Q3 - Chương 5: Thanh Loan

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngày thứ tám! Bản thể của Chung Sơn bị lôi điện dày vò đã được tám ngày.

Đại Côn quốc. Trong Chung phủ ở Tuyên thành.

Bên trong một căn phòng phía trước nơi bế quan của Chung Sơn, Anh Lan đang không ngưng đi tới đi lui, nhíu chặt đôi mày nghe quản gia bẩm báo.

– Ngươi nói hoàng thất và tứ đại gia tộc đã triệu tập tám mươi vạn đại quân? Là tám mươi vạn đại quân sao?
Anh Lan vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

– Vâng. Tám mươi vạn đại quân từ khắp nơi đang đổ về Tuyên thành, dân chúng trong thành đang rất bàng hoàng.
Quản gia lo lắng lên tiếng đáp lời.

– Việc phòng thủ ở Tuyên thành thế nào rồi?
Anh Lan hỏi.

– Cả Tuyên thành hoàn toàn dựa vào thế lực của Chung phủ ta, các binh sĩ trong thành bất kể là ai đều chỉ nghe theo sự điều khiển của Chung phủ mà thôi. Nhưng hiện tại chỉ có tám nghìn binh thủ thành còn quân địch có đến tám mươi vạn đại quân lận.
Quản gia vẻ mặt hoang mang, nói.

– Các thúc bá hiện thời thế nào?
Anh Lan hỏi.

– Theo như tin tức có được do chim bồ câu đưa đến, trong số chư vị thiếu gia hiện đã có hai mươi ba người bị thích khách hành thích, các thiếu gia ở bên ngoài cũng đã được thông tri rằng mỗi người phải tự lo cho an nguy bản thân, hơn nữa còn phải gấp rút trở về. Tiểu thư, còn muốn thông báo cho họ trở về sao? Bên ngoài đại quân đang kéo tới, bọn họ còn dám trở về ư?
Quản gia lo lắng nói.

– Thông báo cho tất cả các thiếu gia gấp rút trở về chống cường địch. Bất kể thế nào, chỉ cần cô gia gia xuất quan thì nhất định có thể xoay chuyển càn khôn. Báo cho bọn họ trở về, đồng thời cũng giúp cô gia gia sàng lọc một chút, xem xem đến cuối cùng thì ai mới xứng đáng làm nghĩa tử của người.
Anh Lan lạnh lùng nói.

– Dân chúng trong thành đang rất sợ hãi, có người đã trốn khỏi thành, làm sao bây giờ?
Quản gia lo lắng hỏi.

– Hừ, toàn thành giới nghiêm, ba ngàn tướng sĩ tuần tra chung quanh cho ta, gặp được kẻ chia rẽ lòng dân, thừa dịp làm loạn thì chém ngay tại chỗ. Dân chúng Tuyên thành đều chịu đại ân của cô gia gia, đây là lúc trả ân rồi. Không một ai được ra khỏi thành, những người vào thành cũng phải được tra xét thật kĩ, ngoại trừ các thúc bá thì không cho phép ai đi vào.
Anh Lan thoáng hiện sát khí, nói.

Trước mặt Chung Sơn, Anh Lan là một cô nương xinh đẹp động lòng người, nhưng khi đối mặt với đại cục, đại thế thì nàng tựa như trở thành một đại tướng thống lĩnh trăm vạn hùng binh.

– Vâng.
Quản gia lập tức đáp lời.

Tiểu thư quả nhiên rất giống lão gia, những chuyện chém giết sát phạt thế này không bao giờ dây dưa dài dòng.

– Còn nữa, cô gia gia trước đây đã xác lập các vị trí để đặt Bát Ngưu Nỗ tại Tuyên thành, giờ đây phải an bài tất cả Bát Ngưu Nỗ đúng chỗ. Mọi người sẵn sàng đợi lệnh, chuẩn bị tinh thần thật tốt nghênh đón quân địch.
Anh Lan nói.

– Vâng.
Quản gia lập tức gật đầu ứng tiếng.

o0o

Khai Dương tông. Bên trong Khai Dương điện. Các đệ tử đời thứ nhất gồm Thiên Tinh Tử, Cô Sương Tử và Huyền Tâm Tử đang có mặt ở đây, ngoài ra trong điện còn có một nữ tử khác. Người này mặc bộ đồ xanh, là một phàm nhân ước chừng 30 tuổi, bộ dáng xinh đẹp lạ thường.

Nhưng nữ tử mặc đồ xanh này mặt mày tức giận đang chỉ vào Thiên Tinh Tử đứng giữa với bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống ông.

Đối mặt với nữ tử đó, Thiên Tinh tử không những không tức giận chút nào mà vẻ mặt còn có chút xấu hổ. Ngược lại, Cô Sương Tử đứng bên cạnh đang lộ rõ vẻ tức giận, tựa như muốn xông ra lý luận với nữ tử kia. Mà Huyền Tâm Tử cũng đang nhíu chặt mày, hiển nhiên là cực kì bất mãn với nữ tử đang chửi mắng tông chủ này.

Nữ tử áo xanh tức giận chỉ vào Thiên Tinh Tử cũng đang mang vẻ mặt oán hận, nói lớn:
– Thiên Tinh Tử, ngươi còn gì để nói đây, năm đó tỷ tỷ mặc kệ sự phản đối kịch liệt của cha mẹ, thậm chí phản cả gia tộc để đi theo ngươi. Cái tên bất lực ngươi thì sao, không phải đã làm tỷ tỷ thất vọng sao? Tại sao người chết lại là tỷ tỷ mà không phải là ngươi? Tại sao ngươi không chết đi? Ngươi bảo vệ tỷ tỷ như thế sao, ngươi cho rằng biến thành hình dạng già nua một chút là có thể chuộc lại lỗi lầm đối với tỷ tỷ à? Tỷ tỷ sao lại mù quáng mà chọn ngươi chứ?

Nữ tử phẫn nộ chỉ thẳng vào Thiên Tinh tử, bộ dáng như muốn ông phải lấy cái chết ra để tạ tội vậy.

– Đủ rồi, mười một ngày nay ngày nào ngươi cũng chửi mắng tông chủ, ngươi cảm thấy dễ chịu lắm sao? Tông chủ phu nhân tuy đã chết nhưng cái chết của bà là cam tâm tình nguyện, bà đã nguyện ý chết vì tông chủ. Ngươi cho rằng mấy năm nay tông chủ sống tốt lắm sao? Vẻ già nua có thể cố ý tạo ra sao? Nếu không phải trước khi chết, phu nhân đã dặn dò tông chủ phải sống cho tốt thì tông chủ còn có thể sống tiếp sao? Có thể tiếp tục nuôi lớn Linh Nhi sao?
Cô Sương Tử đứng bên rốt cuộc đã không nhịn được, tức giận nói.

Nghe được lời nói của Cô Sương Tử, nữ tử áo xanh mở trừng hai mắt, lời đến họng liền bị nghẹn lại, vẻ mặt tức giận đến cùng cực.

– Sư muội, muội đừng nói nữa. Cô ấy mắng rất đúng, ta đúng là nên chết đi, đáng ra ta phải xuống tìm Vô Ưu từ lâu rồi mới phải.
Hai hàng nước mắt bi thống của Thiên Tinh tử chậm rãi chảy xuống.

– Sư huynh, chuyện năm đó không thể trách huynh. Tốt nhất là nên sống cho thật tốt để ngày sau báo thù cho Niết Vô Ưu.
Huyền Tâm tử nhẹ nhàng nói.

– Báo thù, báo thù thế nào đây. Ngay cả người nọ là ai ta cũng không biết!
Thiên Tinh tử hơi điên cuồng thốt lên.

Nữ tử kia trước sau vẫn rất tức giận, nhìn chằm chằm vào Thiên Tinh Tử. Giờ thấy ông như thế, nàng ta cũng đã biết được tình hình ngày trước, nhưng biết thì biết thế, tỷ tỷ thân thiết nhất đã chết cách đây mấy chục năm, trước khi chết còn dặn dò Thiên Tinh Tử không được báo tin về cho gia tộc, tỷ tỷ đã đem cuộc đời mình giao phó cho Thiên Tinh Tử nhưng ông ta không bảo vệ được nàng, nàng đã chết.

– Ta hỏi ngươi, Linh Nhi đâu. Ngươi không bảo vệ được tỷ tỷ, chẳng lẽ cũng để cho Linh Nhi ra ngoài như vậy, nếu gặp nguy hiểm thì biết làm thế nào?
Nữ tử áo xanh cả giận hỏi tiếp.

– Về phần Linh Nhi, ta đã đem nó giao phó cho một người đáng tin cậy, có hắn chăm sóc thì Linh Nhi sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Thiên Tinh Tử đáp lời.

– Người đáng tin cậy sao? Là ai? Tu vi thế nào? Là Thiên Sát phải không?
Nữ tử áo xanh lại hỏi.

– Không phải Thiên Sát mà là một đệ tử mới đến, gọi là Chung Sơn, tiên thiên đệ tam trọng.
Thiên Tinh Tử nói.

– Tiên thiên đệ tam trọng? Tiên thiên đệ tam trọng mà cũng gọi là đáng tin? Ngươi cũng quan tâm đến Linh Nhi quá nhỉ? Tức cười, thật tức cười!
Nữ tử áo xanh nổi giận hét lớn.

– Ta đã nói Linh Nhi an toàn thì nhất định sẽ an toàn.
Thiên Tinh Tử đột nhiên cao giọng, có vẻ như ông đã không thể chịu được nữa, nữ tử áo xanh kia đã chạm phải giới hạn chịu đựng của ông rồi.

– Cha!
Phía ngoài Khai Dương điện đột nhiên truyền đến tiếng kêu khóc của Thiên Linh Nhi. Một tiếng gọi này hàm chứa bao đau đớn, bao niềm hi vọng và cả tuyệt vọng.

Nghe được âm thanh này, Thiên Tinh Tử không khỏi cả kinh. Ông căn bản không nói lời nào, thân hình hơi khựng lại rồi lập tức lao vút ra ngoài.

Sao lại như thế? Linh Nhi sao lại kêu lên như thế? Trung khí không đủ, vô cùng mệt mỏi mới có thể phát ra âm thanh như thế.

Cô Sương Tử và Huyền Tâm Tử cũng chớp động thân hình bay nhanh ra ngoài, nữ tử áo xanh kia tựa như cũng ý thức được tiếng gọi này là của ai, lập tức chuyển thân đuổi theo.

Thiên Tinh Tử vừa ra khỏi điện đã nhìn thấy một mái tóc tán loạn, khuôn mặt bẩn thỉu, toàn thân vô cùng nhếch nhác.

Bị lôi điện hành hạ, lại thêm nước mắt thấm đẫm như mưa, miếng da dịch dung của Chung Sơn giờ đây đã bị tan ra khá nhiều. Khuôn mặt Thiên Linh Nhi nhìn qua vô cùng bẩn thỉu, nhận không ra thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp ngày trước nữa.

Nhưng Thiên Tinh Tử vừa liếc mắt đã nhận ra Thiên Linh Nhi. Trời ạ, Linh Nhi làm sao lại biến thành thế này? Thân hình tiều tụy, chân nguyên tựa như đã suy kiệt. Tại sao lại có thể như vậy?

Thiên Tinh Tử lập tức ôm lấy Thiên Linh Nhi, đau đớn trút chân nguyên vào cơ thể nàng, hơn nữa còn nhanh chóng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng Linh Nhi.

Chung Sơn? Sự tình này là sao đây?

Nữ tử áo xanh nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thiên Linh Nhi, trong lòng căng thẳng. Đây là con gái của tỷ tỷ sao? Sao lại thành ra thế này? Trời ạ, Thiên Tinh Tử chăm sóc Linh Nhi kiểu gì đây?

Linh Nhi đẩy viên đan dược trong tay Thiên Tinh Tử ra, vội vàng nói:
– Cứu Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi vừa khóc thảm thiết vừa hô to, tựa như việc nuốt viên đan dược này vào cũng sẽ trì hoãn thời gian cứu Chung Sơn.

– Chung Sơn? Trước tiên con hãy uống viên đan dược này vào rồi từ từ nói.
Thiên Tinh tử lo lắng nói. Con gái sao lại thành ra thế này, sao lại biến thành như vậy chứ?

– Không, không cần đâu. Chung Sơn đang ở sơn cốc có lôi hoa kia, mau cứu Chung Sơn. Xin cha mau đến cứu Chung Sơn đi.
Thiên Linh Nhi vẫn không chịu uống thuốc, liên tục mở miệng cầu khẩn.

– Được, con hãy ở lại dưỡng thương, sư muội hãy giúp ta chăm sóc Linh Nhi, ta lập tức đi tìm Chung Sơn.
Thiên Tinh Tử không chút do dự nói. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ông cũng mặc kệ, thấy con gái đau lòng như vậy, căn bản không nghĩ được nhiều nữa.

– Không, con muốn đi cùng, con muốn đi cùng. Nếu Chung Sơn chết đi, con, con cũng không muốn sống nữa.
Linh Nhi lập tức khóc to.

Lúc này, mọi người đều hiểu được sự nghiêm trọng của sự tình. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì cũng phải tới chỗ Linh Nhi đã nhắc mới được.

– Đi.
Thiên Tinh Tử ôm lấy Linh Nhi bay ra khỏi Khai Dương tông.

Cô Sương Tử và Huyền Tâm Tử cũng cùng nhau đuổi theo.

Nữ tử áo xanh thấy sự tình như thế cũng quặn thắt lòng. Đây là con gái của tỷ tỷ sao, sao lại biến thành như thế này?

Cùng mọi người bay ra khỏi đại trận của Khai Dương tông, nữ tử áo xanh đột nhiên ngước nhìn trời gọi lớn:
– Thanh Nhi.

“Réccccccc”

Từ phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng ngâm lanh lảnh như xuyên thấu trời mây, tiếp đó, một chấm đen từ xa bay tới cực nhanh, trong nháy mắt đã ở trước mặt mọi người.

Thanh Loan, một con Thanh Loan thật lớn, thân dài trăm trượng, chính là con Thanh Loan mà đám Chung Sơn từng thấy khi tiến vào Bát Môn Kim Tỏa Trận.

– Lên đi, tốc độ của Thanh nhi nhanh hơn các ngươi.
Nữ tử áo xanh lập tức kêu lên.

Thiên Tinh Tử không chút do dự bước lên lưng Thanh Loan.

– Thanh Nhi, sự tình cấp bách, phải phiền tới ngươi rồi.
Nữ tử áo xanh nói.

– Ừ, yên tâm.
Không ngờ Thanh Loan lại có thể nói tiếng người như vậy.

Tiếp đó, dưới sự chỉ điểm của mọi người, Thanh Loan nhắm đúng hướng lao vụt đi.

Lúc này Thiên Linh Nhi mới nhìn kĩ nữ tử áo xanh, vừa nhìn thấy nàng liền buột miệng khẽ gọi một tiếng:
– Mẹ, là mẹ sao?