Chương 2008: Lừa Đời Lấy Tiếng (3)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Nhu Đình nói: Năm năm trước hắn từng phản bội tôi, tôi và hắn kết hôn nhiều năm như vậy mà thủy chung không thể sinh hạ một đứa con nào cho hắn, sau mấy năm kết hôn, hắn đối với tôi trở nên càng ngày càng lãnh đạm, về sau tôi phát hiện hắn ở sau lưng tôi nuôi một nữ nhân ở bên ngoài, nữ nhân đó còn có bầu. Nói tới đây ngực Triệu Nhu Đình phập phồng kịch liệt. Tình tự của cô ta rõ ràng trở nên kích động, cô ta oán hận nói: Tôi không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện này phát sinh, tôi tìm tới nữ nhân đó, bắt cô ta phải rời khỏi Tạ Khôn Thành, tôi cho cô ta tiền, diệt nghiệt chủng đó.

Trương Dương không nói gì, nhìn thấy vẻ mặt đố kỵ của Triệu Nhu Đình, bỗng nhiên cảm giác trong lòng có chút sợ hãi, nữ nhân một khi ghen ghét thực sự là vô cùng đáng sợ. Ngẫm lại mình có nhiều hồng nhan như vậy. Làm sao mới có thể khiến họ tường an vô sự, ở chung hòa hợp với nhau, thực sự là nan đề.

Triệu Nhu Đình nói: Tạ Khôn Cử sau khi biết chuyện này thì xin lỗi tôi, khóc lóc thẳng thắn thành khẩn nhận sai với tôi, vốn tôi đã quyết định ly hôn với hắn, hắn dù xin lỗi cũng không thể khiến tôi mềm lòng. Nhưng tôi cuối cùng vẫn không ly hôn, bởi vì gia đình, chúng tôi phải duy hộ đoạn hôn nhân này. Triệu Nhu Đình lắc đầu, nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Nhưng cô ta vẫn không rơi nước mặt: Không ngờ, hắn chưa bao giờ quên chuyện đó, hắn vẫn luôn hận tôi.

Trương Dương nói: Triệu tổng, thật ra bệnh tình của cô cũng không đến mức không có thuốc nào cứu được, chỉ là tìm sai bác sĩ thôi.

Triệu Nhu Đình nói: Mấy năm nay, chúng tôi trước mặt người khác thì giả vờ vô cùng ân ái, nhưng ở bên trong lại như người anh lạ, hắn ở trước mặt tôi thì tuy rằng ân ái săn sóc, nhưng trong lòng chúng tôi thủy chung có một loại cảm giác xa cách không nói lên lời.

Trương Dương nói khẽ: Cô định làm như thế nào?

Triệu Nhu Đình nói: Không biết, tôi cần suy nghĩ một chút.

Trương Dương đưa phương thuốc đã viết từ trước cho Triệu Nhu Đình: Phương thuốc này là tôi căn cứ vào bệnh tình của cô mà kê, cô chỉ cần kiên trì uống thuốc thì trong nửa năm bệnh tình chắc sẽ có chuyển biến tốt.

Triệu Nhu Đình phương thuốc rồi nhìn nhìn.

Trương Dương nói: Cô không cần lo lắng tôi sẽ hại cô.

Triệu Nhu Đình nói: Anh hiểu lầm rồi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết nên cảm tạ anh như thế nào.

Trương Dương nói: Không có gì mà phải cảm tạ, con người tôi thích xen vào việc của người khác, nhìn thấy chuyện không vừa mắt là luôn muốn nhúng tay vào, cô yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ giữ bí mật.

Triệu Nhu Đình nhẹ giọng thở dài: Anh là một người tốt, về sau ở kinh thành có bất kỳ chuyện gì cần giúp thì anh chỉ cần nói một tiếng, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức.

Trương Dương mỉm cười nói: Triệu tổng, tôi giúp cô không phải vì muốn hồi báo, đương nhiên, tôi cũng không phải cố ý muốn thông qua chuyện này đẻ phá hoại quan hệ vợ chồng của hai người.

Triệu Nhu Đình gật đầu nói: Tôi hiểu! Di động của cô ta bỗng nhiên đổ chuông. Điện thoại là Tạ Khôn Thành gọi tới, Triệu Nhu Đình khi nói chuyện giọng nói vẫn rất ôn nhu, nếu không phải đứng bên cạnh cô ta, nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của cô ta thì thật khó tưởng tượng lúc này nội tâm của cô ta đang suy nghĩ gì, Trương đại quan nhân trong lòng thầm than, lần này Tạ Khôn Cử chịu khổ rồi, trước đây hắn luôn có âm mưu muốn gia hại Triệu Nhu Đình, hiện tại bởi vì sự tham gia của mình. Triệu Nhu Đình biến bị động thành chủ động, Tạ Khôn Cử không biết Triệu Nhu Đình biết toàn bộ âm mưu của hắn, khẳng định sẽ vấp ngã.

Triệu Nhu Đình buông điện thoại rồi nói: Tôi phải đi rồi, buổi tối ăn cơm với chủ nhân của tùy viên.

Trương Dương nói: Cô thân với An Đức Uyên lắm à?

Triệu Nhu Đình lắc đầu nói: Không phải quá thân, hắn là người Hongkong, hình như làm ăn ở Đài Loan, gần đây chuẩn bị bắc di trọng tâm sinh ý, đang bàn chuyện hợp tác với Tạ Khôn Cử.

Trương Dương nói: Bối cảnh của An Đức Uyên ở Đài Loan cũng không sạch sẽ. Hắn không hề nói sâu vè chuyện của An Đức Uyên.

Triệu Nhu Đình nói: Tôi cũng đã tìm hiểu vè người này, có điều con hắn An Đạt Văn rất có thiên phú làm ăn.

Trước khi Rời khỏi kinh thành, Trương Dương đặc biệt tới Hương Sơn biệt viện một chuyến, trong biệt viện đã được quét dọn sạch sẽ, Trần Tuyết mặc váy dài màu trắng, ngồi dưới gốc cây lẳng lặng đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân của Trương Dương, cô ta bỏ sách xuống, nói khẽ: Anh đã trở lại! Ngữ khí bình thản, tựa như một người vợ chào hỏi mỗi khi chồng đi làm về nhà.

Trương đại quan nhân sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn cười nói: Về rồi!

Trần Tuyết nói: Có đói bụng không? Tôi đi chuẩn bị cho anh.

Trương Dương nói: Tôi sao cảm giác chúng ta cứ như là hai vợ chồng ý nhỉ?

Trần Tuyết căn bản phớt lờ những lời trêu đùa của hắn, thản nhiên nói: Anh có ở lại ăn cơm hay không?

Trương Dương gật đầu nói: Có, ngày mai tôi phải về Tân Hải rồi, tối nay không đi đâu cả, ngủ lại đây thôi, tâm sự với cô.

Trần Tuyết nói: Tôi còn muốn đọc sách, anh nghỉ ngơi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai lúc nào thì đi?

Trương Dương nói: Mười giờ sáng đi.

Trần Tuyết Trần Tuyết: Khéo nhỉ, tôi cũng đi lúc đó.

Trương Dương nói số tàu của mình, không ngờ là cùng một tàu với Trần Tuyết, hắn cười nói: Hai ta thật đúng là hữu duyên.

Bất kể Trương đại quan nhân nói như thế nào th luôn bị biểu hiện bình tĩnh của Trần Tuyết lạnh lùng xóa sạch, Trương đại quan nhân đã đã quen với tính tình của cô ta rồi, cô ta cũng quen với sự trêu chọc của Trương Dương, biết thằng cha này khi nói đùa thì biện pháp mà chống đỡ tốt nhất chính là trầm mặc.

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: À… cô đang nghỉ à?

Trần Tuyết nói: Việc học tập của tôi cũng không.

Trương Dương nói: Trở về thăm ông nộià?

Trần Tuyết gật đầu: Chuyện của bạn anh đã được giải quyết chưa?

Trương Dương gật đầu nói: Giải quyết rồi.

Trần Tuyết nói: Mỗi lần anh tới kinh thành luôn sẽ làm dấy lên một trường phong ba.

Trương Dương nói: Tôi thật ra cũng không phải là người thích gây chuyện, nhưng luôn luôn có hội chủ động trêu chọc tôi.

Trần Tuyết nói: Không sao là tốt rồi!

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Nghe thấy cô quan tâm tôi như vậy, thực sự rất vui mừng.

Đôi mắt sáng đẹp của Trần Tuyết vẫn thản nhiên như không: Tuần trước Văn phu nhân nói hôm nay sẽ tới, nhưng tới giờ rồi vẫn chưa thấy bà ta tới.

Trương Dương ngây ra một thoáng, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một loại tư vị nói không nên lời, chẳng lẽ La Tuệ Ninh không tới là muốn tránh mặt mình? Có lẽ mình và Văn Hạo Nam đoạn thời gian gần đây trở mặt đã khiến bà ta sinh ra không vui, nghĩ đến đây, trong lòng Trương đại quan nhân chợt lạnh đi.

Trần Tuyết tựa hồ đã nhận ra gì đó, nói khẽ: Tôi đi nấu cơm.

Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, người gọi điện thoại tới không ngờ là Địch Danh Vọng của sân ngựa Tây Sơn, giọng nói của Địch Danh Vọng lộ ra vẻ mất mát: Bí thư Trương, tôi muốn chứng thực một chuyện, là anh bảo mã sư cho con ngựa đua đó ăn cỏ à?

Trương Dương hơi ngẩn ra: Làm sao vậy?

Địch Danh Vọng nói: Con ngựa đua đó chết rồi.

Gì cơ? Trương đại quan nhân cơ hồ không thể tin vào tai mình. Con ngựa đua đó chỉ bị kinh sợ thôi, không ngờ lại chết nhanh như vậy, Địch Danh Vọng gọi điện thoại tới truy hỏi chuyện này, khẳng định là đã hoài nghi mình, cho rằng con ngựa đó là vì ăn cỏ tinh tinh nên mới chết.

Trương Dương nói: Tôi lập tức tới xem!

Trần Tuyết vốn định đi làm cơm, nghe hắn muốn đi thì bất giác lắc đầu.

Trương Dương nói: Cô đi theo tôi, tới sân ngựa Tây Sơn xem tình hình, sau đó thì chúng ta ăn ở ngoài.