Chương 2476: Danh Tiếng (4)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cố Doãn Tri nói: Tôi không biết những người này. Y bỗng nhiên nhớ tới năm đó Triệu Quốc Lương bị giết ở Đông Giang, lúc ấy người hiềm nghi lớn nhất chính là Trương Dương, con gái Giai Đồng vì bảo hộ Trương Dương, không tiếc vứt bỏ danh tiếng của bản thân để chứng minh cho hắn, chính là dưới tình huống này, mình mới ra mặt bảo vệ Trương Dương, hiện giờ xem ra vụ án của Triệu Quốc Lương có lẽ có ẩn tình khác.

Trương Dương đang định lên tiếng thì Triệu Quốc Cường lúc này gọi điện thoại tới, là nói rõ với Trương Dương, ngày mai không thể cùng hắn trở về Bình Hải, Trương Dương cũng lý giải vì sao Triệu Quốc Cường đột nhiên thay đổi chủ ý, dù sao Triệu Vĩnh Phúc hiện giờ đang gặp phiền toái, thân là con trai, Triệu Quốc Cường không thể rời khỏi vào lúc này.

Buông điện thoại, Trương Dương nói: Cha, quên nói với cha, ngày mai con phải về rồi.

Cố Doãn Tri cười nói: Cũng nên đi rồi, lần này anh ở kinh thành cũng không phải ngắn, phiền toái có phải đều được giải quyết hết rồi hay không?

Trương Dương nói: phiền toái gì đâu, là người khác tìm con gây phiền toái.

Cố Doãn Tri bật cười ha ha. Y nhẹ giọng đề nghị: Ra ngoài đi dạo tí đi. Dưỡng Dưỡng đang chụp cảnh đêm bên ngoài, chúng ta đi đón nó.

Trương Dương đi theo Cố Doãn Tri, dọc theo sông nhỏ cạnh thôn hoạ sĩ.

Sau khi án mạng của An Đức Uyên phát sinh, thôn hoạ sĩ quả thực có không ít người rời khỏi, không tới vài ngày, nơi này đã khôi phục bình tĩnh, người yêu hội họa chung quanh kinh thành lục tục kéo tới. Thôn hoạ sĩ thoạt nhìn thì không khác gì trước đây, có điều đồn công an địa phương đã bố trí theo dõi trong thôn hoạ sĩ, về phần tùy viên, theo người của An gia rời đi, nơi đó đã triệt để phong bế, không ai còn dám tới gần cái nơi hung danh vang xa đó nữa.

Ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu lên trên sông nhỏ. Mặt sông ánh lên ánh sáng như vẩy cá, gió thu mát mẻ thổi vào mặt, đi trên bờ sông với bóng cây lắc lư, bên tai nghe tiếng nước chảy róc rách, khiến cho người ta cảm thấy như đi vào trong một bức tranh tràn ngập ý thơ.

Trương Dương nói: Cha, cha biết quan hệ giữa Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành không?

Cố Doãn Tri nghĩ nghĩ rồi mới nói: Quan hệ của Bọn họ chắc rất tốt, tôi không quen Tiêu Quốc Thành, cảm giác người này rất có phong phạm đại ca. Đối với Tiết Thế Luân rất không tồi. Tiết lão lúc sinh tiền cũng rất thưởng thức hắn. Nói tới đây, y nhắc nhở Trương Dương: Tôi nhớ rõ cậu từng nói. Năm đó đám người Hứa Thường Đức, Vương Quân Dao, Tiêu Quốc Thành không phải cùng là thanh niên trí thức về nông thôn ở thôn Tiểu Thạch Oa thành phố Kinh Sơn ư? Muốn tìm hiểu về hắn vì sao không tới địa phương hỏi một chút?

Trương Dương nói: Con quả thực cũng có ý này?

Bọn họ nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng ở phía trước! Cô ta đang tập trung tinh thần chọn cảnh, Cố Doãn Tri và Trương Dương cũng không quấy rầy cô ta, đợi cho Cố Dưỡng Dưỡng chụp xong ảnh rồi, hai người mới đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy Trương Dương, mắt chớp chớp, mỉm cười nói: Trương Dương, anh tới rồi à!

Trương đại quan nhân rất không thích cô ta gọi mình như vậy, nhất là ở trước mặt Cố Doãn Tri, hắn ho khan một tiếng: Ừ, bởi vì ngày mai phải về, cho nên đặc biệt tới nói một tiếng với cha.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Đi nhanh thế, em còn tưởng rằng anh sẽ ở dài hạn tại ở kinh thành.

Trương Dương không khỏi bật cười: Không quay về thì người dân Tân Hải sẽ quên anh mất.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: Không phải nói anh cuối năm sẽ kết hôn với chị Yên Nhiên ư?

Trương đại quan nhân nói: Đúng là có quyết định này.

Sau khi Kết hôn có phải không định làm quan nữa hay không.

Cố Doãn Tri không nhịn được nói: Cái con bé này, sao mà hỏi lắm thế.

Trương Dương nói: Có lẽ vậy, cha cũng nói cái tính tình này của con không thích hợp làm quan mà.

Cố Doãn Tri nói: Không thích hợp cũng làm nhiều năm rồi, trông này làm cũng khá, tôi thực sự phát hiện nhãn quang của mình già rồi, không thể đánh giá được sự vật mới mẻ hiện tại.

Trương Dương mỉm cười nói: Cha, cha trong lòng con vĩnh viễn là đèn sáng.

Cố Doãn Tri cười nói: Không dám, tôi thực sự không dám.

Liễu Đan Thần đã về viện kinh kịch đệ đơn xin từ chức, sự ra đi của cô ta khiến viện kinh kịch tiếc nuối không thôi, dù sao hiện tại xuất hiện một diễn viên trẻ tuổi ưu tú như vậy là vô cùng khó. Phía viện kinh kịch cũng tiến hành níu kéo Liễu Đan Thần đầy thành tâm thành ý, nhưng Liễu Đan Thần lại đã quyết.

Trương Dương vốn định mời cô ta cùng tới Bình Hải, nhưng Liễu Đan Thần không đáp ứng, chỉ nói muốn ở lại ở kinh thành xử lý một số chuyện trên công tác, chờ chuyện bên này xong xuôi rồi tất nhiên sẽ tới tìm hắn. Trương Dương lờ mờ đoán được, cô ta còn có tâm sự chưa xong, có lẽ ở lại kinh thành chỉ là để kết thúc, tuy rằng Trương Dương rất hiếu kỳ với sư môn của cô ta, nhưng nhớ tới trước đó từng đáp ứng cô ta, tuyệt đối không hỏi chuyện quá khứ của cô ta, nên quyết định giữ lừi hứa. Bằng không với công lực của Trương Dương, truy tung Liễu Đan Thần cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Buổi sáng Ngày hôm sau, Trương Dương và Tần Manh Manh, Trần Tuyết cùng nhau lái xe trở về Bình Hải. Trần Tuyết vẫn là bộ dạng tiều tụy đó, có điều nhìn ra được tinh thần của cô ta đang có chuyển biến tốt.

Trương đại quan nhân nhìn thấy vậy trong lòng rất vui, lần này trở về là lái xe Mercedes của Tần Manh Manh, dựa theo kế hoạch của Trương Dương thì chuẩn bị trước tiên cùng họ về Xuân Dương, hắn vốn không định tới núi Thanh Đài, nhưng khi bọn họ vừa mới tiến vào cảnh nội Bình Hải, Trương Dương liền nhận được điện thoại của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần trong điện thoại cực kỳ kích động: Trương Dương, em vừa mới nhận được điện thoại, nói cha em đã bị đưa lên núi Thanh Đài, hắn cảnh cáo em không được báo cảnh sát, bảo em cầm một ngàn vạn tiền mặt lập tức tới đó.

Trương Dương ngây ra một thoáng, An Đức Minh đã mất tích nhiều ngày, An Ngữ Thần lần này trở về Hongkong chính là vì nguyên nhân này, không ngờ thực sự bị người ta bắt cóc, hơn nữa bon bắt cóc còn yêu cầu số lượng lớn như vậy.

Trương Dương nói: Tiểu yêu, em bình tĩnh một chút, anh sẽ lập tức tới Xuân Dương, có anh ở đây em không việc gì phải lo.

An Ngữ Thần bên kia đã cuống đến độ sắp bật khóc: Trương Dương, em sợ lắm, cha em đã mất tích nhiều ngày như vậy, vậy mà không có bất kỳ tin tức nào về ông ấy, hiện tại bọn họ mở miệng đòi tiền, hơn nữa nói chỉ cần phát hiện em báo cảnh sát, bọn họ lập tức sẽ giết con tin.

Trương Dương nói: Em đừng sợ, có anh lo rồi, anh hiện tại sẽ lập tức tới núi Thanh Đài, bên đó là địa bàn của anh, anh không tin đám bắt cóc đó có thể làm được gì?

An Ngữ Thần lúc này đang trên đường tới sân bay, Trương Dương lo cô ta trên đường gặp chuyện không may, nhẹ giọng khuyên giải an ủi, càng vào những lúc như thế này, càng phải giữ bình tĩnh.

Buông điện thoại, Tần Manh Manh và Trần Tuyết đều nhìn hắn, họ từ cú điện thoại vừa rồi đã nghe ra được chút manh mối.

Trương đại quan nhân cũng không cần thiết phải giấu họ, thở dài nói: Cha Tiểu yêu bị người ta bắt cóc, mất tích nhiều ngày như vậy, vừa rồi có tin tức nói người bị nhốt ở núi Thanh Đài.

Tần Manh Manh không biết gì về núi Thanh Đài, nhưng Trần Tuyết thì từ nhỏ đã lớn lên ở đó, quen với một cành cây ngọn cỏ ở núi Thanh Đài, cô ta nói khẽ: Núi Thanh Đài lớn như vậy, nếu như thực sự giấu một người ở đó, tìm được cũng không phải dễ.

Tần Manh Manh nói: Anh Dương, em thấy hay là báo cảnh sát đi, dù sao chỉ bằng vào sức của mấy người thì rất khó giải quyết chuyện này.

Trương Dương lắc đầu nói: Không thể báo cảnh sát được, nếu như để bọn bắt cóc biết, bọn họ rất có thể sẽ làm ra chuyện giết con tin.

Trần Tuyết nói: Anh có nghĩ tới không, có lẽ con tin đã gặp chuyện rồi.

Trương Dương mấp máy môi, hắn quả thực đã nghĩ tới vấn đề này, An Đức Minh mất tích nhiều ngày, hơn nữa hắn mất tích ở Hongkong, bản sự của bọn bắt cóc cao tới mấy thì cũng rất khó dẫn một người đi qua tầng tầng cửa khẩu như vậy, An Đức Minh rất có thể đã dữ nhiều lành ít, nhưng trước khi chưa xác định An Đức Minh đã tử vong hay không, phải hết sức tìm kiếm hắn, không thể tùy tiện mạo hiểm.

Trương Dương nói: Thế này đi, Manh Manh, em và Trần Tuyết tới nhà anh chờ tiểu yêu về, anh một mình tới núi Thanh Đài, xem có phát hiện gì hay không.

Tần Manh Manh gật đầu: Được.

Sau khi Trương đại quan nhân đến Xuân Dương, ngay cả nhà cũng không vào, lái xe của nhị ca tới núi Thanh Đài. Trên đường hắn trước tiên gọi điện thoại cho Lệ Phù đang ở Hongkong, nói với cô ta chuyện bọn cướp đã liên lạc với An Ngữ Thần.

Lệ Phù nói: Trương Dương, chuyện này rất có thể là một cái bẫy. An Đức Minh mất tích là trước khi An Đức Uyên bị giết, em thấy chuyện này rất có khả năng chính là một hồi trả thù nhằm vào An gia, kẻ chủ mưu rất có thể là An Đức Hằng.

Trương Dương nói: Em ở Hongkong có tra được nơi hạ lạc của An Đức Hằng hay không?

Không, có điều An Đạt Văn hiện tại đang ở Xuân Dương, dựa theo nguyện vọng của An Đức Uyên lúc sinh tiền, sau khi hắn chết thì chon hắn trong rừng của An gia.

Trương Dương vừa nghe vậy lập tức cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, An Đạt Văn đã ở núi Thanh Đài, hiện tại bọn bắt cóc lại lợi dụng An Đức Minh làm mồi dụ An Ngữ Thần từ Hongkong tới, chẳng lẽ thật sự muốn một lưới bắt hết người của An gia ư?

Lệ Phù nói: Trương Dương, anh phải cẩn thận, nếu như An Đức Hằng thực sự lựa chọn xuống tay ở núi Thanh Đài, chắc hẳn đã có kế hoạch chu đáo, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, người này âm hiểm giả dối, rất khó đối phó.

Trương Dương nói: Nếu như lần này để tôi gặp hắn, tôi sẽ ném hắn từ trên vách núi xuống, khiến hắn không có cơ hội làm xằng làm bậy nữa.