Chương 1689: Giang Hồ Thuật Sĩ (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân khịt khịt mũi rồi hắt xì một cái rõ to, thằng ôn này chính là rắp tâm cố ý, Chu Hồng Quan bị nước bọt phun đầy mặt, thật sự là thảm hại không chịu nổi. Chu Hồng Quan đang muốn phát tác thì Tiêu Mân Hồng vội vàng đi tới: Bí thư Trương, anh đừng làm khó Chu tiên sinh! Chỉ từ những lời này của Tiêu Mân Hồng có thể nghe ra cô ta vô cùng tín nhiệm Chu Hồng Quan.

Trương Dương gật đầu, buông tay Chu Hồng Quan ra.

Chu Hồng Quan oán hận nhìn Trương Dương một cái rồi mới rời đi.

Trương Dương vẫy vẫy tay với Chu Sơn Hổ ở ngoài cửa, thấp giọng phân phó: Theo dõi hắn cho tôi, đừng cho tên lang băm này đi.

Chu Sơn Hổ nói: Hắn nếu chạy thì tôi phải làm gì?

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: Hắn nếu muốn chạy thì cứ đánh hắn cho tôi! Đánh thâm vào!

Tình huống của Tiêu Quốc Thành lúc này trở nên càng nghiêm trọng hơn, Tiêu Mân Hồng sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, cầm tay hắn, rưng rưng nói: Chú, Chu tiên sinh tới ngay đây, chú cố chịu một chút.

Trương Dương tới bên giường nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Quốc Thành, lông mày không khỏi nhíu lại, lúc này cơ thịt trên người Tiêu Quốc Thành căng cứng, bởi vì vậy mà gân xanh nổi cả lên, lộ ra vẻ cực kỳ kinh người,

Trương Dương nhìn vào thân thể lõa lồ của y, hắn nói khẽ: Cô tránh ra!

Tiêu Mân Hồng ngẩn ra, lập tức ý thức được những lời này là nói với mình, cô ta tuy rằng không tình nguyện, nhưng hiện tại trừ Trương Dương ra thì cô ta cũng không biết nên cầu ai giúp, Tiêu Mân Hồng buông tay Tiêu Quốc Thành ra.

Trương Dương đi tới, rút hết ngân châm cắm trên người hắn ra, ý bảo Tiêu Mân Hồng bật đèn tím ở bên cạnh nên, vừa hun ngân châm vừa một lần nữa đâm ngân châm vào người Tiêu Quốc Thành, khiến Tiêu Mân Hồng ngạc nhiên là, theo mỗi cái châm mà Trương Dương đâm vào, tình huống của Tiêu Quốc Thành dần dần đã ổn định, người y không còn run nữa, thân thể đang căng cứng cũng dần dần bắt đầu thả lỏng.

Trương Dương phân phó: Đi chuẩn bị cho tôi ba miếng đậu phụ cứng, thuận tiện lấy một cái nồi áp suất tới đây.

Tiêu Mân Hồng khó hiểu nói: Muốn đậu hủ làm gì?

Trương Dương nói: Cô cứ tìm tới là được! Một khi bắt đầu chữa bệnh, Trương đại quan nhân liền khôi phục vẻ cao thâm mạc trắc của hắn, khi Trương Dương khám bệnh không muốn giải thích với người khác, thật ra cho dù hắn giải thích thì Tiêu Mân Hồng cũng không hiểu.

Đậu hủ là loại nguyên liệu luôn có trong nhà ăn, bản thân Tiêu Quốc Thành lại là người theo chủ nghĩa ăn chay, cho nên trong nhà không đậu hủ, chỉ chốc lát sau Tiêu Mân Hồng mang mấy miếng đậu hủ về, không có đậu phụ đông, nên đặt vào tủ lạnh, có điều cho dù bật lạnh nhất cũng cần thời gian, cô ta lo cho bệnh tình của chú, cho nên mang thái độ thử cầm tới ba miếng đậu hủ bình thường.

Trương Dương cầm lấy đậu hủ, nhìn thấy chưa đông thì liếc Tiêu Mân Hồng một cái, Tiêu Mân Hồng nói: Không có đậu phụ đông, tôi đã sai người cho vào đậu hủ rồi.

Trương Dương nói: Cô trước tiên ra ngoài đi, bất kỳ ai cũng đừng quấy rầy tôi.

Tiêu Mân Hồng cắn cắn môi, cô ta không hề di động bước chân.

Trương Dương nói: Tôi một mình chữa bệnh cho Tiêu tiên sinh.

Tiêu Mân Hồng nói: Không, tôi phải ở lại đây. Tuy rằng cô ta biết Trương Dương chắc sẽ không hại Tiêu Quốc Thành, nhưng cô ta vẫn có chút không yên tâm.

Trương Dương cũng không tiếp tục kiên trì, lắc đầu rồi đặt một miếng đậu lên trên bụng Tiêu Quốc Thành, hai miếng còn lại thì một đặt ở tim, một đặt ở môi trên của y, nhưng không hề che lỗ mũi của y, nếu thì không chừng Tiêu Quốc Thành sẽ ngạt thở mà chết.

Tiêu Mân Hồng nhìn mà ngây ra, cô ta thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương này chắc không phải là một tên lang băm chứ?

Trương Dương hít sâu một hơi, ngân châm xuyên qua đậu hủ đâm vào rốn của Tiêu Quốc Thành, nhẹ nhàng vê, sau đó rút ra, cũng dùng ngân châm đâm vào hai khối đậu hủ khác. Sau khi làm xong tất cả, Trương Dương đặt tay lên trên bụng Tiêu Quốc Thành, lòng bàn tay nắm lấy miêng đậu, thúc nội lực, nội lực của hắn tuy rằng không thể tùy tâm sở dục giống như bình thường, nhưng sau khi trải qua một trận đấm đá của Chu Sơn Hổ, ít nhiều cũng khôi phục một chút nguyên khí, hàn khí của âm sát tu la chưởng vô thanh vô tức rót vào trong miếng đậu, rất nhanh đậu hủ trên rốn Tiêu Quốc Thành đông thành cứng ngắc, sau đó hiện tượng kỳ quái xảy ra, theo thời gian trôi qua, đậu hủ bắt đầu biến thành màu đen, đến cuối cùng thì trừ phần chóp vẫn còn là màu trắng, các bộ phận khác đã toàn bộ biến thành màu đen, hơn nữa màu nhạt dần từ phần đít lên tới đầu.

Trương Dương cho miếng đậu vào cái túi rồi ném vào trong nồi áp suất, sau đó thì lại thúc nội lực nên hai miếng còn lại.

Tiêu Mân Hồng ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, cô ta từ đầu tới đuôi đều ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, biết Trương Dương chắc không phải đang đùa, cảnh tượng như vậy cũng không thể dùng từ lang băm để giải thích, đậu hủ vốn mềm, sau khi tay Trương Dương đặt vào thì tất cả trở thành đậu phụ đông cứng rắn, hơn nữa màu đậu cũng cơ hồ biến thành màu đen.

Keng một tiếng, miếng đậu cứng cuối cùng bị némvào trong nồi áp suất, Tiêu Mân Hồng có chút tò mò vươn tay ra muốn cầm thì lại bị Trương Dương quát bảo ngưng lại, Trương Dương nói: Còn muốn sống thì đừng có chạm vào nó.

Tiêu Mân Hồng vội vàng rụt tay về.

Trương Dương đòi một cái khẩu trang, đeo lên mặt Tiêu Quốc Thành, sau đó đứng dậy nói: Để hắn nghỉ ngơi một lát, tôi nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tỉnh thôi, đậu trong nồi áp suất thì cho thêm nước, mang tới phòng bếp đun một tiếng, sau đó ném đi, nồi áp suất cũng không được dùng nữa.

Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương nửa tin nửa ngờ, lại nhìn chú đang nằm trên giường không nhúc nhích. Có điều vẻ mặt tựa hồ so với vừa rồi thì tường hòa hơn nhiều.

Trương Dương vào toilet rửa sạch hai tay, liên tiếp hắt xì mấy cái lúc này nhớ tới chuyện của Chu Hồng Quan.

Tới tiền viện của biệt thự nhìn thấy nhìn thấy Chu Hồng Quan nằm trên cỏ đã mặt mũi bầm dập, Chu Sơn Hổ thì ở bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, quả nhiên không ngoài dự kiến của Trương Dương, thằng cha này lấy cớ đi lấy đồ, trên thực tế là muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Hắn chưa đi được bao xa thì đã bị Chu Sơn Hổ bắt lại, hai bên tranh chấp, bởi vì Trương Dương trước chuyện đã dặn dò. Chu Sơn Hổ mới bất chấp tất cả, đánh cho Chu Hồng Quan một trận, bí thư Trương đã dặn bất kể là như thế nào cũng phải giữ hắn lại, khi cần thiết có thể ra tay, hơn nữa cứ đánh thật nặng.

Chu Hồng Quan nằm trên cỏ ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, lẩm bẩm: Chúng mày chờ đó, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày…

Nghe thế thằng ôn này nói năng bố lao, Chu Sơn Hổ nhấc chân đạp cho hắn một cái, Chu Hồng Quan rõ ràng là nói chẳng được gì còn bị ăn đòn, chỉ đánh nén giận ngậm miệng lại.

Trương đại quan nhân đi tới trước mặt Chu Hồng Quan, cúi đầu nhìn hắn. Còn chưa nói gì thì lại thấy ngứa mũi, miệng há ra, Chu Hồng Quan nhìn ra không ổn, vội vàng che mặt, cản nước bọt theo cái hắt xì của Trương đại quan nhân bay ra.

Trương đại quan nhân khịt khịt mũi, rút khăn tay ra, nói: Chu Hồng Quan, anh thành thật khai ra cho tôi, anh đã làm gì với Tiêu tiên sinh.

Chu Hồng Quan nói: Tôi chưa làm gì cả…

Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ lập tức hiểu ý, đi tới tát cho Chu Hồng Quan một cái thất điên bát đảo, nổ đom đóm mắt. Cái tát này triệt để phá tan phòng tuyến tâm lý của Chu Hồng Quan, hắn kêu thảm thiết nói: Đừng đánh tôi, tôi không làm gì cả… tôi chỉ là muốn lừa chút tiền. Tôi căn bản không biết khí công gì cả, bản sự của sư phụ tôi tôi ngay cả một thành cũng không học được, tôi sai rồi, tôi sai rồi…

Trương Dương chỉ vào mũi Chu Hồng Quan nói: Vừa thấy anh là biết không phải hạng lương thiện gì rồi, chút đạo hạnh này mà cũng dám ra ngoài lừa tiề, tôi thấy sư phụ anh cũng chỉ là hạng giang hồ thuật sĩ mà thôi.

Chu Hồng Quan vẻ mặt cầu xin nói: Van cầu anh tha cho tôi, tôi trả lại tiền cho các anh.

Lúc này Tiêu Mân Hồng đi tới, vừa hay nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nghe rõ những gì mà Chu Hồng Quan nói, không khỏi có chút tức giận, Chu Hồng Quan này thật sự là rất đáng giận, lừa người không ngờ lại lừa tới cả chỗ bọn họ, phải biết rằng đây là chuyện liên quan tới tình mạng con người, nếu bởi vì hắn mà có vấn đề, vậy thì có bao nhiêu tiền cũng không gỡ lại được tổn thất.

Tiêu Mân Hồng lạnh lùng nói: Anh chờ ngồi tù đi!

Chu Hồng Quan van xin: Tiêu tiểu thư, cô đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi, tôi về sau sẽ không dám nữa.

Tiêu Mân Hồng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, cô ta nói khẽ với Trương Dương: Chú tôi tỉnh rồi, y muốn gặp anh.

Trương Dương gật đầu, cùng Tiêu Mân Hồng quay lại biệt thự, Chu Hồng Quan ở phía sau vẫn đang không ngừng kêu rên, Trương Dương nghe mà buồn cười, hắn nói khẽ: Cô từ đâu tìm ra tên này đấy?

Tiêu Mân Hồng nói: Tôi cũng là bất đắc dĩ, bác sĩ được mời đến đều thúc thủ vô sách với bệnh tình của chú tôi, có người đề nghị tôi thử chữa bệnh bằng khí công, rồi đề cử vị đệ tử của Tiền Long đại sư này, tôi nghĩ với thanh danh của Tiền Long đại sư, đại đồ đệ của ông ta chắc cũng rất có bản sự, ai ngờ người này lại là kẻ lừa đảo, nếu không phải là bí thư Trương tới kịp thời, chỉ sợ bệnh tình của chú tôi sẽ hoàn toàn bị chậm trễ.

Trương Dương cười nói: Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chuyện này chẳng trách được cô.

Trên mặt Tiêu Mân Hồng tràn ngập vẻ áy náy, cô ta nói khẽ: Đúng rồi, chú tôi rốt cuộc bị bệnh gì?

Trương Dương nói: Hắn căn bản là không phải bị bệnh.

Không phải bị bệnh ư? Tiêu Mân Hồng kinh ngạc nói.