Chương 2204: Phối Hợp Điều Tra (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bổn ý La Tuệ Ninh nhắc tới Trương Dương là buổi tối gọi hắn tới nhà cùng nhau ăn cơm, nhân cơ hội hàn gắn quan hệ giữa bọn họ, nhưng nhưng con trai lại nói ra những lời như vậy, La Tuệ Ninh nhăn mày nói: Hạo Nam, con lại nghe người khác nói bậy bạ gì ư!

Văn Hạo Nam nói: Không có gì, mẹ, con hiểu ý mẹ, thôi, con không nói gì về hắn nữa.

La Tuệ Ninh nghe hắn nói như vậy thì cũng chỉ có thể từ bỏ, nói khẽ: Con một chút đi rồi lát nữa đi đón Sophia.

Văn Hạo Nam nói: Mẹ, mẹ hình như tinh thần không được tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

La Tuệ Ninh cười cười, lại lại trở nên trầm trọng hơn.

Trương đại quan nhân trở lại Hương Sơn biệt viện, hai chiếc xe của ban di dời đã được lái đi rồi, có điều trước cửa còn có một chiếc xe Hồng Kỳ, Trương Dương rất quen với biển số này, chiếc xe này là của Văn gia, Trương Dương vốn cho rằng là La Tuệ Ninh tới, cửa xe mở ra, người từ trong đi ra lại là Văn Hạo Nam, điều này khiến cho Trương Dương ít nhiều có chút bất ngờ, hắn vốn cho rằng Văn Hạo Nam sẽ không chủ động phát sinh bất kỳ liên hệ nào với mình nữa, không ngờ hắn lại tìm tới cửa.

Trương đại quan nhân dừng chân, Văn Hạo Nam chậm rãi đi về phía hắn. khi cách Trương Dương một thước thì dừng lại, ngẩng đầu hít một hơi không khí rồi nói khẽ: Tôi nghe nói tối hôm qua nơi này xảy ra án mưu sát, bốn người bị chết, một địa phương đang yên lành lại dính phải mùi máu tanh.

Trương Dương nói: Tin tức của anh linh thông thật, chắc không phải vì chuyện này mà đặc biệt từ Nam Tích tới đây chứ.

Văn Hạo Nam:: Không phải, tôi tới kinh thành là để họp, sau khi tới nơi này mới nghe nói tin tức Hương Sơn biệt viện phát sinh án mạng. Ánh mắt của hắn chiếu lên tường vây, trải qua sự rửa sạch và một đêm mưa to tối hôm qua, chữ bị viết trên tường, trên cơ bản đã được rửa sạch, có điều vẫn ở một số chỗ thấy được dấu vết. Văn Hạo Nam nói: Người thường không thể có sức giết chết bốn gã nam tử đã trưởng thành được.

Trương Dương nói: Vụ án này do phân cục Tây Kinh phụ trách, chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm.

Văn Hạo Nam nói: Bọn họ không hoài nghi cậu ư?

Trương đại quan nhân từ trong những lời này của Văn Hạo Nam không hề cảm thấy chút thiện ý nào, hắn cười nói: Anh cho rằng bọn họ nên hoài nghi tôi ư?

Văn Hạo Nam nói: Nếu tôi phụ trách vụ án này thì cậu sẽ là đối tượng điều tra hàng đầu của tôi.

Trương Dương nói: May mắn không phải là anh, bằng không tôi sẽ phiền toái rồi.

Văn Hạo Nam nói: Tôi thật sự có chút không rõ, cậu vì sao phải làm nhiều chuyện như vậy? Một tòa nhà cũ mà thôi, nếu quy hoạch tương lai của cảnh khu có vạch nó vào thì cậu vì sao không phối hợp công tác với người ta, sao cứ phải tự nhiên đâm ngang?

Trương Dương nói: Trạch viện trạch viện này là nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh, tôi không thể để cho người khác tùy tiện hủy đi.

Văn Hạo Nam nói: Tôi càng không rõ Thiên Trì tiên sinh lúc trước vì sao để lại tòa trạch viện này cho cậu? Cậu quen Thiên Trì tiên sinh còn là thông qua mẹ tôi, nhớ rõ lúc trước cậu cũng muốn tìm Thiên Trì tiên sinh xin chữ, không thể không bội phục bản sự kinh doanh quan hệ của cậu, đến cuối cùng không ngờ lừa được lão nhân gia tặng tòa trạch viện này cho cậu.

Trương Dương nói: Tôi phát hiện anh có thói quan đeo kính mầu nhìn tôi.

Văn Hạo Nam nói: Có ư?

Trương Dương nói: Giữa Chúng ta với một câu. Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Không vừa ý thì nửa câu cũng nhiều.

Văn Hạo Nam nói: Tôi lãng phí thời gian với người không thể ở chung.

Trương Dương nói: Rất cao hứng vì anh có thể có giác ngộ như vậy, tôi cũng rất vui vì có thể được anh đối đãi như người xa lạ.

Văn Hạo Nam nói: Bất kể anh xuất phát từ động cơ gì, nhưng nếu đã nhận mẹ tôi là mẹ nuôi thì dù sao cũng được cho là một loại duyên phận, tôi tin, cho dù là một người có tâm kế nhất thì hắn cũng nên có lương tri.

Trương đại quan nhân nghe mà nhíu mày, nếu không phải nể mặt cha mẹ nuôi thì hắn đã sớm đuổi Văn Hạo Nam đi rồi.

Văn Hạo Nam nhìn cửa lớn đang đóng chặt của Hương Sơn biệt viện, nói: Tôi chỉ hy vọng cậu trước khi làm việc gì thì có thể nghĩ cho Văn gia một chút, bởi vì anh bởi vì anh bản thân cậu mà ảnh hưởng tới danh dự của Văn gia, làm quan làm quan nhiều năm, được hưởng danh dự, tôi không muốn có người ỷ vào cái gọi là quan hệ mà bôi nhọ hình tượng của ông ấy.

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì rốt cuộc cũng không kiềm chế được cơn tức trong lòng, thằng cha này đang nói tiếng người ừ Mình Mình ở lại ở kinh thành kháng cự di dời, không chỉ là để giữ nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh, còn có một nhưng rất quan trọng, hắn là đang chia sẻ hỏa lực với Văn gia, hắn là đang duy hộ lợi ích của Văn gia, nhưng ở trong mắt Văn Hạo Nam thì mình làm vậy lại biến thành bôi nhọ Văn gia, Trương đại quan nhân gật đầu nói: Nói xong chưa?

Văn Hạo Nam nói: Nói xong rồi.

Trương Dương nói: Nói xong rồi thì mau biến đi, tôi cứ nhìn thấy anh là buồn nôn. Hắn nói xong câu đó thì không quan tâm tới Văn Hạo Nam nữa, mở cửa đi vào Hương Sơn biệt viện, lật tay khóa cửa lại.

Văn Hạo Nam tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, hắn cắn cắn môi rồi lớn tiếng nói: Cậu tự giải quyết cho tốt!

Trương đại quan nhân nghe thấy tiếng ô tô đi xa thì không bao lâu lại nghe thấy tiếng xe máy, thì ra là Trần Tuyết tới đây, cô ta không hề nhìn thấy một màn trước đó, mở cửa nhà, nhìn thấy Trương Dương mặt tối sầm ngồi trong sân, lập tức đoán được tâm tình của tâm tình không tốt, tới bên cạnh Trương Dương, ôn nhu nói: Anh vẫn chưa đi à? Tôi đi pha cho anh chén trà nhé.

Không sau, Trần Tuyết pha trà xong bưng ra, đặt ở trước mặt Trương Dương, đang chuẩn bị rời đi thì Trương Dương vươn tay ra túm lấy cổ tay cô ta, nói khẽ: Ngồi với tôi một chốc.

Trần Tuyết cúi xuống, nhìn thấy kỳ vọng tràn ngập kỳ vọng của Trương Dương, tim đột nhiên như mềm ra, thở dài nói: Chuyện xảy ra ở đây tôi đã nghe nói rồi.

Trương Dương thả cổ tay cô ta ra rồi chỉ vào ghế đá bên cạnh.

Trần Tuyết ngồi xuống ghế đá, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trương Dương.

Ngẩng đầu ngẩng đầu, nhìn mây trắng trôi giạt từ từ trên bầu trời, có thêm vài phần mờ mịt và bối rối: Tôi cũng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, vốn chỉ là sự kiện di dời rất bình thường, nhưng lại diễn biến thành một vụ giết người, biệt viện biệt viện đang yên lành lại biến thành ngôi nhà có ma.

Trần Tuyết cười nói: Thật ra người chết chưa chắc đã đáng sợ hơn người sống đâu, sinh và tử vốn chính là gắn liền với nhau, vì sao nhất định phải sợ cái chết như vậy?

Trương Dương quay sang nhìn Trần Tuyết, hắn phát hiện Trần Tuyết từ sau khi luyện sinh tử ấn, tính tình của cô ta đã trở nên càng đạm bạc hơn, giống như tất cả sự vật trên đời này không thể nhiễm loạn tâm cảnh của cô ta. Đạm bạc bình tĩnh Như vậy vốn không nên thuộc về một cô gái đang ở tuổi thanh xuân như cô ta.