Chương 2406: Thiên Vị (1)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này tâm tình của Tần Hồng Giang cực jyf phức tạp, vừa khiếp sợ uy thế của Kiều lão vừa lo lắng cho chuyện xấu trong nhà mình bị tiết lộ ra ngoài, y cúi đầu. Nhìn như là áy náy, nhưng thật ra đang lặng lẽ tính toán nên ứng đối như thế nào, nên như thế nào mới có thể hóa giải được khốn cảnh trước mắt.

Kiều lão nói: Vốn là chuyện chúng ta người trẻ tuổi tôi không nên tham dự, nhưng nếu đã để tôi bắt gặp thì tôi không thể làm bộ như là không thấy, Hồng Giang, tôi quen anh cũng được mấy chục năm rồi, có thể nói tôi là nhìn anh trưởng thành.

Tần Hồng Giang chỉ có nước gật đầu, ở trước mặt Kiều lão, y một câu phản bắc cũng không dám nói.

Kiều lão nói: Theo lý thì chuyện này nên giải quyết việc chung, nhưng nếu thực sự là vậy, chẳng phải là để lộ ra lão già tôi bất cận nhân tình ư? Ngay cả quan hệ mấy chục năm của chúng ta cũng không nói tới?

Tần Hồng Giang làm sao có thể không nghe ra Kiều lão là trong mềm có cứng, tim liên tục vì lời nói của Kiều lão mà hết lên rồi lại xuống, giống như ngồi xe leo núi, y vội vàng tỏ thái độ: Cám ơn Kiều lão. Cám ơn tuyệt đối là thật, nếu như Kiều lão thật sự muốn truy cứu, Tần gia bọn họ chỉ sợ chịu không nổi, nhưng về phương diện khác, y là mượn những lời này của Kiều lão chặn khả năng Kiều lão tiến thêm một bước truy cứu, với vị trí của Kiều lão thì không đáng so đo với một vãn bối.

Kiều lão nghe thấy câu tự cho là thông minh này của Tần Hồng Giang thì trong lòng rất khinh thường, thật ra trước đó y không đánh giá thấp Tần Hồng Giang như vậy, tuy rằng Tần Hồng Giang không phải là đích hệ của ông ta, nhưng danh tiếng của Tần Hồng Giang trong quân vẫn coi như là không tồi, là tướng lãnh khá thực tế. Nhưng hôm nay nhìn thấy hành vi của con trai y, nghe thấy những lời lên án huyết lệ của Tần Manh Manh, bất bình khí trong lòng Kiều lão đã sớm bị gợi lên, ông ta lạnh lùng nói: Chuyện này nói trực tiếp là tốt nhất, để mấy đứa nhỏ ra đây hết đi.

Một câu rất bình thường lại khiến Tần Hồng Giang hết hồn, mấy đứa nhỏ? Chẳng lẽ trong đó cũng bao gồm cả Tần Manh Manh? Tuy rằng trong lòng Tần Hồng Giang rất không tình nguyện, nhưng Kiều lão nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh. Y làm sao dám phản đối.

Không lâu sau Trương Dương và Tần Manh Manh, Tần Chấn Đường cùng nhau bước vào.

Trương Dương và Tần Manh Manh đều đã xử lý qua vết thương, thay quần áo sạch sẽ, tinh thần khá hơn rất nhiều, Tần Chấn Đường lúc này thì lại cúi đầu, uể oải giống như gà trống bại trận.

Từ sau khi Tần Manh Manh đi vào trong phòng, ánh mắt của Tần Chấn Đường ánh mắt hướng về phía cô ta, tuy rằng dung mạo của cô ta đã thay đổi, nhưng từ trong mắt của cô ta vẫn có thể tìm được ánh mắt quen thuộc. Ánh mắt của Tần Hồng Giang vừa tiếp xúc với Tần Manh Manh, liền vội vàng lảng tránh, lại nhìn sang con trai, trong lòng Tần Chấn Đường thực sự rất bực, thành ôn này đúng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa.

Kiều lão nói khẽ: Hồng Giang. Trương Dương chắc anh biết rồi, hắn là nghĩa tử của Quốc Quyền, tôi cũng coi hắn như con cháu.

Tần Hồng Giang liên tục gật đầu, số lần y gật đầu hôm nay hơn cả lên tiếng.

Kiều lão lại vẫy vẫy tay với Tần Manh Manh: Manh Manh, cháu tới đây.

Tất cả mọi người trong lòng đều cả kinh, không ai ngờ Kiều lão lại ở trước mặt mọi người gọi tên thật của Tần Manh Manh.

Tần Hồng Giang lúc này thiếu chút nữa thì phun máu. Kiều lão à Kiều lão, ngài tuy rằng đức cao vọng trọng, nhưng ngài bất kể là như thế nào cũng không nên can thiệp vào gia sự của tôi, chẳng lẽ cứ muốn vạch trần cuyện xấu của Tần gia tôi trước mặt mọi người ư? ông bảo tôi còn mặt mũi nào tiếp tục lăn lộn trong quân giới?

Tần Manh Manh cũng vẻ mặt kinh ngạc. Kiều lão nắm tay cô ta, giới thiệu cho cô ta với Tần Hồng Giang: Hồng Giang, cô ta là con gái của thương nhân Hà Trường An, tên là Manh Manh. Trước đây anh đã gặp cô ta chưa?

Tần Hồng Giang lúc này mới hiểu được chân ý của Kiều lão, hôm nay vị lão gia tử này rõ ràng là muốn dùng thế ép người. ông ta muốn khi dễ mình, nhưng Tần Hồng Giang dám nói gì cgws? Quan to hơn một cấp thì đè chết người, huống chi chức quan của người ta so với mình thì lớn hơn đâu chỉ một cấp, Tần Hồng Giang lắc đầu, y đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu như thừa nhận người trước mắt chính là Tần Manh Manh, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận đoạn chuyện xấu đó, y nào có ngu tới mức này.

Kiều lão mỉm cười nói: Không sao, hiện tại thì biết rồi, về sau cũng biết, tôi vẫn luôn có ý này, muốn Manh Manh làm cháu gái, cũng không biết cháu có nguyện ý hay không?

Đôi mắt Tần Manh Manh lúc này đỏ cả lên, Kiều lão muốn nhận mình làm cháu gái, chẳng khác nào nói rõ muốn làm chỗ dựa cho mình, có Kiều lão, về sau bất kỳ ai trong nước cũng không dám tìm mình gây phiền toái nữa.

Trương Dương ở bên cạnh trong lòng đã sớm vui như hoa nở, hắn vội vàng nhắc nhở Tần Manh Manh: Manh Manh, còn không mau dập đầu với ông nội.

Tần Manh Manh nghe thấy lời nói này của hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng quỳ xuống cung kính dập đầu lạy Kiều lão ba cái.

Kiều lão cười cười đỡ cô ta dậy, ông ta chỉ chỉ về phía Tần Hồng Giang: Manh Manh, đây là chú Tần của cháu, về sau đừng quên nhé.

Tần Hồng Giang lúc này thực sự muốn chết, Kiều lão, ông đúng là khinh người quá đáng.

Tần Manh Manh nhìn Tần Hồng Giang, người cha ngày xưa này, trong nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước khi bi kịch phát sinh, Tần Hồng Giang đối với mình cũng coi như không tồi, nhưng sau ông ta biết chân tướng thì lại không che chở cho mình, ngược lại chỉ che chở cho con ruột, sớmđã khiến Tần Manh Manh thất vọng, thời quá cảnh niên, Tần Manh Manh khó khăn lắm mới thoát khỏi đoạn ám ảnh đó, khi gặp người cha này thì cũng không còn oán hận, cô ta nói khẽ: Chào chú Tần.

Một chữ chú Tần giống như búa tạ gõ lên ngực Tần Hồng Giang, Tần Hồng Giang vẻ mặt tái nhợt, hầu kết của y giật giật, nuốt nước miếng, nuốt xuống tất cả tư vị chua sót.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cách xử lý của Kiều lão trong chuyện này thì trong lòng chỉ có nước bội phục, hắn cuối cùng cũng minh bạch, mình cả đời này cũng không lên được tới độ cao của Kiều lão.

Tần Hồng Giang gật đầu, ừ một tiếng, y không dám vạch trần việc này, bằng không chính là tự rước lấy nhục.

Tần Chấn Đường ở bên cạnh nhìn, hắn tuy rằng biết Kiều lão từng thét ra lửa trên chính đàn hơn mười năm, nhưng ông ta dù sao hiện tại cũng về hưu rồi, một lão già đã về hưu, cha vì sao phải biểu hiện ra vẻ khúm núm như vậy ở trước mặt ông ta, Tần Chấn Đường không nhịn được mở miệng: Kiều lão, ngài chỉ sợ bị người ta che mắt rồi.

Những lời này của hắn vừa mới nói ra miệng, sắc mặt Tần Hồng Giang lập tức biến đổi, y đứng lên, một bước lao tới hung hăng tát cho con trai một cái, tức giận nói: Thằng khốn nạn, sao mày dám nói chuyện với Kiều lão?