Chương 2097: Mặt Ngoại Giao (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trình Diễm Đông nói: Tôi đã cầm ảnh đi cho Trương Chiến Bị phân biệt, hắn nhận ra Võ Trực Anh Nam chính là người đâm bị thương hắn.

Nhưng tối hôm đó thằng ôn này không có mặt ở hiện trường!

Trình Diễm Đông nói: Chắc là sau khi đâm Trương Chiến Bị bị thương thì hắn đã thừa dịp loạn mà bỏ đi rồi, chúng tôi đã điều tra ra Võ Trực Anh Nam và Nguyên Hòa Thu Trực là bạn tốt, hôm có xung đột hắn vừa hay đang làm khách ở Tân Hải.

Trương đại quan nhân nói: Tôi đã sớm bảo rồi, đám quỷ Nhật Bản thật sự là rất giả dối, con mẹ nó, rõ ràng làm chuyện xấu còn không thừa nhận, Liễu Sinh Chính Đạo đó chẳng trách muốn gánh tội thay hắn.

Bạch Chí Quân cũng cầm ảnh của Võ Trực Anh Nam rồi nhìn nhìn: Đây không phải là Võ Trực Anh Nam ư?

Trương Dương nói: Anh cũng quen hắn à?

Bạch Chí Quân nói: Đâu chỉ quen, thằng ôn này ở kinh thành gây ra không ít chuyện, có mấy lần đều là tôi giúp giải quyết. Sao? Là hắn đâm bị thương tên công nhân đó à?

Trình Diễm Đông gật đầu nói: Đã có xác nhận Bước đầu.

Trương đại quan nhân nói: Thằng chó này, tôi mặc kệ hắn là ai, chỉ cần phạm pháp thì tôi sẽ không tha cho hắn.

Bạch Chí Quân nói: Theo tôi thấy thì chuyện này cũng không thích hợp làm lớn.

Trương Dương nói: Thế là sao?

Bạch Chí Quân nói: Bất kỳ chuyện gì chỉ cần lên tới độ ngoại giao là phải chú ý kỹ xảo, không phải tranh khí phách, nói lời các anh không thích nghe thì là phương thức làm việc bình thường của các anh không thích hợp với hoạt động ngoại giao, rất nhiều vấn đề mọi người trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt thì không ai muốn mất mặt cả, nhưng bất luận là ai đúng ai sai thì chẳng ai công khai nhượng bộ cả, kết quả cuối cùng thường thường chính là thỏa hiệp, hai bên mỗi bên nhường một bước.

Trương Dương nói: Tôi không nhìn ra không nhìn ra bọn họ có ý nhượng bộ nhỉ? Rõ ràng là bọn họ đâm bị thương người của chúng ta, còn con mẹ nó đi kiện cáo trước, thông qua bộ ngoại giao để dọa tôi, tôi nhổ vào, tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à?

Bạch Chí Quân nói: Chuyện này cũng chẳng trách được người khác, anh nên nghĩ lại bản thân anh đi, nếu anh không chạy đến khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa đánh người bắt người, chuyện này đạo lý vốn ở trong tay chúng ta, chúng ta yêu cầu phía Nhật phải giải thích và xin lỗi là chuyện đương nhiên, nhưng trải qua trận làm nào loạn của anh, cục diện của chúng ta ngược lại trở nên bị động.

Trương đại quan nhân nói: Lời này của anh tôi không thích nghe, có ý gì? Cứ để người khác đánh chúng ta, chúng ta chịu thiệt rồi sau đó mới có lý mà chiếm à? Cái gì gọi là trở nên bị động? Chủ động không phải là chờ đợi, chủ động chính là chủ động đánh ra, thân là bí thư thị ủy Tân Hải tôi phải cờ xí tiên minh tỏ thái độ, tôi cũng không phải là muốn thêu hoa, tôi là thật sự không nuốt trôi được cục tức này.

Bạch Chí Quân nói: Với cái tính tình này của anh, tôi thật sự không biết anh là làm sao mà lên được tới vị trí này. Chúng ta không nói tới ngoại giao, cho dù là trên chính trị cũng phải chú ý sách lược, ngoài mặt bị thất thế, trên thực tế lại có thể chiếm tiện nghi, chuyện như vậy cớ sao mà không làm? Hiện tại người Nhật Bản một mực chắc chắn anh đánh người của bọn họ, anh không có chứng cớ mà đi bắt người lung tung, hiện tại người ta công bố muốn truy cứu trách nhiệm của anh, lần này tôi tới đây là để điều tra chuyện này.

Trình Diễm Đông nói: Trong chuyện này tôi không phải nói đỡ cho bí thư Trương, lúc ấy là người Nhật Bản ra tay trước, bí thư Trương chỉ tự vệ.

Bạch Chí Quân nói: Các anh đừng nói những lời này với tôi, chạy đến địa bàn của người ta rồi phòng vệ chính đáng, ai tin?

Trương Dương nói: Địa bàn của ai cơ? Địa bàn của tôi, địa bàn của người Trung Quốc chúng ta, là đám tiểu Nhật Bản chạy đến địa bàn của chúng ta diễu võ dương oai, tôi nếu không khắc chế thì đã sớm ném cái đám rùa đen này xuống biển hết rồi.

Bạch Chí Quân nói: Anh vẫn không rõ à, tôi là đứng trên lập trường của anh, tôi là đang muốn giúp anh giải quyết vấn đề, tôi cũng tin anh chiếm lý, cá nhân tôi cũng không thích người Nhật Bản, nhưng hiện tại người ta đã tóm được đạo lý rồi, quyền chủ động ở trong tay bọn họ, anh nếu có đầu óc thì cũng sẽ nhận ra được, chúng ta hiện tại không nên làm to chuyện, mà là phải tranh thủ giải quyết vấn đề mau chóng, đừng để bọn họ tiếp tục kháng nghị với bộ ngoại giao của chúng ta.

Trương Dương nói: Theo như lời anh nói thì tôi vẫn không có lý.

Bạch Chí Quân nói: Không phải không có lý, mà là là bị động, anh bảo anh đánh người? Ai cho anh bắt người? Cục diện hiện tại đều là tự anh chuốc lấy.

Trương đại quan nhân nói: Nhưng tôi không muốn thỏa hiệp, chuyện này tôi thế nào cũng phải chơi tới cùng với họ, có muốn xin lỗi thì cũng phải là bọn họ xin lỗi tôi, bảo tôi cúi đầu thì không có cửa đâu.

Bạch Chí Quân nói: Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt, Trương Dương, là bằng hữu tôi khuyên anh một câu, anh cứ tiếp tục như vậy thì khẳng định là con đường về sau rất khó đi.

Trương Dương nói: Khó đi thì tôi đạp cho phẳng rồi đi. Thằng cha này cầm chén rượu lên nói: Không ói những chuyện phiền lòng này nữa, uống rượu, chúng ta chỉ nói tình bạn không nói chuyện công tác!

Chiêu số của phía Nhật xuất ra ùn ùn, buổi chiều Trương Dương vừa mới trở lại văn phòng thì luật sư đại diện của phía Nhật gửi thư luật sư của hắn, chủ yếu là nhằm vào chuyện Trương Dương đánh Nguyên Hòa Thu Trực và giam giữ Liễu Sinh Chính Đạo.

Trương đại quan nhân nhìn một cái rồi xé thư, hắn nói với Phó Trường Chinh: Tôi hiện tại xem như đã minh bạch rồi, lúc chiến tranh Trung Nhật vì sao có nhiều Hán gian như vậy, Tôn Hiểu Minh này không ngờ giúp Người Nhật Bản kiện tôi, lần sau tôi gặp hắn thì kiểu gì cũng đánh rụng răng cửa của hắn.

Phó Trường Chinh nói: Bí thư Trương, anh tính làm gì?

Trương Dương nói: Đám Người Nhật Bản này đều cho rằng mình chiếm hết đạo lý, cắn lấy chuyện tôi đánh người không buông, bọn họ sao không nghĩ, chú tám của tôi còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa.

Phó Trường Chinh nói: Thật ra chuyện này không lớn cũng không nhỏ, bí thư Trương không bằng tạm lánh mũi nhọn, lựa chọn nhượng bộ.

Trương Dương nói: Cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, đã bao giờ thấy tôi nhượng bộ ai chưa?

Phó Trường Chinh nói: Nhưng tình huống hiện tại hình như không ổn lắm.

Điện thoại Trên bàn vang lên. Trương Dương cầm điện thoại, sau khi nghe xong thì trên mặt hiện ra nụ cười kỳ quái, hắn sau khi gác điện thoại thì nói với Phó Trường Chinh: Tôi có việc tới Đông Giang một chuyến, có chuyện gì thì đợi tôi về.

Phó Trường Chinh nói: Anh định đi mấy ngày?

Trương Dương đứng dậy đi ra cửa: Không lâu đâu, làm chút chuyện nhỏ tôi, đi tí là về.

Vừa rồi là Trình Diễm Đông gọi điện thoại tới.

Trình Diễm Đông đã tra được nơi hạ lạc của Võ Trực Anh Nam, hiện tại Võ Trực Anh Nam đang ở Đông Giang, mục đích Trương đại quan nhân tới Đông Giang là muốn bắt tên đầu sỏ gây chuyện về

Trương Dương đã nói là làm, anh hắn gọi Chu Sơn Hổ lái xe, một giờ sau đã trên đường tới Đông Giang.