Q1 - Chương 7: Yêu thú

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thở một hơi thật dài, Chung lão gia tử cẩn thận thu ngọc phiến vào trong ngực, hai mắt ánh lên một sự tự tin mãnh liệt. Hốt nhiên trước mặt lão xuất hiện một bóng đen, đó chính là bản sao lão trước khi đạt tới Tiên Thiên kỳ. Bóng đen nhẹ nhàng run lên, hình dáng chậm rãi biến hóa trẻ dần giống lão lúc này.

Chung lão gia tử thủy chung không hiểu vì sao sau khi ở một đêm với Tử Huân tiên tử, khuôn mặt lại trẻ hơn rất nhiều, biến thành một trung niên tầm bốn mươi tuổi.

Nhìn người trước mắt có bộ dạng giống như đúc với mình, Chung lão gia tử lại thở dài một hơi.

– Bóng không gian? Quả thực giống ta như đúc. Hai cái a, ta có hai thân thể.
Chung lão gia tử cười cười nói.

Đây là dị năng khi Chung lão gia tử xuyên qua không gian nắm giữ, một người khống chế hai thân thể. Mà thân thể bóng không gian còn có thể biến thành cái bóng, xuyên qua khe hở cánh cửa, nấp bên trong cái bóng người khác, vô cùng thần kỳ.

Đương nhiên, đây là một dị năng, dưới ánh sáng Chung lão gia tử và bóng không gian vẫn là có thể hiện ra bóng đen, chỉ là bóng không gian này có vẻ đặc thù mà thôi, cùng loại với thân ngoại hóa thân trong tiểu thuyết trên địa cầu vài chục năm trước, lại giống như Nguyên Thần thứ hai trong truyền thuyết, như thể một loại pháp bảo đặc biệt, nhưng so với những thứ đó thì nó thần kỳ hơn rất nhiều.

Đến đây, Chung lão gia tử đã đặt lại tên cho hai thân hình của mình, bản thể và ẩn khu.

– Như thế, ẩn khu sẽ trấn thủ Chung phủ vì nếu để cho mấy lão già Khai Dương Tông nhìn ra manh mối gì sẽ không tốt lắm, tuy Hồng Loan Thiên Kinh, ẩn khu tu luyện không được, vậy chờ sau này tìm công pháp luyện tập, chỉ cần bản thể bất tử, ẩn khu sẽ bất diệt. Hồng châu tử do ẩn khu bảo quản, bản thể sẽ đi đến Khai Dương Tông.
Chung lão gia tử an bài cho hai thân hình của mình.

Hai thân hình ôm lẫn nhau, bản thể đạp chân mạnh xuống đất bỗng nhiên trên mặt đất xuất hiện một lối vào. Chỉnh lại y phục xong, bản thể liền mang ngọc phiến đi xuống dưới, cửa vào dưới lòng đất cũng tự động khép lại.

Ẩn khu liền tiếp tục ngồi trên bồ đoàn luyện công điều tức. Bản thể đạt tới Tiên Thiên kỳ, ẩn khu vốn không còn trói buộc, rất nhanh có thể đạt tới Tiên Thiên kỳ.

Bản thể Chung lão gia tử đi xuống, dưới lòng đất cũng có một đường xe lửa. Thỏ khôn có ba hang, huống chi Chung lão gia tử chứ , bí mật của Chung lão gia tử không phải diều mà đám nghĩa tử có khả năng nắm giữ.

Ngồi xe lửa mười ngày, mới đến được một trang viên khác.

Đây cũng là sản nghiệp của Chung lão gia tử, trang viên này dựa vào một sơn mạch thật lớn. Khai Dương Tông ở ngay phía trong sơn mạch. Không phải Chung lão gia tử không muốn xây đường xe lửa xuyên qua núi mà do lòng núi nơi này tràn ngập vô số khoáng thạch kiên cố, cho dù mất cả trăm năm cũng chỉ có thể thông qua vài ngọn núi mà thôi.

Ở bên trong trang viên nghỉ ngơi hai ngày, chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, Chung lão gia tử dặn dò xong quản gia, lưng mang túi vải, tay cầm một thanh đại đao, đi bộ vào bên trong thâm sơn.

Vào sâu đó là núi non trung điệp, nơi đây chưa có dấu vết con người hơn nữa có rất nhiều độc trùng độc thảo, chướng khí dày đặc còn có rất nhiều mãnh thú ẩn núp lại có yêu thú thường lui tới. Nếu không phải đạt tới Tiên Thiên kỳ thì một mình Chung lão gia tử cũng không dám tiến vào.

Ngọn núi này mới chân chính được gọi là núi cao, cao đến mấy ngàn thước là chuyện bình thường có thể thấy được, xa xa từng ngọn núi cao chọc thẳng vào mây mù. Chung lão gia tử phải vượt qua từng ngọn núi cao đó, đi vào sâu trong thâm sơn trước, mới đến được Khai Dương Tông.

Tới Tiên Thiên kỳ, thân thủ linh hoạt hơn rất nhiều, vượt qua một ngọn núi cao cũng chỉ là việc liên tục nhảy lên mà thôi, trên đường gặp phải độc trùng, độc thảo Chung lão gia tử đều lần lượt tránh né qua.

Nhưng mà khoảng cách đến Khai Dương Tông quá xa, đi đến khi trời tối cũng chỉ có thể tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Lúc chạng vạng, Chung lão gia tử tìm được một sơn cốc khá sạch sẽ, cái gọi là khá sạch sẽ chính là nơi này chỉ có ít bụi cỏ, không có nhiều độc trùng độc thảo, chướng khí, dã thú lớn thường lui tới.

Trong sơn cốc có một khe núi vừa vặn có thể chắn gió tránh mưa, chỉ có thể chứa một người, nhiều hơn thì không được. Chung lão gia tử dọn sạch bên trong một lần, rắc một số dược vật đặc biệt ở bên ngoài rồi khoanh chân ngồi xuống.

Nhóm lửa? Chung lão gia tử không dám. Nhóm lửa chính là đặt mình vào trong nơi nguy hiểm nhất, địa cầu có rất nhiều dã thú sợ lửa nhưng dã thú nơi này, thậm chí yêu thú, chẳng lẽ còn sợ lửa?

Chung lão gia tử ngồi ở bên trong, chờ đợi bình minh đến. Ngồi xuống thì đêm đã khuya.

– Ngao ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm về khuya, có một tiếng sói tru rất cao truyền đến sơn cốc này.

Chung lão gia tử nhướng mày, hai mắt mở ra nhìn ra bên ngoài.

Giờ phút này, vầng trăng trên trời chiếu xuống làmsơn cốc sáng như bạc, tiếng sói tru kia chính là truyền từ trên đỉnh ngọn núi này xuống. Chung lão gia tử nhìn lên trên.

Một con đại lang màu bạc cao ba mét. Đại lang màu bạc ngửa đầu hướng lên mặt trăng mà tru. Lúc đại lang ra sức tru thì toàn bộ thân mình phát sáng như bạc, không phải nó tự phát sáng mà do nhiều ánh trăng chiếu lên thân, nó đang hấp thu Nguyệt Hoa?

Yêu thú?

Thấy vậy, đồng tử Chung lão gia tử co rút lại, liếc mắt liền nhận ra đó yêu thú.

Nghĩ đến đây, Chung lão gia tử cả kinh trong lòng, nhanh chóng lui lại phía sau, hơn nữa lập tức vận Quy tức đại pháp, hy vọng đại lang kia không thấy mình.

Chung lão gia tử biết cái gọi là yêu thú là đã thoát khỏi phạm trù dã thú, yêu thú thấp nhất cũng đã đạt tới thực lực Tiên Thiên kỳ của nhân loại, Tiên Thiên kỳ? Chung lão gia tử chỉ vừa thăng cấp Tiên Thiên kỳ, là loại Tiên Thiên kỳ yếu nhất, huống chi còn không có được bộ công pháp dành Tiên Thiên kỳ, chỉ có chiêu thức lúc Hậu Thiên trước kia, nếu có một số chiêu thức của Tiên Thiên có lẽ còn có thể liều mạng nhưng mà bây giờ rõ rang là chỉ có thể trốn, hy vọng đại lang không có nhìn thấy mình .

Chung lão gia tử đang quy tức, nhưng mà lang chỉ dựa vào khí tức sao? Mũi lang cực kỳ linh mẫn, sau khi ngước lên trời nhìn trăng mà tru, thời gian hấp thu ánh trăng trôi qua, liền liếc mắt nhìn chằm chằm về sơn cốc bên dưới, hai mắt lộ ra một tia âm lãnh.

Địa phương này là nơi mà Ngân Lang thường xuyên lui tới, có khí tức của người sống tự nhiên cũng lập tức nhận ra, huống hồ Chung lão gia tử lại rắc dược liệu phòng độc trùng ở chỗ khe núi , mùi rất đặc biệt đã làm cho Ngân Lang chú ý trong nháy mắt.

Chỉ sau vài cú nhảy, Ngân Lang đã nhảy tới sơn cốc mà Chung lão gia tử ở, hơn nữa nhìn chằm vào khe núi chỗ Chung lão gia tử.

Cảm nhận được Ngân Lang nhảy xuống, hơn nữa nhìn chằm chằm mình, Chung lão gia tử biết đã bị phát hiện thì trốn không được nữa rồi.

Chung lão gia tử sợ hãi lui lại về phía sau.

Nhưng mà những điều này ở trong mắt Ngân Lang thật là buồn cười, cũng đã lâu không có hưởng qua mùi vị thịt người.

Không có dấu hiệu nào, Ngân Lang nháy mắt lao về phía Chung lão gia tử.

Không còn cách nào, Chung lão gia tử nhanh chóng lấy đại đao ra ngăn cản.

– Ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngân Lang không ngừng cào đất chỗ Chung lão gia tử núp, nhưng cũng may Chung lão gia tử lựa chọn địa điểm khá tốt mà thân hình Ngân Lang thì lại quá lớn nên không thể vào được?

Ngân Lang vươn móng sắc, rúc cái đầu sói thật lớn chen vào bên trong, dường như tùy thời sẽ cắn trúng Chung lão gia tử.

Tình huống trở nên vô cùng nghiêm trọng, bốn phía là núi đá không ngừng lắc lư, hiển nhiên không bao lâu nữa chỗ núi đá này sẽ bị phá nát, Ngân Lang sẽ cạp trúng mình.

Chung lão gia tử nhanh chóng rót đầy chân khí vào Đại đao trong tay rồi vung ra chém tới Ngân Lang.

– Xoẹt ~~~~~~~~~~~~~

Chỉ làm xước một chút da.

– Ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngân Lang bị đau kêu ăng ẳng, vung móng sắc lên nhắm đến đại đao.

Keng ~~~~~~~~~~~~~.

Chung lão gia tử chỉ cảm thấy trong tay tê tê, đại đao bị đánh bay ra ngoài. Không có đao?

Đại đao làm đau đớn, Ngân Lang càng điên cuồng hơn, hai mắt đỏ bừng, cố chen vào vách núi làm vô số đá vụn rơi xuống, có thế cạp trúng Chung lão gia tử bất cứ lúc nào.

Dựa sát vào vách núi, Chung lão gia tử đã cảm nhận được mùi tanh hôi trong mõm Ngân Lang ngay tại trước mặt tùy lúc có thể cạp trúng mình. Mà khoảng cách mỗi lúc một gần.

Bỗng nhiên Chung lão gia tử cảm nhận được cảm giác tử vong.

Nếu núi đá nơi này bị phá vỡ, khẳng định mình sẽ toi mạng ở đây. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chủy thủ? Mình còn có chủy thủ đã đổi được từ trong tay tu sĩ , có lẽ có thể được nhưng chủy thủ kia ở trong ngực mà chỉ cần mình vừa nhúc nhích là bị Ngân Lang cạp liền .

Chủy thủ không được, chân khí, Hồng Loan Thiên Kinh? Đánh cuộc vậy.

Vận chân khí dồn một tia năng lượng hồng loan rót vào trong tay.

Dưới sự vận công của Chung lão gia tử bàn tay nháy mắt bốc lên rất nhiều sương mù màu phấn hồng, bên trong khe núi nho nhỏ nháy mắt tràn ngập thiên hạ đệ nhất xuân dược Hồng Loan.

Ngân Lang đang không ngừng tiến tới bên trong liền cảm thấy không ổn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Ban đầu hai mắt đỏ bừng, bây giờ càng đỏ hơn, màu đỏ lúc này không phải màu đỏ ban đầu, dường như không phải một khái niệm giống nhau.

Lập tức bên trong óc Ngân Lang hiện ra vô số ảo cảnh mẫu lang. Dục vọng trong lòng muốn tuôn ra. Sao lại thế này? Ta muốn ăn thịt người, làm sao lại biến thành nghĩ tới mẫu lang?

Ngân Lang lại vọt tới một đoạn nhưng rốt cục cũng không không nổi.

Chịu không nổi, Ngân Lang liền mang theo ánh mắt đỏ bừng quay đầu bỏ chạy về phía thâm sơn. Nguy cơ đã được giải trừ.

– Phù…

Chung lão gia tử thở dài, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Nhặt đại đao bị Ngân Lang đánh bay lên, đeo túi vải trên lưng nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nơi đây không nên ở lâu, nhanh chóng rời khỏi là tốt nhất.