Q4 - Chương 77: Tịch Mịch Đến Đáng Sợ

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vậy phải làm sao bây giờ?

Cự Lộc Vương nhíu mày nói.

– Để cho người của chúng ta lục soát ở bốn phía, có động tĩnh gì thì bắn tên báo hiệu, không nên cho tất cả đi cùng một chỗ, phải tách mọi người ra.

Vũ An suy nghĩ một chút rồi nói.

– Được, cứ như thế.

Cự Lộc Vương gật đầu nói.

Bên trong sơn cốc, Chung Sơn nhìn Lục Kiến Bằng nói:

– Các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ lương khô chưa?

– Đủ rồi, mấy hôm nay mỗi ngày đều thừa lại một ít, hơn nữa lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ nên trong thời gian dài không cần nhóm lửa nấu cơm.

Lục Kiến Bằng nói.

Sau đó lục kiến bằng quay lại thông báo cho người trong tộc của mình còn Chung Sơn cũng quay trở về chỗ kiệu hoa.

– Tiên sinh, tiên sinh quả thật là thần nhân.

A Đại hết sức sùng bái nói.

Đúng vậy, Chung Sơn dẫn theo mọi người vượt qua mọi thiên la địa võng, thậm chí còn chưa từng gặp phải binh sĩ Đại Vũ.

– Chuẩn bị khởi hành, đi về hướng tây.

Chung Sơn cười nói.

– Vâng.

A Đại và Nhị đều hưng phấn kêu lên.

Chung Sơn đi vào trong kiệu hoa, tiếp tục uống trà cùng với Thiên U công chúa.

Thiên U công chúa trừng mắt nhìn Chung Sơn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nói:

– Tiên sinh, vì sao ngươi lại biết rõ như thế? Thậm chí ngay cả viêc bày binh của Cự Lộc Vương, có bao nhiêu người, đi hướng nào ngươi cũng có thể đoán được?

– Vận khí mà thôi.

Chung Sơn lắc đầu nói.

Vận khí? Thiên U công chúa không nói gì nhìn Chung Sơn. Trước đây những việc Chung Sơn làm Thiên U công chúa cũng có thể đoán được đại khái, nhưng lúc này Chung Sơn dẫn người rời khỏi đây thật làm cho Thiên U công chúa không thể nghĩ ra được.

Không rõ, không hiểu.

Bên trong lều Cự Lộc Vương.

Cự Lộc Vương đang ngồi nghe một tướng quân bẩm báo với mình.

– Ngươi nói bọn chúng hiện tịa không nhóm lửa nấu cơm nữa mà ăn lương khô sao? Bao nhiêu người phái đi tại sai o có một tên tiểu binh nào phát hiên ra bọn chúng?

Cự Lộc Vương tức giận nhìn gã tướng quân đang quỳ trước mặt.

– Đám người của Chung Sơn có nhiều cao thủ, các ngươi đánh không lại bọn chúng ta cũng không trách các ngươi. Thế nhưng tại sao lại không thể phát hiện được ra cho dù là cái bóng của bọn chúng. Mãi cho đến khi bọn chúng thoát khỏi vòng vây tới sát biên giới các ngươi mới phát hiện bọn chúng đốt lửa.

Cự Lộc Vương cả giận nói.

– Vương gia, thuộc hạ đã tận lực rồi.Nếu như số người tăng lên gấp đôi thì nhất định thuộc hạ sẽ tìm được đám người Thiên U công chúa.

Gã tướng quân nói.

– Được, ta sẽ điều động thêm bốn trăm vạn đại quân nữa, ngươi đừng có nói với ta là không tìm được bọn chúng nữa đấy.

Cự Lộc Vương tức giận nói.

– Vâng lần này mạt tướn nhất định sẽ tìm được Thiên U công chúa.

Gã tướng quân lập tức tuyên thệ nói.

– Cút đi.

Cự Lộc Vương nói.

Gã tướng quân lập tức bò lùi ra ngoài.

Nhìn gã tướng quân rút đi, Cự Lộc Vương hết sức tức giận, bốn trăm vạn đại quân mà không bắt được những phàm nhân như vậy, không những thế còn để bọn chúng không coi mình vào đâu.

Cự Lộc Vương phẫn nộ vung tay hất tất cả bộ đồ trà trên bàn xuống. Vũ An đứng bên cạnh không dám nói gì.

_ Tiên sinh, hiện tại có tám trăm vạn đại quân đang đuổi bắt chúng ta. Cự Lộc Vương nhất định là đang hết sức tức giận.

A Đại hưng phấn nói.

Mấy ngày nay, A Đại vô cùng tin tưởng Chung Sơn, nếu không có Chung Sơn thì không giải quyết được chuyện gì.

Thế nhưng lúc này Chung Sơn lại đang cau mày nhìn về phía đông, phía nam, phía tây, phía bắc, nhìn một hồi mà vùng lông mày vẫn không giãn ra chút nào. Bởi vì ở mi tâm hông loan phấn liên vẫn là màu lam. Lúc trước Cự Lộc Vương dùng một trăm vạn thượng phẩm linh thạch để treo giải cho đại quân giết được mình thế nhưng vẫn chạy thoát được. Thế nhưng lần này lại khác, toàn bộ các con đường đều có đại quân Đại Vũ, bốn bề đều có địch có muốn chạy cũng không thoát được.

Chung Sơn thở dài một hơi rồi nhằm mắt trầm tư suy nghĩ.

Thấy Chung Sơn trầm tư như vậy, tất cả mọi người đều kiên trì chờ đợi.

Bỗng nhiên Chung Sơn mở mắt ra, quay sang A Nhị nói

– Lần này có tám trăm vạn đại quân đuổi theo, chúng ta gặp nguy hiểm rồi. A Nhị, lần này ngươi đi đánh lạc hướng đám truy binh đi.

– Tiên sinh, ta sao?

A Nhị nghi hoặc nói.

– Đúng vậy, ngươi bay về phía đông bắc hai mươi vạn dặm rồi dừng lại cho đại quâm nhìn thấy ngươi, sau đó ngươi có bay thẳng về hướng bắc, trong vòng ba ngày, ngày nào cũng phải để cho bọn chúng nhìn thấy ngươi.

Chung Sơn nhìn chằm chằm vào A Nhị nói.

– Vậy sau khi ta trở về làm thế nào để tìm được tiên sinh?

A Nhị nhíu mày hỏi.

– Tìm? Đến lúc đó nếu ngươi tìm được mọi người là tốt nhất, nếu không thì cứ đến Phong Linh Thành ở Đại Quang đế triều chờ bọn ta. Cùng lắm là nửa năm sau thì mọi người sẽ tới, đến lúc đó cứ theo cách liên lạc ta nói trước sẽ liên lạc với ngươi.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

A Nhị đáp, sau đó chuyển hướng bay đi.

– Tiên sinh.

A Đại lo lắng nhìn về phía Chung Sơn.

– Nghỉ ngơi một đêm ngày mai xuất phát, để cho đám người của Lục Kiến Bằng nhóm lửa nấu cơm, dự trữ lương khô.

Chung Sơn nói.

– A, vâng.

A Đại cảm thấy có chút kỳ lạ nói.

– Tiên sinh.

Nghe Chung Sơn phân phó như vậy, Thiên U công chúa quay sang Chung Sơn nói.

– Dạ!

Chung Sơn đáp.

– Mấy ngày nay ta hết sưc tin tưởng tiên sinh, làm sao mà tiên sinh có thể tránh được tám trăm vạn đại quân của Đại Vũ đế triều, ta vẫn tưởng rằng tiên sinh có khả năng xem tinh tượng (sao trời) thế nhưng tiên sinh đột nhiên lại quyết định như vậy khiến Thiên U không hiểu lắm, hi vọng tiên sinh có thể giải thích cho Thiên U nghe một chút!

Thiên U công chúa mở to đôi mắt mỹ lệ nhìn về phía Chung Sơn, bộ dáng hết sức hiếu kỳ,

Chung Sơn nhìn Thiên U công chúa mỉm cười nói:

– Công chúa, nếu như ta nói ta đoán ra, người tin sao?

Đoán? Thiên U công chúa nói:

– Được rồi, nếu như tiên sinh không muốn nói Thiên U cũng không hỏi nữa.

– Đa tạ công chúa, Chung Sơn chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, nếu như nói hết ra thì sợ sau này không có cơm mà ăn.

Chung Sơn cười khổ nói.

– Ha ha, tiên sinh không có cơm mà ăn soa? Ta thấy nếu như Thiên U không có cơm ăn thì tiên sinh vẫn có cái để ăn.

Thiên U công chúa cười nói.

Trong lều của Cự Lộc Vương.

– Vương gia, tìm được rồi, người của chúng ta đã nhìn thấy A Nhị, thuộc hạ đã phát người dốc sức tìm kiếm.

Một tướng lĩnh trước mặt Cự Lộc Vương hưng phấn nói.

– Được, không sợ hắn mạnh chỉ sợ không phát hiện ra hắn. Đuổi, đuổi đến cùng cho ta.

Cự Lộc Vương hưng phấn nói.

Liên tiêp ba ngày sau, Cự Lộc Vương luôn ở trạng thái hưng phấn, tin chiên thắng liên tục được truyền đến.

Nếu như là trước đây thì cái tin chiến thắng này có đáng gì, mới chỉ phát hiện ra một người thì đâu đến mức phải hưng phấn như vậy? Thế nhưng tám trăm vạn đại quân đã liên tục tìm kiếm trong khoảng thời gian dài nhưng không hề thấy bất kỳ một người nào, thế mà bây giờ lại phát hiện ra một bóng người, tự nhiên nó trở thành tin chiến thắng. Thế nhưng sau ba ngày thì tình hinh trở lại như cũ, không còn nhìn thấy A Nhị đâu nữa.

Tám trăm vạn đại quân điên cuồng tìm kiếm, mãi cho đến nửa tháng sau Cự Lộc Vương mới biết là mình bị lừa.

A Nhị đã đi, chỉ còn lai A Đại không ngừng đạp mây dẫn mọi người bay đi.

Dọc đường vô cùng thông suốt, không gặp bất kỳ một người nào.

Mọi người trong gia tộc Lục Kiến Bằng đều cảm thấy tịch mịch đáng sợ. Thời gian này Chung Sơn dẫn đường ngay cả một bóng quân Đại Vũ cũng không gặp, dường như toàn bộ người của Đại Vũ đế triều đã chết sạch cả rồi.

– Tiên sinh, không còn bao lâu nữa là tới biên giới Đại Quang, chúng ta đã bay gần được nửa tháng rồi.

A Đại hưng phấn nói.

A Nhị không trở về thế nhưng cũng không cần phải quá lo lắng, chỉ cần tới biên giới Đại Quang đế triều thì sẽ an toàn. Ít nhất Đại Quang đế triều không giốn như Cự Lộc Vương, không phái người đuổi bắt theo chúng ta.

– A Đại, chúng ta lại phiền phức rồi. Lần này cần ngươi đi dẫn dụ đám truy binh, đám truy binh đã sát tới chúng ta rồi.

Chung Sơn lắc đầu nói.

– A, ta đi sao? Vậy các ngươi bay như thế nào được?

A Đại lập tức lo lắng nói.

– KHông sao, sắp tới Đại Quang đế triều rồi, phía trước lại có một lang cốc, ta sẽ dùng đan dược để thuê lang tộc hỗ trợ. Cũng không còn xa lắm nên chúng tiên thiên gia tộc Lục Kiến Bằng có thể khiêng kiệu được.

Chung Sơn nói.

A Đại cau mày rồi quay đầu nhìn về phía Thiên U công chúa.

– Đi đi, A Đại. Ta tuy rằng vẫn còn yếu thế nhưng không sao đâu, huống hồ đã nửa tháng rồi ta cũng khôi phục được một chút chân nguyên. Ngươi cứ làm theo lời tiên sinh nói đi. Có tiên sinh ở đây nhất định chúng ta sẽ tới được Phong Linh Thành.

Thiên U công chúa nói.

– Vâng.

A Đại gật đầu.

Sau đó Chung Sơn giảng giải cho A Đại cách dẫn dụ truy binh rồi A Đại nhanh chóng bay đi.

Sau khi A Đại ly khai, mối nguy lại được hóa giải. Lúc này Chung Sơn tìm tới chỗ Lục Kiến Bằng.

– Lục Kiến Bằng, ngươi tìm lấy bốn tiên thiên trong gia tộc của ngươi phụ trạch việc khiêng kiệu.

Chung Sơn nói.

– Hai vị tiền bối đi rồi soa? Tiếp theo chúng ta phải đi bộ về hướng tây à?

Lục Kiến Bằng kinh ngạc nói.

– Ngươi không cần quan tâm, tất cả đã có ta.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

Lục Kiến Bằng đáp.