Chương 1185: Khéo Léo Dẫn Dắt (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiêu Nguyên Bình nói: “Trương Dương, cùng là một chuyện, nhưng luôn có hai cách xử lí khác nhau, có thể công cũng có thể tư, nếu như chọn cách xử lí theo công thì chúng ta không chỉ cần suy nghĩ đến việc trừng phạt những người vi phạm quy định, mà còn phải suy nghĩ đến việc phải làm thể nào mới có thể đảm bảo được lợi ích quốc gia, làm thế nào mới có thể giữ được hình tượng của chỉnh phủ chúng ta, nếu như chỉ là vì báo thù, vì ân oán cá nhân vậy mục đích chính là lấy việc trừng phạt người khác làm mục tiêu, để có thể làm cho đối phương thân bại danh liệt mà không hề để ý đến việc sẽ tạo ra hậu quả như thế nào.” Tiêu Nguyên Bình đã nhìn thấu được bản chất của vấn đề, Trương Dương nhiệt tình với chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên như vậy rất có khả năng là do hắn muốn báo thù riêng, làm tới cấp bậc như Tiêu Nguyên Bình, trước khi làm bất cứ việc gì không thể không suy nghĩ rõ ràng, chuyện của Tuệ Nguyên y không phải không biết chút gì, y nghe ngóng được đại cổ đông lớn của Tuệ Nguyên là Khang Thành cháu ngoại của Khổng Nguyên, cho nên Khổng Nguyên mới vì gã mà xuất đầu.

Tiêu Nguyên Bình không phải là sợ Khổng Nguyên, cũng không phải là vướng ngại mặt tình cảm, mà suy nghĩ của y rất chu toàn, chuyện của khách sạn Tuệ Nguyên không lớn không nhỏ, nếu như cứ để cho giới truyền thông mặc sức viết về chuyện Tuệ Nguyên trộm điện thì sẽ gây bất lợi cho sự ổn định hòa hợp của xã hội. Tiêu Nguyên Bình nói: “trọng điểm của công tác tuyên truyền không phải là thông qua dư luận để kích hoạt mâu thuẫn, mà là phải dẫn đường chính xác cho dư luận, hết sức hóa giải mâu thuẫn, cậu hiểu không?”

Trương Dương không hiểu, theo hắn thấy từ khi Tiêu Nguyên Bình lên làm bộ trưởng tuyên truyền thì sự sắc sảo và những chiếc gai nhọn đã không còn, có thể là vì y trải qua chốn quan trường phù du bao nhiêu năm qua, cuối cùng đã ngộ được chân lí làm quan, Tiêu Nguyên Bình nói nhiều như vậy chỉ là vì muốn tìm lí do cho mình, y không muốn đắc tội với Khổng Nguyên.

Trương Dương nói: “Nhưng sự dẫn đường đó cũng có nghĩa là che giấu chân tướng sự thật.”

Tiêu Nguyên Bình cười nói: “Có một số chuyện để cho công chúng biết lại không có chút ích lợi nào.”

Trương đại quan nhân từ tận đáy lòng cảm thấy thất vọng, có điều đây cũng không có nghĩa là vì vậy mà nhụt trí, vì thế mà bỏ qua chuyện này, Trương Dương quyết định lần này nhất định sẽ kiên trì đến cùng, hắn chuẩn bị đi tìm bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, xem xem đạo lí của chuyện này nằm ở chỗ người nào, Trương Dương lần này đã cực quyết tâm, hắn phải trừ bỏ được cái bọc độc Lưu Hiểu Trung này, ai bảo gã dám ức hiếp chị của hắn, Trương đại quan nhân nhất định muốn gã phải hối hận.

Chính vào lúc hắn định cáo từ rời khỏi thì liền nhận được một cuộc điện thoại, lại là kí giả thực tập của nhật báo Đông Giang Vũ Ý và người kí giả máy ảnh khác đang đến khách sạn Tuệ Nguyên để phỏng vấn thì bị người ta đánh, trước mắt hai người này đã được đưa vào bệnh viện nhân dân khu Tây Thành.

Trương Dương nghe được tin tức này liền lập tức bốc hỏa, nhưng hắn cũng nhận thức được việc này đến rất đúng lúc, đánh kí giả hoàn toàn là một chuyện khiêu khích giới truyền thông, phía khách sạn Tuệ Nguyên đã đưa ra một chiêu tồi, vốn thế cục đã cơ bản bị họ khống chế, nhưng lúc này lại châm lên một ngọn lửa, tất sẽ dẫn đến thù hận đối với giới truyền thông, Khang Thành này thật là một tên ngu ngốc.

Trương Dương đặt điện thoại xuống, cười một tiếng trước mặt Tiêu Nguyên Bình, nói: “bộ trưởng Tiêu, có một số mâu thuẫn không thể hóa giải được, hai kí giả trong quá trình đến phỏng vấn khách sạn Tuệ Nguyên đã đánh, giờ đã được đưa tới bệnh viện rồi.”

Tiêu Nguyên Bình vừa nghe đã ngẩn ra: “Cái gì?” Trương Dương nói: “Anh hãy mau chóng mà làm tốt công tác dẫn đường đi, nếu không hậu quả của việc này sẽ rất nghiêm trọng.”

Lời này của Trương đại quan nhân không hề khoa chương, sau tin tức Vũ Ý và tay kí giả ảnh bị đánh truyền ra, truyền thông lớn nhỏ tỉnh Bình Hải đều đưa ra khẩu hiểu đả đảo “Nghiêm trị hung thủ đánh người” “Tôn trọng giới truyền thông”…

Lương Tư vừa mới được thở phảo, nguy cơ của bọn họ đã tạm thời được giải quyết, không có hãng truyền thông nào đăng tải tin tức của bọn họ, nhưng ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này.

Lương Tư gọi người phụ trách của bộ phận bảo an và Tôn Văn Tuấn đến phòng làm việc, mặt mày nhăn nhó nói: “Ai? Rốt cuộc là ai làm?”

Tôn Văn Tuấn ngỡ ngàng nói: “Lương tổng, tôi không biết, về mặt trị an đều là do phòng bảo an phụ trách.”

Người phụ trách phòng bảo an kêu khổ không ngừng nói: “Lương tổng, chúng tôi đã gọi hết tất cả nhân viên bảo vệ lên để hỏi một lượt, tôi có thể bảo đảm, trong chúng tôi không có bất kì ai động thủ với hai kí giả đó.”

Lương Tư tức giận nói: “Anh bảo đảm, anh lấy gì mà bảo đảm?” lúc này cục trưởng phân cục Tây Thành Hoắc Vân Trung đích thân đến, Lương Tư kêu cấp dưới rời khỏi văn phòng, nhìn Hoắc Vân Trung cười nói: “Hoắc cục, mau ngồi xuống.”

Trên khuôn mặt Hoắc Vân Trung không chút tươi cười nào, y thở dài nói: “Lương tổng, Tuệ Nguyên các vị thật là biết gây họa, lại dám đánh kí giả.”

Lương Tư nói: “Hoắc cục, việc này tôi vừa điều tra rồi, hai kí giả đó không phải là do nhân viên của chúng tôi làm.”

Hoắc Vân Trung nói: “Vừa rồi người của chúng tôi đã đến bệnh viện điều tra hai kí giả đó, bọn họ một mực khẳng định là người mặc đồng phục bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên đánh bọn họ, là người của khách sạn cô làm.”

Lương Tư nói: “Người mặc đồng phục bảo vệ của chúng tôi không có nghĩa nhất định là người của chúng tôi, có lẽ là do người khác giả mạo. Cảnh sát các anh cũng không thể chỉ dựa vào lời một phía của bọn họ mà đổ chuyện này lên đầu chúng tôi.” Lương Tư rõ ràng không thể nhịn được.

Hoắc Vân Trung nói: ‘mang quân đến không có nghĩa là truy cứu trách nhiệm của các vị, là vì bảo vệ các vị, cô không thấy sao, bên ngoài có rất nhiều kí giả đến, bọn họ đều rất kích động, bất kể lúc nào cũng có thể…” lời của y chưa kịp nói hết thì bên ngoài đã có người ném đã vào, đập đúng vào cửa kính phòng làm việc của Lương Tư, tiếng động vang lên làm cho Lương Tư giật cả mình. Lương Tư xoay người nhìn về phía chiếc cửa sổ bị ném thủng một lỗ to, thấy bên ngoài lượng kí giả không ngừng tăng lên, Lương Tư cảm thấy có chút sợ hãi. Cô ta run giọng nói: “Hoắc cụ, những kí giả này muốn làm gì?”

Hoắc Vân Trung nói: “Đòi lại công bằng, có câu nói như thế này: thỏ chết, cáo đau lòng. Bọn họ cùng bị đánh, sao lại không có phản ứng gì được chứ.”

Lương Tư cắn cắn môi.

Hoắc Công Trung lại nói: “Tôi thấy các vị nên nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, tụ tập trước cửa khách sạn gây chuyện chỉ là bước một, tiếp theo thì rất khó nói.”

Hoắc Vân Trung không hề dọa dẫm, hai ngày nay những chuyện xảy ra ở khách sạn Tuệ Nguyên đã gây ra sự bất mãn cực đại đối với khách hàng, số lượng điện thoại tố cáo không ngừng tăng, đa phần khách hàng đều chọn cách rời khỏi, những khách hàng đã đặt phòng nhìn thấy tình cảnh này đều thay đổi chỗ ở, dò sao ai cũng không muốn đi ra đi vào một nơi mà toàn kí giả.

Khang Thành lúc này không có ở khách sạn Tuệ Nguyên, gã đang ăn mắng trong phòng làm việc của Khổng Nguyên.

Khổng Nguyên chỉ vào mặt gã mà mắng: “Cháu đã lớn như vậy rồi sao không có đầu óc gì vậy? lại dám ẩu đả với kí giả, việc này sao cháu lại dám làm ra cơ chứ? Dám khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng, bây giờ thì hay rồi, cả giới truyền thông Bình Hải này đều đã bị cháu chọc giận rồi, đều muốn tìm các cháu để đòi công bằng đấy.”

Khang Thành nói: “Dượng à, cháu đã hỏi qua rồi, việc đánh hai kí giả đó không phải do bảo vệ của chúng cháu làm, rõ ràng là có người muốn hãm hại chúng cháu, lợi dùng việc này để gây ra sự thù hận đối với chúng cháu.” Nói đến đây gã dừng lại một chút, nghiến răng nói: “Nhất định là do tên Trương Dương đó làm.”

Khổng Nguyên tức giận nói: “Có phải là cháu ăn no hết việc làm không, cháu đã chọc giận hắn chuyện gì?”

Khang Thành đầy vẻ ấm ức nói: “cháu có chọc hắn đâu, là hắn gây chuyện chứ.”

Khổng Nguyên nói: “mũi dao của hắn không phải là chĩa vào cháu mà là Lưu Hiểu Trung, ai bảo cháu lại nhảy vào? Gặp phải chuyện này người khác đều sẽ tìm hết cách mà tránh khỏi liên can, chứ có ai như cháu không? Tự mình tìm đen đủi.”

Khang Thành nói: “cháu là đại cổ đông của Tuệ Nguyên, bây giờ Tuệ Nguyên thành ra thế này, người chịu tổn thất lớn nhất chính là cháu.”

Khổng Nguyên nói: “tổn thất kinh tế và tổn thất về danh dự là không thể so sánh được, việc này đã bị làm lớn lên, cháu đừng có nhúng tay vào, việc này là do Lưu hiểu Trung gây ra, cứ để hắn ra xử lí.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì mà nhưng? Cháu cứ đợi mà xem, việc đánh kí giả sẽ không dễ dàng được giải quyết đâu, chỉ có càng lúc càng lớn hơn thôi.”

Khang Thành thấp giọng nói: “Dượng à, việc này cháu nên làm thế nào?”

Khổng Nguyên nói: “Đừng nhúng tay vào, tổn thất chắc chắn là có, nhung việc cháu nên làm chính là nghĩ cách bảo vệ mình.”

Khổng Nguyên làm quan nhiều năm như vậy rồi đúng không uổng phí, bản lĩnh đối mặt với gian nan không biết là lớn hơn Khang Thành bao nhiều lần, y tin rằng phía Tuệ Nguyên sẽ không làm ra chuyện đánh kí giả, vốn đã khống chế được dư luận, trong lúc này nếu đánh kí giả chẳng khác nào chọc vào tổ ong, đẩy mình vào chốn nguy hiểm, chỉ cần là người có chút IQ sẽ không làm như vậy. Khổng Nguyên nhìn ra có người đang cố tình hãm hại Tuệ Nguyên, có thể là Trương Dương hoặc cũng có thể là người khác, có điều bây giờ đã không còn quan trọng nữa. việc này tám chín phần sẽ trở thành một công án dìm Tuệ Nguyên xuống đáy.