Chương 1609: Dương Mưu (2)

Y Đạo Quan Đồ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Dương dừng chân, nói: Tô cục, loại việc nhỏ này không cần anh phải lo, đúng rồi, quên nói với anh một chuyện, chiếc xe Mercedes tìm được ngày hôm qua đó hôm nay lại bị trộm rồi, vẫn là ở cảng khu mới của các anh, nếu anh không muốn tôi vận dụng cảnh sát Tân Hải thì tốt nhất mau chóng phá án đi!

Tô Vinh Thiêm trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Dương, hơn nửa ngày mới hiểu được xảy ra chuyện gì, sự phát triển của chuyện quả thực có thể dùng từ quanh co để hình dung, Trương Dương ngày hôm qua uy phong bát diện hôm nay lại què một chân, xe hôm qua mới tìm được hôm nay lại bị mất, y có chút minh bạch vì sao Trương Dương mất khống chế, trực tiếp tìm tới cửa của Viên Hiếu Nông.

Tô Vinh Thiêm không tiếp tục đuổi theo, mà là cầm ảnh của Nghiêm Kim Vượng ở trên bàn trà lên, nhìn Viên Hiếu Nông nói: Hiếu Nông, người này quả đúng là nhân viên của anh?

Viên Hiếu Nông gật đầu: Một tuần trước đã bị tôi khai trừ rồi!

Anh có biết hắn ở đâu không?

Viên Hiếu Nông lắc đầu nói: Tôi không biết!

Tô Vinh Thiêm không hỏi nữa, cũng rời khỏi văn phòng của Viên Hiếu Nông.

trong Văn phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Viên Hiếu Nông và Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Nông xoa xoa cổ tay phải đau nhức, bỗng nhiên cầm chén trà trên bàn ném xuống đất.

Viên Hiếu Thương lạnh lùng nhìn hành động của nhị ca, hắn cho rằng hành vi phát tiết như vậy chẳng những không làm nên chuyện gì, hơn nữa rất ngu xuẩn. Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có chọc vào hắn, vì sao anh không nghe?

Viên Hiếu Nông giận dữ hét: Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi chọc hắn hả? Rõ ràng là hắn tìm tới cửa, hắn nói là tôi bảo Lý Vượng Cửu gánh tội, hắn nói tôi mới là ông chủ chân chính của Hưng Long hiệu, hắn nói tất cả chuyện đều là tôi làm!

Viên Hiếu Thương nửa tin nửa ngờ nói: Anh không làm chứ?

Viên Hiếu Nông chỉ vào ngực mình, nói: Tôi nếu sai người tập kích hắn thì tôi không được chết yên lành.

Viên Hiếu Thương chậm rãi ngồi xuống, nói khẽ: Nhị ca, Nghiêm Kim Vượng theo anh không ít năm, anh vì sao khai trừ hắn?

Viên Hiếu Nông nói: Hắn quá tham, từ chỗ tôi mượn không ít tiền, mãi không trả, tôi không khai trừ hắn, nếu khai trừ hắn thì tôi mất hết tiền, là hắn tự mình lén lút bỏ đi, tôi còn đang tìm hắn đây, hắn nợ tôi mười lăm vạn, mười lăm vạn đó!

Lời nói của Viên Hiếu Nông khiến Viên Hiếu Thương lại thầm khinh bỉ trong lòng, mười lăm vạn, đối với lão Nhị mà nói thì chẳng tính là gì, nếu mười lăm vạn năng mua được một thủ hạ thật lòng bán mạng cho mình, khẳng định là lời to, Viên Hiếu Thương cơ hồ có thể kết luận, Nghiêm Kim Vượng trốn đi có quan hệ trực tiếp với sự keo kiệt của nhị ca.

Viên Hiếu Nông bất an đi đi lại lại trong phòng: Lão Tứ, Trương Dương hình như biết rất nhiều chuyện của chúng ta, hắn biết chúng ta bảo Lý Vượng Cửu đi gánh tội thay, biết ông chủ chân chính của Hưng Long hiệu là tôi, biết chiếc xe đó của Kiều Mộng Viện là tôi nhận chuyển.

Viên Hiếu Thương nhìn ra vẻ khẩn trương của hắn, nói khẽ: Nhị ca, anh bình tĩnh một chút, anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay không, vừa rồi trước khi đi Trương Dương có nói, chiếc Mercedes đó của Kiều Mộng Viện lại bị người trộm đi rồi.

Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi căn bản không làm! Viên Hiếu Nông vội vã phân trần.

Viên Hiếu Thương nói: Nhị ca, anh có thấy sau lưng chuyện này có người đang thôi động không, hắn đang lợi dụng một loạt chuyện này, cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và Trương Dương?

Viên Hiếu Nông nói: Tên hỗn đản Trương Dương này vốn đã không phải hạng tốt lành gì rồi.

Viên Hiếu Thương nói: Vốn chúng ta có thể nước giếng không phạm nước sông với hắn, nhưng anh cố tình nhận chiếc xe đó của Kiều Mộng Viện.

Viên Hiếu Nông lúc này cũng bắt đầu cảm thấy hối hận, hắn thở dài nói: Trót làm rồi, giờ có nói mấy cũng vô dụng?

Viên Hiếu Thương nói: Phải phải nhắc nhở Lý Vượng Cửu một chút, nhất định không thể để hắn xảy ra vấn đề, nhị ca, tìm ra Nghiêm Kim Vượng, từ trên người hắn có lẽ có thể tìm được rốt cuộc là ai ở sau lưng phá rối.

Thi thể của Nghiêm Kim Vượng buổi trưa hôm ấy được phát hiện ở cảng, trên người hắn trúng tám phát súng, thi thể bởi vì ngâm trong nước biển quá lâu nên đã phù thũng biến hình.

Khi Trương Dương nhận được tin tức này, cũng đang lái xe về trung tâm hành chính Tân Hải, Trình Diễm Đông trong điện thoại thông báo tin tức này cho hắn.

Trương đại quan nhân không hề cảm thấy quá bất ngờ, Nghiêm Kim Vượng chắc là chế và trong hành động bắn chết mình tối hôm qua, thằng cha này đưa mình tới địa điểm dự định, đồng bạn của hắn cũng không buông tha cho hắn, có điều Nghiêm Kim Vượng hiển nhiên không được may mắn như mình.

Trương Dương buông điện thoại, nhắm mắt lại, lâm vào bên trong trầm tư, cái chết của Nghiêm Kim Vượng lại khiến manh mối gián đoạn, từ tình huống hôm nay cho thấy, hành động ám sát nhằm vào mình tối hôm qua mười phần có chín là không liên can tới Viên Hiếu Nông, nói cách khác, còn có một đôi tay vô hình đang ở sau lưng thôi động tất cả những chuyện này, hắn muốn khơi mào phân tranh giữa mình và Viên Hiếu Nông, từ đó ngư ông đắc lợi.

Tiếng chuông Di động phá vỡ sự trầm tư của Trương Dương, Trương Dương cầm điện thoại lên, cuối cùng lại nghe thấy giọng nói thần bí ở đầu kia điện thoại: Bí thư Trương, anh có khỏe không?

Trương Dương nói: Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không gọi điện thoại cho tôi nữa.

Đối phương mỉm cười: Anh có phải cho rằng tôi đang lợi dụng anh không?

Trương Dương nói: Không phải tôi coi thường anh, anh chỉ sợ không có bản sự đó.

Đối phương nói: Trong các gia huynh Viên thì người ngu nhất chính là lão Nhị, bí thư Trương chọn lựa hắn làm cửa đột phá, vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt, lấy dương mưu đối âm mưu, tạo áp lực cho Viên Hiếu Nông, khiến cho hắn tự loạn đầu trận tuyến, bàn tính tuy rằng đánh rất khá, nhưng người định không bằng trời định.

Trương Dương cười nói: Anh thật đúng là cao nhân, không có chuyện gì qua được mắt anh.

Gia huynh nói: Bí thư Trương hoài nghi tôi, cho rằng tôi ở phái sau thao túng tất cả, lợi dụng anh để đối phó với gia huynh Viên gia?

Trương Dương nói: Bán tín bán nghi, trừ phi anh biểu hiện ra thành ý nhiều hơn.

Đối phương bật cười: Bí thư Trương là người thẳng thắn thành khẩn, anh không muốn bị tôi cầm mũi dắt đi, nhưng lại rất muốn từ chỗ tôi có được nhiều tin tức hơn.

Trương Dương nói: Không phải ai cũng có bản sự bảo hổ lột da.

Anh chưa gặp tôi, sao biết được tôi không phải là một lão hổ ăn thịt người?

Trương Dương nói: Ai ở sau lưng đối phó tôi?

Không phải tôi! Nếu tôi muốn hại anh thì sẽ không nhắc nhở anh.

Trương Dương nói: Anh muốn lợi dụng tôi để đả kích Viên gia, nếu anh không biểu hiện ra thêm thành ý thì tôi có thể cự tuyệt chơi tiếp với anh.

Anh muốn thành ý như thế nào?

Nói cho tôi biết ngày hôm qua là ai mưu sát tôi?

Người muốn giết anh có nhiều lắm, bí thư Trương, tôi chỉ có thể nói với rằng huynh đệ Viên gia nhất định có vấn đề, anh muốn đào ra tin tức sâu hơn thì chỉ có dựa vào chính anh đi phát hiện.

Trương Dương nói: Thành ý của anh rõ ràng là không đủ.

Tôi đã đạt được mục đích rồi! Bí thư Trương, anh tự giải quyết cho tốt. Đối phương nói xong liền gác máy.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ điện thoại xuống.

Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Thường Hải Tâm vẻ mặt quan tâm bước vào, cô ta vừa mới nghe nói tin tức Trương Dương bị thương, vừa nhìn thấy khuôn mặt có chút tái nhợt của Trương Dương, Thường Hải Tâm mắt đã ươn ướt, cô ta cắn cắn môi, kiên trì không để nước mắt chảy xuống, nói khẽ: Đau không?

Trương Dương lắc đầu: Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi.

Để em xem.

Trương Dương cười nói: Đang ở trong văn phòng mà, không tiện.

Thường Hải Tâm cong môi lên, kiên trì đòi xem.

Trương đại quan nhân không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể cởi quần cho cô ta xem, Thường Hải Tâm xác định hắn chỉ bị thương ngoài xa mới yên lòng. Cô ta đi pha trà cho Trương Dương, đặt ở trước mặt hắn, nói: Về sau anh nhất định phải cẩn thận, làm bí thư mà giống như anh đúng là số một, ngay cả an toàn cũng không được bảo đảm.

Trương Dương nói: Bắc Cảng so với trong tưởng tượng của anh thì phức tạp hơn nhiều, sở dĩ có người muốn hại anh là vì anh đã xúc phạm tới lợi ích của bọn họ.

Thường Hải Tâm nói: Đã sớm khuyên anh rồi, làm việc trăm ngàn lần đừng cấp tiến như vậy, chuyện nguy hiểm đừng tự mình đi làm.

Trương Dương cười nói: Biết rồi! Hắn nhẹ nhàng vỗ mông Thường Hải Tâm, sau khi vỗ xong còn véo hai cái.

Thường Hải Tâm thẹn thùng nói: Làm gì thế?

Trương đại quan nhân nói: Cảm giác thật sự là càng ngày càng tốt.

Thường Hải Tâm đỏ mặt gắt: Đại sắc lang, mặc kệ anh!

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Thường Hải Tâm cầm văn kiện trên bàn, Trương Dương nói: Mời vào!

Phó Trường Chinh từ bên ngoài bước vào, Thường Hải Tâm giả vờ giả vịt nói: Bí thư Trương, tôi đi trước! Trương đại quan nhân cũng cố làm ra vẻ nói: Chuyện đó cứ vậy đi, cô tính toán thời gian mà làm!

Thường Hải Tâm ném cho hắn một cái nhìn âu yếm rồi nói: Bí thư Trương cứ yên tâm đi! Phó Trường Chinh đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt ám muội giữa bọn họ, cười cười với Thường Hải Tâm, xem như là chào hỏi, sau đó tới trước mặt Trương Dương nói: Bí thư Trương, bí thư Nghiêm của Ủy ban kỷ luật tìm ngài!

Trương Dương nhíu mày, không kiên nhẫn nói: Để hắn vào.

Phó Trường Chinh cười khổ nói: Hắn bảo ngài tới chỗ hắn.