Chương 1301: Buôn Lậu Tình Báo. (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Tướng quân, tôi còn có hai người bạn, bọn họ muốn đầu tư tại Bắc Triều Tiên, cho nên chúng tôi muốn đi khảo sát, không chỉ có là ở Bình Nhưỡng.

Lý Ngân Nhật gật đầu nói: Tôi rõ ràng, như vậy đi, tôi cho cậu một tấm giấy thông hành đặc biệt, có giấy thông hành này các người có thể đi lại trong quốc gia của tôi, đương nhiên ngoại trừ những chổ đặc thù.

Trương Dương cười gật đầu nói: Đa tạ tướng quân.

Lý Ngân Nhật lại nói: Chúng tôi ở đây không thể so Trung Quốc, các mặt luôn lạc hậu một ít.

Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, đâu chỉ lạc hậu một ít, thật sự là lạc hậu một mảng lớn.

Lý Ngân Nhật kêu Khương Thuấn Thần đến đây, ông ta hướng Khương Thuấn Thần nói: Thuấn Thần, cậu đi giúp Trương tiên sinh chuẩn bị một chiếc ô tô, thuận tiện cho hắn khảo sát tại Bắc Triều Tiên.

Trương Dương trong lòng mừng rỡ không gì sánh được, Lý Ngân Nhật này thật ra rất có ánh mắt, mình còn chưa có đưa ra yêu cầu đâu, người ta cũng đã nhìn ra, đều an bài cho hắn thỏa đáng. Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không từ chối, hiện nay hắn ở Bắc Triều Tiên cũng chỉ có thể nhận trợ giúp từ Lý Ngân Nhật.

Lý Ngân Nhật vốn định an bài Trương Dương dùng cơm tại phủ đệ, Trương Dương trong lòng lo lắng chuyện của Lệ Phù, hiện tại hận không thể lập tức bay đến núi Kim Cương, xin miễn ý tốt của ông ta. Lý Ngân Nhật nhìn ra Trương Dương nhất định có việc gấp muốn làm, lập tức cũng không miễn cưỡng, tự mình đem Trương Dương đưa ra ngoài cửa.

Khương Thuấn Thần mang theo Trương Dương đi tới bãi đỗ xe, hắn chuẩn bị cho Trương Dương chính là một chiếc Jeep màu xanh, thấy ô tô, Trương đại quan nhân trong lòng thầm than, rốt cuộc là Lý Ngân Nhật, ra tay là không giống, đừng nói cái bảng số xe này, cho dù chiếc xe này chạy đến đầu đường Bình Nhưỡng, vừa nhìn chỉ biết là quan to hiển quý.

Khương Thuấn Thần đem giấy thông hành đặc biệt đưa cho Trương Dương, không quên căn dặn hắn: Nhớ kỹ, tại quốc gia của tôi có rất nhiều vùng cấm quân sự, vì tránh cho trêu chọc phiền phức không tất yếu các người nhất định phải lưu ý nhiều hơn.

Trương Dương gật đầu nói: Yên tâm đi, chúng tôi chỉ là khảo sát một chút, không có việc gì đi vùng cấm quân sự cái gì. Trong lòng thầm nghĩ, không đi mới là lạ, lần này đến đây chính là vì muốn xông vào vùng cấm quân sự núi Kim Cương của các người, tôi muốn nhìn xem rốt cục là ai con mẹ nó đánh người phụ nữ của tôi.

Khương Thuấn Thần vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: Thuận buồm xuôi gió!

Trương Dương nói: Cái xe này tôi làm sao giao trả lại cho các người?

Khương Thuấn Thần nói: Trước khi rời đi, chỉ cần đem chiếc xe này đưa đến quân khu địa phương, tự nhiên sẽ có người đem xe trả về tới.

Trương Dương lái xe jeep trở lại khách sạn Triều Tiên đã là chạng vạng năm giờ, trời đã mưa lất phất, Trương Dương đi trên lầu gọi Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài xuống, bọn họ muốn lập tức xuất phát.

Có giấy thông hành đặc biệt của Lý Ngân Nhật, có chiếc xe Jeep này, ba người tại Bắc Triều Tiên lần đầu tiên tìm được cảm giác tự do, tuy rằng biểu hiện của Lý Ngân Nhật đối với mình vô cùng hữu hảo, nhưng Trương Dương vẫn không thể tin toàn bộ đối với đám người này, cho Triệu Thiên Tài kiểm tra rồi xe jeep một chút, quả nhiên phát hiện trong xe jeep có trang bị định vị GPS, nói cách khác vô luận bọn họ đi tới đâu, đều nằm trong phạm vi quản chế của quân đội, cái này không phải Lý Ngân Nhật có chuẩn bị ở sau, mà là chiếc xe này vốn dĩ như thế rồi.

Triệu Thiên Tài vốn định đem cái này lấy ra, thế nhưng Trương Dương ngăn trở hắn, hiện nay cũng không vậy cần, hắn từ chỗ Lý Ngân Nhật mượn xe, chỉ là muốn thuận lợi đi đến cảng Đông Hải thành phố Nguyên Sơn, cũng không nghĩ lái chiếc xe này tiến tới vùng cấm quân sự của núi Kim Cương. Nếu như dỡ bỏ hệ thống định vị theo dõi GPS ngược lại dễ khiến cho hoài nghi. Triệu Thiên Tài tiến hành kiểm tra một phen đối với xe cộ, vững tin xe bình thường, bọn họ lập tức xuất phát, bởi vì trong khoảng thời gian này Bắc Triều Tiên có tuyết lớn, cho nên tốc độ trên đường của bọn họ không có khả năng quá nhanh, dựa theo dự tính của bọn họ, sáng sớm ngày mai hẳn là có thể đến Nguyên Sơn.

Có giấy thông hành đặc biệt Lý Ngân Nhật cung cấp, lúc bọn họ rời Bình Nhưỡng cũng không có gặp phải bất luận phiền phức gì, binh lính chỉ là kiểm tra rồi một chút giấy thông hành của bọn họ, lập tức cho đi. Thế nhưng trời cũng không tốt, bọn họ rời đi Bình Nhưỡng không được một giờ, bầu trời đã nổi lên bạo tuyết, tình hình giao thông của Bắc Triều Tiên rất kém cỏi, hơn nữa đường đi tối thui, cho hành trình của bọn họ phiền phức rất lớn.

Lý Ngân Nhật tuy rằng cung cấp ô tô và giấy thông hành đặc biệt cho Trương Dương, thế nhưng cũng không có cung cấp GPS hướng dẫn cho hắn, trên thực tế trong quốc gia thần bí này, đối với dân dụng GPS là cấm nghiêm ngặt, cung may trước khi bọn họ tới Bắc Triều Tiên đã chuẩn bị, Triệu Thiên Tài chế ra GPS định vị, từ Bình Nhưỡng đi đến Nguyên Sơn hẳn là không có sai, gặp phải chổ không rõ ràng lắm, thì dừng xe lại tìm đọc bản đồ.

Cứ như vậy đi một chút lại dừng, mãi cho đến chín giờ sáng ngày hôm sau mới tới Nguyên Sơn, Nguyên Sơn là cảng quan trọng của Bắc Triều Tiên, bởi vì có núi Kim Cương mà trở thành địa điểm du ngoạn, dựa theo tư liệu Chương Bích Quân cung cấp, Lệ Phù vô cùng có khả năng bị giam giữ tại vùng cấm quân sự của núi Kim Cương, núi Kim Cương ở vào bán đảo phía Đông Triều Tiên, bắc đoạn núi Thái Bạch, tại đông bắc Giang Nguyên, ngọn núi cao nhất 1638 mét, là chổ cao nhất của núi Thái Bạch, núi Kim Cương lại chia làm Nội Kim Cương, Ngoại Kim Cương, Tân Kim Cương, Hải Kim Cương, nghe nói có gần mười ngàn ngọn núi, mà căn cứ quân sự của núi Kim Cương có bảy chổ, muốn ở trong đó tìm được Lệ Phù, độ khó thật sự không nhỏ.

Nguyên Sơn là khu có lượng mưa nhiều nhất của bán đảo Triều Tiên, lúc bọn họ đi ô-tô tới Nguyên Sơn, tuyết đã ngừng, trên bầu trời nổi lên mưa tuyết, may mà dựa vào chiếc xe này, mới có thể tiếp tục đi tới, trên đường đi đến Nguyên Sơn thấy ven đường không ít xe phải dừng lại.

Ngũ Đắc Chí đã từng tới Bắc Triều Tiên công tác, đối với tình huống của Nguyên Sơn tương đối quen thuộc. Bởi vì nơi này và Nam Triều Tiên gần, gần đây bầu không khí của Nam Bắc hai bên có hòa hoãn, có tin tức nói Nam Triều Tiên có tập đoàn tài chính muốn đầu tư núi Kim Cương, cảm giác chính trị của Nguyên Sơn không bằng Bình Nhưỡng, bọn họ đến ở tại khách sạn ngoại giao gần cảng Nguyên Sơn. Ăn qua loa no bụng, dựa theo chỉ dẫn của Ngũ Đắc Chí đi tới công ty Phủ Tân, cái gọi là công ty Phủ Tân cũng là một đội đánh cá, Ngũ Đắc Chí nói cho Trương Dương biết, bên trong có một người tên là Hàn Tích Thành từng có liên hệ với quốc an, lúc trước bọn họ tới Bắc Triều Tiên đều là tìm hắn ta để lấy tình báo.

Hàn Tích Thành có đặc thù rất rõ ràng, trên hai gò má có một khối bớt lớn.

Trương Dương kêu Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài chờ bên trong xe, đi một mình vào bến tàu.

Bởi vì mưa tuyết rơi xuống, trên bến tàu có vẻ vô cùng quạnh quẽ, Trương Dương đi tới phòng nhỏ trên bến tàu, nghe được bên trong truyền đến âm thanh tranh cãi ầm ĩ, hắn ghé vào trước cửa sổ nhìn, thấy bên trong có vài ngư dân đang đánh bài.

Trương Dương đẩy cửa phòng, ngư dân bên trong đều sửng sốt, nhìn hướng ngoài cửa, thấy Trương Dương bọn họ lập tức kết luận vị khách xa lạ này không phải người Bắc Triều Tiên, bởi vì tất cả người Bắc Triều Tiên trước ngực hầu như đều đeo huy hiệu lãnh tụ.

Đối diện cánh cửa có một người đang ngồi, để đầu đinh, trên mặt có một cái bớt đỏ, Trương đai quan nhân nhận định thằng nhãi này là Hàn Tích Thành, mỉm cười gật đầu hướng hắn nói: Hàn Tích Thành sao?

Hàn Tích Thành nghe được Trương Dương nói chuyện thì sửng sốt một chút, hắn huyên thuyên nói cái gì đó, sá u bảy tên ngư dân bên trong bỗng nhiên đứng dậy xúm lại đi qua hướng Trương Dương.

Trương đại quan nhân lập tức dự liệu tình huống không đúng, không đợi hắn phản ứng, một cái ghế đã ném tới hướng hắn.

Trương Dương quơ tay lên, đấm nát cái ghế thành mảnh nhỏ, ngay sau đó có người cầm một cây gậy dài đập vào đầu của hắn, Trương đại quan nhân trong lòng nổi nóng, mẹ kiếp, tôi chỉ gọi tên của anh một tiếng, có cần hung hãn như vậy sao? Hắn giơ cước lên, một cước đạp gãy cây gậy đó, sau đó hung hăng đạp lên ngực của đối phương, làm ngư dân Bắc Triều Tiên kia bị đá bay ngược ra ngoài, thân thể đánh vào một gã đồng bạn, hai người cùng nhau ngã xuống.

Vài tên ngư dân đều nhìn ra tình thế không đúng, hai người từ góc tường cầm lấy cây xiên cá, dùng xiên cá muốn đâm mấy lổ trên người của Trương Dương, Trương Dương thân thể hơi nghiêng, tránh thoát tiến công của hai người, tiện tay chụp lấy một cây gậy dài, mang theo một cổ kình phong quất ra ngoài, cây gậy đập thẳng vào ót của một người, đánh cho máu tươi và hàm răng của hắn ta bay ra, cây xiên cá cũng cầm không được, tuột tay bay ra ngoài, rơi xuống đâm nhầm vào chân của một người, đau đến nổi người ngư dân kia hét thảm một tiếng, ôm chân mang theo cây xiên cá ngồi ngã xuống đất.

Hàn Tích Thành trong tay cũng cầm một cây xiên cá, thế nhưng thấy Trương Dương lợi hại như vậy, hắn căn bản là không dám xông lên, đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài cửa sổ, Trương Dương một quyền đấm ngã một gã ngư dân nỗ lực ngăn cản mình, nhìn hướng cửa sổ, thấy phía dưới là cảng, Hàn Tích Thành sau khi nhảy ra ngoài trực tiếp đáp xuống thuyền đánh cá.

Trương Dương cũng nhảy ra ngoài.

Hàn Tích Thành thấy hắn liều lĩnh đuổi theo, sợ đến nổi cuống quít từ cái thuyền đánh cá này nhảy đến một con thuyền đánh cá khác.

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài ngồi ở bên trong xe thấy được tình cảnh xa xa, Ngũ Đắc Chí cười khổ nói: Sớm biết như vậy để tôi đi cho rồi.

Triệu Thiên Tài nói: Hắn nghẹn lâu như vậy, dù sao cũng phải phát tiết một chút, Hàn Tích Thành này quả thật đáng thương!

Hàn Tích Thành tuy rằng là ngư dân sinh trưởng ở địa phương, đi đứng cũng lưu loát, thế nhưng so với Trương Dương thì thật sự kém đến quá xa, vừa nhảy đến boong thuyền đánh cá, xoay người lại nhìn Trương Dương, thấy Trương Dương dừng chân, tựa hồ không muốn đuổi theo, hắn không khỏi cười đắc ý, nhưng lại thấy Trương Dương kéo lấy sợi dây thừng từ boong tàu, cánh tay hơi cố sức, mỏ neo chìm dưới đáy biển bị kéo lên, Hàn Tích Thành tựa hồ ý thức đến cái gì, sợ đến nổi quay thân bỏ chạy, đáng tiếc hắn chạy nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ của mỏ neo, mỏ neo kia bị Trương Dương ném ra.

Hàn Tích Thành nghe được tiếng gió thổi phía sau, trong lòng kêu thảm thiết một tiếng: Xong! Hai chân hắn mềm nhũn, ngã xuống trên boong tàu. Mỏ neo cũng không phải nhắm vào hắn, mà là boong tàu bên cạnh hắn, rầm! một tiếng, boong tàu bị phá nát, thân thuyền kịch chấn, Hàn Tích Thành nhìn cái mỏ neo cắm thật sâu vào boong tàu bên cạnh, sợ đến mức hồn phi phách tán, cái mỏ neo này nếu như ném trúng người mình thì làm gì còn cái mạng mà ngồi nhìn.

Không đợi hắn bò lên từ trên mặt đất, Trương Dương đã đi tới bên cạnh của hắn, vung tay vỗ một cái vào đầu của hắn: Chạy! Chạy con mẹ mày à!”