.

Kiều Mộng Viện chỉ gọi một cú điện thoại, hắn không chút do dự lái xe tới Kinh Sơn, Trương Dương vẫn không hề thay đổi, nhưng hắn biết mình còn có những vướng bận khác, trên người hắn có quá nhiều trách nhiệm.

Trương đại quan nhân lần này tới Kinh Sơn không thuận lợi, hắn buổi trưa thậm chí chưa kịp ăn cơm, đã khởi hành tới Kinh Sơn, bởi vì lo lắng cho Mạnh Truyền Mĩ có chuyện, Trương đại quan nhân đi rất vội vã, dứt khoát cắt luôn bữa trưa, đừng nhìn hắn võ công cao cường, nhưng con người ta ai cũng phải ăn cơm, một bữa không ăn là đói tới run người, tới hơn hai giờ thì bụng bắt đầu réo.

Trương Dương ở đường vòng tròn số ba tùy tiện ăn bát mỳ, mất khoảng mười lăm phút, nhưng chính mười lăm phút này khiến hắn vừa hay gặp tắc đường ở đường hầm núi Thanh Đài, trong đường hầm tối đen tắc mất ba tiếng đồng hồ, giao thông mới được khơi thông, trong lúc này Kiều Mộng Viện gọi mấy cú điện thoại, nhưng ở trong hầm nên không có tín hiệu.

Sau khi Trương Dương ra khỏi đường hầm không bao lâu thì nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, giọng nói của Kiều Mộng Viện vô cùng lo lắng, cô ta không biết Trương Dương bị kẹt xe, còn tưởng rằng hắn không lập tức tới được.

Trương Dương giải thích tình huống của mình, thật ra Kiều Mộng Viện có việc, hắn cũng hận không thể chắp hai cánh mà bay, nhưng tình huống trong hiện thực không ai có thể ngờ được.

Bởi vì tắc đường, khi Trương Dương tới chân núi Kinh Sơn thì đã là bảy giờ tối, hắn trực tiếp lái xe theo đường núi tới Kinh Sơn, Quan Âm viện ở phía sau núi Kinh Sơn, khi Trương Dương tới nơi, cửa am đóng chặt, cứ vào năm giờ rưỡi thì Quan Âm viện đóng cửa từ chối tiếp khách.

Trương đại quan nhân không dám xông vào, gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, một lát sau, nhìn thấy Kiều Mộng Viện từ cửa hông Quan Âm viện đi ra, mắt khóc tới đỏ lựng, Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng của cô ta như vậy thì trong lòng vô cùng thương xót, tiến lên nói: Mộng Viện, cô đâu?

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, chán nản nói: Anh đi theo tôi!

Trương Dương đi theo Kiều Mộng Viện vào trong Quan Âm viện, trước đó khi Margaret tới Quan Âm thắp hương, Trương Dương từng cùng Sở Yên Nhiên tới đây, nhớ rõ chủ trì nơi này Định Nhàn sư thái còn là bạn của Lâm Tú.

Trương Dương hỏi Định Nhàn sư thái thì Kiều Mộng Viện nói: Bà ta là sư phụ của mẹ tôi.

Hai người tới hậu viện, trước khi tiến vào phòng, Kiều Mộng Viện bỗng nhiên nắm tay Trương Dương, nói: Trương Dương, tôi cầu anh một chuyện, lần này bất kể anh dùng phương pháp như thế nào cũng phải cứu mẹ tôi, tôi muốn anh mang bà ấy ra khỏi nơi này, điều kiện nơi này quá kém, rất không có lợi cho sức khỏe của bà ấy.

Trương Dương nắm tay Kiều Mộng Viện, cảm thấy da tay của cô ta rất lạnh. Hai ngày nay, cô ta chắc hẳn phải chịu áp lực rất lớn, Trương Dương gật đầu nói: Cô yên tâm, bà ấy không đi thì tôi sẽ điểm huyệt đạo của bà ấy, cường hành mang đi, cho dù muốn niệm Phật thì cũng phải để sau khi khỏe mạnh rồi tính sau.

Hai người đi vào trong phòng dưỡng bệnh của Mạnh Truyền Mĩ, bên trong ánh đèn rất tối, một lão ni áo xám ngồi bên giường thấp giọng tụng kinh, là Định Nhàn sư thái đang cầu phúc cho đệ tử của bà ta, Nghe thấy người tiến vào, Định Nhàn sư thái mở mắt ra, bà ta thấy Trương Dương đến thì hai tay hợp thành chữ thập, nói: Thí chủ đã tới!

Trương Dương cung kính nói: Làm phiền sư thái rồi.

Định Nhàn sư thái nói khẽ: Hai người khuyên bảo cô ta đi. Định Nhàn sư thái đứng dậy rời đi.

Trương Dương tới bên giường Mạnh Truyền Mĩ, mượn ánh đèn mờ tối để nhìn, thấy Mạnh Truyền Mĩ cũng mặc một thân quần áo bằng vải bố, tóc trên đầu đã cắt sạch, làn da ngày xưa được bảo dưỡng rất tốt hiện giờ đã giống như đóa hoa héo rũ, cả người trong khoảng thời gian ngắn ngủi dường như già đi hơn mười tuổi, mỹ phụ trung niên ngày xưa hiện giờ đã trở thành một bà lão hơi thở mong manh.

Nhìn thấy bộ dạng này của Mạnh Truyền Mĩ, Trương Dương cũng cảm thấy trong lòng chua xót, hắn nói khẽ: Cô Mạnh!

Ánh mắt rã rời của Mạnh Truyền Mĩ cố gắng nhiều lần mới dừng được ở trên mặt Trương Dương, bà ta cố gắng nhận ra hình dáng của Trương Dương, qua một hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm: Trương Dương… Là cậu ư?

Trương Dương gật đầu: Là tôi!

Mạnh Truyền Mĩ nói: Tôi nhìn mọi vật rất mơ hồ…. Không ngờ cậu lại tới thăm tôi…