Q2 - Chương 25: Cương Thi

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sáng sớm tám ngày sau,trong một tiểu viện ở một trấn nhỏ phía đông Đại Côn quốc, Chung Sơn đem một ít tin tức mà thủ hạ ở nơi này thu thập được phân tích lại một lần, trong đoạn thời gian này, có bao nhiêu người vào núi từ phía đông.

– Chung Sơn, ngươi đã rời giường chưa, nhanh lên một chút a, khi nào chúng ta đi đây.
Ngoài phòng truyền tới tiếng gọi của Thiên Linh Nhi.

– Ông ít khi được ngủ say một lần, tỷ tỷ ngươi để ông gia ngủ thêm một lát đi.
Anh Lan ở bên ngoài khuyên nhủ Linh Nhi.

– Hừ, đồ heo lười.
Thiên Linh Nhi ở bên ngoài nhỏ giọng thì thầm.

“Két…”

Chung Sơn mở cửa phòng ra đúng lúc thấy hai cô gái, nói:
– Đi, vào núi.

– Ân
hai mắt Thiên Linh Nhi sáng ngời gật gật đầu, vẻ mặt hưng phấn. Mà Anh Lan cũng gật đầu nhìn Chung Sơn mỉm cười.

Núi lớn ở phía đông đều là các núi rất nguy hiểm, ngựa căn bản tiến vào không được, cho dù là võ lâm cao thủ bình thường cũng không dám tùy tiện đặt chân tới, bởi vì trong núi có yêu thú.

o0o

Ở xa xa phía đông chỗ Chung Sơn đứng là một nơi vô cùng quái dị, ở đây tràn ngập cát bụi khắp nơi. Ở trong khu rừng cây cối rậm rạp này tự dưnglại xuất hiện một trận bão cát, cực kỳ cổ quái, cực kỳ quỷ dị.

Nơi đây chính là mục tiêu chuyến đi này của Chung Sơn, Bát Môn Sơn.

Phía bắc Bát Môn Sơn, trong một cái sơn cốc bí mật. Lúc này đang có hơn hai mươi người.

Cầm đầu chính là Thiên U Công Chúa, Cổ Lâm và Thủy Kính tiên sinh đã từng xuất hiện lúc vây công Hạo Tam.

Thiên U Công Chúa nhìn cơn bão cát khổng lồ ở phía nam, nhíu nhíu mày nhìn Thủy Kính tiên sinh ở một bên nói:
– Tiên sinh, có thể có trận hồn?

Thủy Kính tiên sinh nhíu mày khó khăn nhìn cơn bão cát nói:
– Bảy, tám phần mười.

Bảy tám phần mười, một khoảng thời gian trước cũng chỉ có một thành xác suất, hiện tại lại đạt tới bảy thành tám thành, có thể thấy Thủy Kính tiên sinh đánh giá cao đối với lần này.

– Thiên U đối với trận pháp, nghiên cứu vẫn còn chưa đủ, còn phải dựa vào tiên sinh.
Thiên U Công Chúa mở miệng nói.

– Đúng vậy, người vây đến chỗ này càng ngày càng nhiều, ngươi nhanh nghĩ biện pháp phá vỡ trận này đi, lấy trận hồn mang tới đưa cho Thiên U.
Cổ Lâm không hề khách khí nói với Thủy Kính tiên sinh.

– Câm miệng.
Thiên U liếc mắt nhìn Cổ Lâm phi thường tức giận.

– Tiên sinh, Thiên U đã từng nói, nếu lấy được nhiều trận hồn thì sẽ cùng tiên sinh chia đều, còn nếu chỉ có một trận hồn liền đem tặng cho tiên sinh.
Thiên U Công Chúa quay đầu nói với Thủy Kính tiên sinh.

– Công chúa không cần phải như vậy, trận Bát Môn Kim Tỏa ở trên Thần Châu đại lục cũng không có xuất hiện nhiều, ở chỗ này có lẽ không chỉ có một cái trận hồn, đây chính là một chiến trận, lại có trận hồn, nếu do quân đội chủ trì thì tại hạ tuyệt đối không dám nói phá được trận này, nhưng nơi đây lại chỉ có một mình Thái Hư Tử chủ trì, cho nên phá trận này sẽ không quá khó khăn lắm, thêm một người sẽ thêm một loại biến hóa, hiện tại chỉ có một mình hắn, ta cũng có nắm chắc năm thành phá được.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông cười nói.

– Vậy ngươi phá nhanh lên đi.
Cổ Lâm kêu lên.

Nhíu mày nhìn Cổ Lâm, Thủy Kính tiên sinh chỉ lắc lắc đầu.

– Tiên sinh, có chuyện gì khó xử sao?
Thiên U Công Chúa lập tức hỏi.

– Chỉ dựa vào vài người chúng ta thì còn lâu mới đủ, lúc trước công chúa có nhìn thấy một cái thẻ bài hiện ở trên bầu trời chứ?
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông nói.

– ’Thương’, trên cái thẻ kia, có một chữ ‘Thương’.
Cổ Lâm suy nghĩ một chút nói.

– Đúng, đó là cửa Thương. Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, tám cửa này nếu có quân đội làm trận nền thì có thể tùy ý biến hóa thành vô số trận biến, thế nhưng hiện tại chỉ có một mình Thái Hư Tử như vậy thì chỉ cần có một nhóm người xông vào cửa Sinh xông ra của Cảnh, lúc đó đại trận nhất định bị chấn động, uy lực sẽ yếu kém đi, chúng ta chỉ cần từ cửa Thương nhảy vào thì có thể trực tiếp tiến vào Long Nhãn Chi Địa, chỗ của Thái Hư Tử.
Thủy Kính tiên sinh tự tin nói.

– Chỗ của Thái Hư Tử sẽ có trận hồn sao?
Cổ Lâm cau mày nói.

– Không sai, căn cứ tin tức vừa tìm được, có người từng thấy Thái Hư Tử. Theo miêu tả thì cũng lúc này hắn đang chịu một trong những thiên nhân ngũ suy, tuổi thọ sắp hết, vô duyên đột phá, đúng lúc tại nơi này phát sinh sự kiện quặng linh thạch phun trào nên hắn cũng mượn cơ hội này bày ra trận Bát Môn Kim Tỏa để tìm kiếm truyền nhân cho trận hồn.
Thiên U Công Chúa tự tin nói.

– Thiên U, nàng thật là thông minh, làm sao mà nàng biết thế?
Cổ Lâm lập tức tán dương nói.

Liếc mắt Cổ Lâm một cái, Thiên U Công Chúa thở dài, cái này còn phải đoán sao? Quá rõ ràng rồi, cũng chỉ có Cổ Lâm ngươi là không biết.

– Vậy chúng ta phải tiếp tục chờ sao?
Thiên U nhìn về phía Thủy Kính tiên sinh nói.

– Đúng, chờ, chờ thêm nhiều người tới.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông cười nói.

o0o

Ngày thứ ba Chung Sơn vào núi.

Hồng Lăng của Thiên Linh Nhi đã hoàn toàn khôi phục, có thể chở Thiên Linh Nhi bay trên không trung nên thuận lợi rất nhiều. Về thể lực thì Anh Lan là kém cỏi nhất, thế nhưng nàng có Truy Phong Ngoa nên chênh lệch cùng Chung Sơn cũng rút ngắn rất nhiều, Chung Sơn mang theo hai cô gái không ngừng phân biệt phương hướng trong núi mà đi tới.

Không có đường lối rõ ràng thì nhìn dấu vết ở bốn phương, Anh Lan cũng rất lành nghề ở mặt này, khi mang binh đánh giặc thì dã ngoại sinh tồn là thường thức cơ bản nhất, quan sát xung quanh để tìm kiếm dấu vết người khác đi qua cũng không phải là chuyện khó.

– Ông ơi, bên này chia thành hai đường, một đường hướng về phía đông bắc, một đường hướng về phía đông nam, chúng ta đi hướng nào?
Anh Lan nghi hoặc hỏi.

Chung Sơn cũng là nhìn ra phương hướng của đoạn cây cỏ này khác nhau liền nhíu mày ngẩng đầu nhìn Thiên Linh Nhi trên không trung nói:
Linh Nhi, có nhìn thấy người không?

– Không có a!
Thiên Linh Nhi đứng ở trên không nhìn xa xa nói.

– Vậy hướng chính đông thì sao?
Chung Sơn nhìn hướng chính đông hỏi.

Thiên Linh Nhi lại cưỡi Hồng Lăng bay lên trên, sau đó hạ xuống nói:
– Hướng chính đông có mấy ngọn núi rất cao, còn có hồ lớn ngăn cản.

Nghe Thiên Linh Nhi nói như vậy, Chung Sơn cùng Anh Lan gật gật đầu, hiển nhiên đều đoán được đại khái, ở hướng chính đông này có khả năng có yêu thú cường đại , đường này không dễ dàng đi được, cho dù cường giả Tiên thiên kỳ cũng phải đi đường vòng.

– Hai bên đều có thể đi. Tùy ý chọn một đường vậy
Anh Lan suy nghĩ một chút nói.

– Chung Sơn, khe núi bên kia hình như có người.
Thiên Linh Nhi đột nhiên chỉ vào một cái khe núi ở phía đông bắc kinh hỉ nói.

– Người?
Chung Sơn nhíu mày.

– Đúng vậy, chúng ta qua hỏi bọn hắn xem kế tiếp nên đi như thế nào, nếu không chúng ta giống như gián không đầu vậy.
Thiên Linh Nhi kêu lên.

– Ừm, chúng ta cùng nhau đi.
Chung Sơn nói.

Tiếp đó, ba người được Thiên Linh Nhi chỉ dẫn hướng về phương đó mà tiến.

Mặt trời đã xuống phía tây, một canh giờ sau, Chung Sơn cùng Anh Lan bị một cái cái vực ngăn ở trước mặt.

Vách núi bên kia cách khoảng năm trăm mét, không nói Chung Sơn, cho dù là người ở Kim đan sơ kỳ cũng nhảy không qua.

– Nhanh lên, qua cái vực này rồi bay tiếp qua hai đỉnh núi sẽ thấy những người đó.
Thiên Linh Nhi ở giữa không trung thúc giục.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn không còn gì để nói, Thiên Linh Nhi đi một đường thẳng tắp lại không suy nghĩ đến chuyện Chung Sơn và Anh Lan không thể qua được.

Hai bên đều là dốc đứng, Chung Sơn cùng Anh Lan chỉ có thể đi đường vòng tốn thêm một ít thời gian mới đến đinh núi trước mặt, vách núi lại sâu tới 1500 mét, thật là nguy hiểm.

– Chung Sơn, những người đó hình như không động đậy a, chúng ta đi được nửa ngày mà bọn họ vẫn còn không nhúc nhích.
Thiên Linh Nhi nhíu mày nói.

– Ngươi trước tiên đi xuống.
Chung Sơn nhíu mày nói.

– Sao vậy?
Thiên Linh Nhi hạ xuống mặt đất rồi thu hồi Hồng Lăng nghi hoặc hỏi.

– Ngươi nói bọn họ đứng hơn một canh giờ mà vẫn không nhúc nhích?
Chung Sơn nhíu mày nghi hoặc nói.

– Đúng vậy, luôn ổn định đứng ở nơi đó.
Thiên Linh Nhi nói.

Anh Lan cùng Chung Sơn liếc mắt nhau.

– Chúng ta lập tức đi xem, ngươi không được lên tiếng, cẩn thận một chút, có thể có nguy hiểm.
Chung Sơn nghiêm túc nói.

– Ừm.
Thiên Linh Nghi lập tức hưng phấn gật gật đầu.

Dưới sự chỉ dẫn của Thiên Linh Nhi, lại bay qua hai đỉnh núi, đứng ở xa xa trong rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ tình huống bên kia, nhìn thấy thứ bên trong khiến trong lòng Chung Sơn căng thẳng, một tay kéo Thiên Linh Nhi, một tay kéo Anh Lan cúi người xuống, lo lắng nhìn về phía xa.

Người? Đó nào phải là người!

Trong khe núi có rất nhiều cây cối, ở trung tâm thì cây cối đều bị chặt rồi đặt ở bốn phía, còn ở chỗ trống đó có hai mươi lăm người sắc mặt xanh lè đang đứng thành một vòng.

Hai mươi lăm người này, mặt không chút thay đổi đều xanh lè, toàn thân trên dưới phát ra một cỗ hắc khí âm u, hai tay bọn họ giơ lên, dựng thẳng ở trước mặt.

Chung Sơn chưa từng thấy bọn họ nhưng cũng lập tức biết được đó là cái gì, cương thi, hai mươi lăm cương thi?

Ngay lúc ba người Chung Sơn xuất hiện thì hình như hai mươi lăm cương thi đó đều phát hiện, hai tay duỗi thẳng giật giật.

Chung Sơn nhanh chóng phản ứng, hai tay vòng qua cổ hai cô gái, nhanh chóng bịt miệng mũi hai nàng lại.

Hai cô gái kinh ngạc trừng to mắt, nhìn thấy Chung Sơn ngừng thở quay đầu qua nháy mắt thì phản ứng trở lại.

Anh Lan cùng Thiên Linh Nhi lần lượt gật đầu.

Ngừng thở, đối với phàm nhân mà nói thì quá khó nhưng đối với tu giả mà nói cũng không phải việc khó, Anh Lan biết Quy tức đại pháp còn Thiên Linh Nhi còn trực tiếp thi triển nội tức.

Tuy rằng hai cô gái đã hiểu ngầm nhưng Chung Sơn cũng không có buông tay ngay mà tiếp tục nhìn chằm chằm về phía đó.

Lúc này, Thiên Linh Nhi thấy Chung Sơn không buông tay lại còn ôm mình vào trong ngực nhưng nàng cũng không giãy dụa mà trên mặt lại ửng hồng, suy nghĩ linh tinh. Kỳ lạ là Anh Lan cũng giống như vậy.

Chung Sơn nhìn chằm chằm hai mươi cương thi này, tuy rằng không biết thực lực của cương thi như thế nào nhưng Chung Sơn cũng không muốn trêu chọc bọn nó. Hơn nữa, Chung Sơn còn phát hiện một sự thật vô cùng kinh hãi, hai mươi lăm cương thi này bị người khống chế.

Hai mươi lăm cương thi đứng thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một cái tế đàn kỳ dị, trên mặt đất vẽ đầy các ký hiệu tà dị. Những kí hiệu màu đen này giống như đang từ từ giãy dụa vậy nhưng khi nhìn lại thì thấy không nhúc nhích, cực kỳ quỷ dị.

Trung tâm của tế đàn có một cái hắc y nam tử trên đầu đeo một dải vải bố màu trắng, khuôn mặt nam tử tái nhợt, dưới cằm có một nhúm chòm râu dê đang khoanh chân ngồi nhắm mắt ngưng thần, miệng hình như thì thầm gì đó giống như đang thực hiện một nghi thức nào đó vậy.

Nam tử tay phải bắt liên hoa thủ ấn (dấu hình hoa sen, là cái dấu mà ngón cái chụm với ngón giữa khi ngồi thiền) dựng ở trước ngực còn tay trái của hắn lại cầm một vật thể kỳ dị. Vật này tản ra hồng quang tà dị, ở cự ly khá xa mà Chung Sơn vẫn có thể cảm nhận được một cổ tà khí mạnh mẽ. Nhìn cái hình dáng quái dị này trong lòng Chung Sơn đột nhiên cả kinh.

Trái tim, vật tràn ngập tà khí trên tay trái người đó là trái tim của một người.