Chương 1143: Sinh Tử Ấn (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai tay Văn Linh đặt ở sau lưng, con mắt âm lãnh lướt một vòng trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Ân Thiện pháp sư: Đại sự không tới Ni Lặc tự tụng phật giảng, lại tới đây giúp người ta xem nhà giữ vườn, thật sự là khiến người ta bất ngờ.

Đa Cát thấy cô ta nói khó nghe, = tức giận nói: Chuyện của sư phụ tôi liên quan gì tới cô?

Ân Thiện pháp sư lạnh lùng nói: Đa Cát, không được vô lễ!

Văn Linh nói: Đại sự chính là cao tăng đắc đạo, vì sao không để tôi vào trong ngồi! Cô ta chậm rãi đi tới cửa lớn của biệt thự, Đa Cát muốn tiến lên cản cô ta lại nhưng lại bị Ân Thiện pháp sư quát xuống.

Văn Linh cười lạnh, từng bước tiến gần cửa lớn, nhưng Ân Thiện pháp sư đã đứng đó cản đường cô ta, Văn Linh nói: Đại sư, xin tránh ra.

Ân Thiện pháp sư niệm phật hiệu: A di đà Phật!

Mũi chân Văn Linh điểm một cái, thân hình bay lên không, Ân Thiện pháp sư không thấy có bất kỳ động tác gì, nhưng thân thể của ông ta cũng bay lên, chặn đường của Văn Linh.

Văn Linh tức giận nói: Một người tu hành không ngờ cũng đi quản chuyện không đâu! Cô ta bổ một chưởng về phía Ân Thiện pháp sư.

Hàn khí Lạnh thấu xương ùa vào mặt, Ân Thiện pháp sư hai tay vẫn hợp thành chữ thập, một chiêu đồng tử bái phật rất bình thường, hai tay đưa về phía trước, chắn một chưởng đánh tới này của Văn Linh, hai cỗ cổ lực lượng gặp nhau giữa không trung, phát ra tiếng không khí bạo liệt, thân hình gầy yếu của Ân Thiện pháp sư chấn động kịch liệt, từ không trung rơi xuống đất, mà Văn Linh cũng bởi vì sự ngăn cản của Ân Thiện pháp sư, thế đi tới bị kiềm hãm, hai chân chạm xuống mặt đát.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: Ông cho rằng có thể cản được tôi ư?

Ân Thiện pháp sư sắc mặt tường hòa, vẫn đứng đó, vẫn cản trước mặt cô ta, không lui một tấc nào.

Văn Linh hừ lạnh một tiếng, nói: Thử lại một quyền này của tôi! Thân thể của cô ta lui lại mấy bước rồi sau đó cấp tốc vọt tới trước, cả người giống như một mũi tên bay đi, đầu mũi tên này lại theo hình xoắn ốc, còn chưa tiếp cận Ân Thiện pháp sư mà lập trường xoắn ốc uy lực cường đại đã hình thành, không khí trước mặt Ân Thiện pháp sư tựa hồ đột nhiên sụp đổ, lốc xoáy cực lớn giống miệng như ác ma, muốn cắn nuốt thân hình khô gầy của Ân Thiện pháp sư.

Hai tay đang hợp thành chữ thập của Ân Thiện pháp sư tách ra, nắm chặt lại thành quyền đầu, song chưởng giống như máy xay gió chuyển động, lấy song chưởng làm trục hình thành một cỗ lực trường xoay tròn.

Tiểu lạt ma Đa Cát tuy rằng đứng cách xa, nhưng tăng bào trên người cũng bị kình phong hút lên, roẹt một tiếng, tang bào của gã không ngờ không chịu nỗi hai cỗ lực lượng bá đạo, rách toạc từ vạt trước, một khối vải màu đó bay về phía trung tâm giao thủ, cách trung tâm chiến đấu còn hơn hai mét mà tấm vải đó dưới sự lôi kéo của hai cỗ lực đạo bất đồng, rách thành vạn mảnh, giống như hồ điêu bay lả tả trong không trung.

Hai cỗ lực lượng xoay chuyển với chục khác nhau va chạm, chiêu mà Văn Linh sử dụng là nghịch chuyển Càn Khôn, còn công phu của Ân Thiện pháp sư là pháp luân thường chuyển của mật tông, lực và lực giao phong trong hư không phát ra hiệu quả giống như vụ nổ, tiếng nổ trầm muộn vang lên, khiến cho cả căn phòng đều chấn động.

Ân Thiện pháp sư lui về phía sau một bước, khuôn mặt màu đen biến thành trắng bệch, một vẻ đau đớn lóe lên trên mặt rồi biến mất

Văn Linh giống như một làn khói đen lại lần nữa vọt tới, Ân Thiện pháp sư bước ra một bước về phía trước, tảng đá dưới chân vỡ vụn, Văn Linh ra tay cực mau, bàn tay giống như tia chớp ấn lên ngực Ân Thiện pháp sư, chỗ bàn tay ấn xuống giống như là chụp trúng một khối gỗ mục, Văn Linh lập tức hiểu ra, lạt ma già là cố ý mở cửa, dẫn dụ mình vào, một phật môn đại thủ ấn của Ân Thiện pháp sư chụp lên vai cô ta, thân hình của Văn Linh lui lại mấy bước về phía sau, trong quá trình lui về phía sau thân hình không ngừng xoay tròn, lợi dụng phương thức này để hóa giải lực lượng của Ân Thiện pháp sư.

Sau khi cô ta đứng vững lại, vẫn hoàn hảo nhìn Ân Thiện pháp sư.

Tảng đá dưới chân Ân Thiện pháp sư đã hoàn toàn vỡ vụn, hai chân lún sâu hơn hai tấc.

Văn Linh gật đầu nói: Võ công của Đại sư rất không tồi, đáng tiếc ông không ngăn được tôi đâu!

Ân Thiện pháp sư không nói câu nào, hai tay một lần nữa khép lại với nhau, ngưng tụ tâm thần chờ đợi sự tiến công tiếp theo của Văn Linh.

Văn Linh nói: Tôi thật sự không hiểu, người xuất gia không đành lòng làm thương tổn tới sinh mệnh của người khác, nhưng vì sao phải coi thường tính mạng của mình như vậy? Khi nói chuyện đã lại hành động, nhanh chóng xoay tròn chung quanh Ân Thiện pháp sư, đồng thời vào lúc xoay tròn, liên tục công kích Ân Thiện pháp sư.

Ân Thiện pháp sư giống như một mảng bèo bị bao vây trong bão tố, theo mưa gió không ngừng tiêu diêu, lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí ương ngạnh để bảo vệ cửa, một bước cũng không nhường.

Văn Linh càng đánh càng nôn nóng, cho tới hiện tại, cô ta vẫn không sử ra xuất toàn lực đối với Ân Thiện pháp sư, cô ta tức giận nói: Tự ông muốn chết, đừng có trách tôi! Chiêu thức biến đổi, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai công về phía phần cổ của Ân Thiện pháp sư, cô ta cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, chuẩn bị hạ sát thủ với Ân Thiện pháp sư.

Quyền đầu còn chưa chạm đến thân thể của Ân Thiện pháp sư mà quyền phong đã khiến da của Ân Thiện pháp sư dập dờn như sóng.

Đúng vào lúc chỉ mành treo chuông này, Văn Linh bỗng nhiên dừng quyền đầu, thấy Trần Tuyết từ không trung hạ xuống, ánh mặt trời xuyên thấu qua hai tay của của cô ta, giữa tay phải của cô ta cơ hồ hoàn toàn trong suốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua tay phải của cô ta, càng lộ ra vẻ trong suốt, lấp lánh.

Sắc mặt của Văn Linh lại biến đổi, cô ta thôi tiếp tục tiến công Ân Thiện pháp sư, một quyền đón nhận, hai tay vô thanh vô tức va chạm với nhau, thân thể mềm mại Trần Tuyết phóng lên cao, Văn Linh run giọng nói: Sinh tử ấn! Cô thật sự đã luyện thành sinh tử ấn… Trong đôi mắt của cô ta lộ ra quang mang sợ hãi, không ngờ không dám dừng lại tại chỗ mà xoay người bước đi.

Trần Tuyết giống như một phiến lá nhẹ nhàng hạ xuống, thủ chưởng của cô ta đã dần dần khôi phục màu sắc bình thường, đỡ lấy cánh tay của Ân Thiện pháp sư, nói: Đại sư, ông không sao chứ?

Ân Thiện pháp sư chậm rãi mở mắt ra, điều tức một lúc lâu mới thở hắt ra một hơi.

Tiểu lạt ma Đa Cát chạy tới, cùng Trần Tuyết giúp đỡ sư phụ ngồi xuống, Ân Thiện pháp sư cảm thán nói: May mắn cô ta không sử dụng toàn lực với tôi, bằng không, tính mạng này của tôi sớm đã mất rồi.

Bàn tay Trần Tuyết đang run nhè nhẹ, vừa rồi cô ta giao thủ với Văn Linh, lực lượng rõ ràng yếu hơn đối phương, nhưng cô ta bằng vào sinh tử ấn đã dọa cho Văn Linh bỏ chạy. Sinh tử ấn là võ công tinh thâm nhất được ghi lại trên nghịch chuyển thời không, Trần Tuyết tuy rằng giao bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn cho Văn Linh, nhưng nội dung trong đó cô ta đã sớm ghi nhớ, Văn Linh tu luyện, cô ta đồng thời cũng tu luyện một bộ phận trong đó, chuyện này cô ta vẫn không nói cho Trương Dương biết, Văn Linh sở dĩ sợ, nguyên nhân là với nội lực hiện tại của cô ta cũng không thể luyện thành sinh tử ấn, cho rằng Trần Tuyết nếu đã luyện thành sinh tử ấn, chứng tỏ võ công của Trần Tuyết chắc cao hơn cô ta, huống chi còn có Ân Thiện pháp sư ở giữa hiệp trợ, Văn Linh không dám mạo hiểm.

Trần Tuyết nhìn thấy Ân Thiện pháp sư không gặp nguy hiểm tới tính mạng thì yên lòng, vội vàng trở về bên cạnh Trương Dương.

Trương Dương lúc này cũng đã đến thời khắc mấu chốt nhất, ngực hắn không ngừng phập phồng, xuất hiện dấu hiệu nội lực khó có thể tiếp tục được, Trần Tuyết từ trong hộp châm lấy kim châm ra, trong lòng cô ta lại có chút do dự, kim châm thứ huyệt tuy rằng có thể mang tới hiệu quả nội lực tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng sự tổn thương đối với kinh mạch thân thể cũng cực lớn, Trương Dương không phải là lần đầu tiên dùng đến loại phương pháp này để kích phát tiềm năng bản thân, số lần sử dụng càng nhiều, tổn thương đối với thân thể càng lớn.

Trương Dương mở mắt ra, ý bảo Trần Tuyết mau chóng dùng phương pháp kim châm thứ huyệt.

Trần Tuyết cắn cắn môi, vê kim châm đâm vào huyệt đạo của Trương Dương, nội tức vốn đã suy nhược của Trương Dương một lần nữa cường thịnh lên, hắn đương nhiên cũng biết loại phương pháp này gây tổn hại cực lớn đối với thân thể, thậm chí khiến sinh mệnh của hắn bị giảm đi nhiều, nhưng để cứu tính mạng của mẹ con An Ngữ Thần, cho dù là sống bớt đi vài năm thì hắn cũng không tiếc.

Tay Trần Tuyết đặt trên bụng An Ngữ Thần, xác định tình huống của thai nhi đã dần dần ổn định, cô ta mỉm cười với Trương Dương.

Trương Dương đã thành công quán thông kinh mạch đã được đả thông của An Ngữ Thần, hiện tại chỉ cần phong bế liên hệ kinh mạch giữa hai mẹ con, tất cả có thể đại công cáo thành, hắn đang chuẩn bị hoàn thành một bước cuối cùng này thì bất ngờ xảy ra, hắn bỗng nhiên phát hiện, nội lực của mình không thể thu hồi được, không ngừng tiết vào trong cơ thể của An Ngữ Thần, vẻ mặt của Trương Dương lộ ra vẻ sợ hãi vô tận, tốc độ tiết ra của nội lực hơn xa sự tưởng tượng của hắn.

Trần Tuyết cũng phát hiện vẻ mặt của Trương Dương không đúng, nhưng cô ta cũng không biết nên giúp Trương Dương giải thoát khốn cảnh như thế nào.

Trên trán Trương Dương đã đầy mồ hôi lạnh, kịp thời cắt đứt liên hệ kinh mạch giữa mẹ con An Ngữ Thần, kinh mạch của hai mẹ con đã hình thành hai thể độc lập, Trương Dương run giọng nói: Mau!

Trần Tuyết hiểu rõ ý của hắn, lấy kim châm ra đâm vào huyệt đạo trên người An Ngữ Thần, mấy chỗ huyệt đạo này có tác dụng thúc sinh, sau khi liên hệ kinh mạch giữa hai mẹ con gián đoạn, phải trong khoảng thời gian ngắn đưa thai nhi ra, nếu không khẳng định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của thai nhi.

Trần Tuyết làm xong tất cả các việc, nhanh chóng rơi phòng, để phòng ngừa vạn nhất, bác sĩ phụ khoa và bà đỡ đều từng thời từng khắc lưu lại đợi lệnh, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.