Q.4 - Chương 142: Thái Tà môn..

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thật trùng hợp, ánh sáng từ ngôi sao này phóng về phía đại quân của Vũ An.

Thật là nhanh, hơn nữa áp lực cũng vô cùng lớn, trong nháy mắt đã bao trùm cả đại quân.

– Kháng.

Vũ An hét to một tiếng.

– Hống.

Chúng quân dưới áp lực cơ hồ đã đồng thời cử động, lập tức hướng lên phía trên.

Giờ khắc này, còn ai không liều mạng nữa? Khó hiểu ở chỗ đến lúc sắp vào thành rồi, lại có một mảnh thiên thạch rơi xuống, rớt xuống đầu mình, tại sao lại đen đủi như vậy?

Tất cả mọi người lúc này đều cố gắng dốc toàn lực mà chống đỡ.

Thiên thạch vô cùng mạnh mẽ rớt xuống, ầm ầm rơi xuống.

Tựa như là một đoàn hỏa diem, hướng về phía đại quân của Vũ An, tạo ra một cái hố to vô cùng lớn, đem đại quân chôn vùi.

Bọ người Chung Sơn ở phía xa xa đều nuốt nước miếng, cái này thật sự là quá mạnh mẽ.

Mảnh thiên thạch này rơi xuống đất tại sao lại có uy lực mạnh mẽ như vậy?

Đúng lúc này ở chỗ biên giới thiên thạch, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào lảo đảo đứng lên.

Vũ An, cuối cùng trong thời khắc quyết định Vũ An đã nhanh chóng chạy ra sát mép ngoài, như dẫu vây, hắn cũng đã bị trọng thương.

Nhìn thấy mảnh thiên thạch giết chết đại quân của mình, Vũ An lộ ra một vẻ không thể tin được, hai mắt y bạo trừng, tại sao lại có chuyện này? Thiên thạch cả nghìn năm cũng khó mà rơi xuống, tại sao lần này lại giết chết ba vạn đại quân của mình?

Tại sao lại như vậy, trời ơi, tại sao ông trời cũng muốn hãm hại ta?

– Lão tặc thiên.

Một lời phẫn hận vang vọng trời xanh.

Tuy nhiên, sau câu nói này, trong mắt của Vũ An chỉ còn một sự hoảng sợ, bởi vì hắn lại chứng kiến một quả cầu lửa khổng lồ khác lao tới.

Lại một thiên thạch lao về phía Vũ An.

– Ầm.

Vũ An dù dốc sức chạy trốn nhưng thiên thạch tới quá nhanh.

Trong thoáng chốc Vũ An đã bị đè xuống.

– Ầm ầm, liên tiếp là những thanh âm nổ vang, bảy tám tiểu thiên thạch lao xuống.

Quá toàn nhẫn!

Quá xui xẻo!

Điều này đối với Vũ An thật là bất công.

Thiên thạch, có đến mười khối thiên thạch lao về phía Vũ An.

Thật là quỷ dị!

Trên đời làm sao có thể có người xui xẻo như vậy được?

Tất cả mọi người đều ngây cả người ra, nguyên một đám người Chung Sơn nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ, không thể tin nổi.

Quá tà môn!

Ở chỗ thành lâu, chúng tướng sĩ thủ thành thậm chí còn không dám ra ngoài xem. Con mẹ nó, thật là quá tà môn.

Chung Sơn nhìn lên trên trời, tất cả mọi người đều rung động.

– A Đại, Chích Hỏa đi theo ta lấy thiên thạch.

Chung Sơn nói xong ngự đao bay về phía đó.

– Tiên sinh nguy hiểm đó.

A Đại lập tức kêu lên.

Nguy hiểm, còn cái gì nguy hiểm nữa, hiện tại không lấy thì đợi khi nào? Xác suất để thiên thạch rơi xuống tiếp là vô cùng thấp.

Vừa rồi Chung Sơn đã dùng niệm lực che kín hai mắt,s quy tắc thiên địa không thể nào có sự trùng hợp tiếp theo như thế được.

Chung Sơn bay đi, Triệu Truyện cũng mang theo chúng tướng rời khỏi. A Đại chỉ có thể nhanh chóng theo Chung Sơn về phía thiên thạch đó.

Trong nháy mắt bọn họ đã đến nơi.

Chung Sơn cũng không quan sát nhiều.

Hắn nhanh chóng thu thập thiên thạch lại.

Trong khoảnh khắc mười khối thiên thạch đã bị thu hồi, ba vạn đại quân của Vũ An lúc này dã bị đè cho nát bét.

Hoàng cực cảnh, hoàng cực cảnh thì sao? Chỉ cần thiên uy cũng khiến ngươi chết đi.

Trong lúc Chung Sơn thu thập thiên thạch thì A Đại quan sát thi thể của Vũ An.

Nguyên thần của Vũ An phản ứng cũng rất nhanh, mau chóng phóng tới Chung Sơn.

Chính Hỏa và Niệm Du Du cũng muốn ngăn cản nhưng đã bị Chung Sơn cản lại.

Nguyên thần của Hoàng cực cảnh, không gì tốt hơn.

Vũ An tuy nghi hoặc nhưng cũng không chùn bước, lao tới đoạt xá Chung Sơn.

Trong thoáng chốc y đã lao vào trong.

Chung Sơn cũng không dừng lại.

Chung Sơn lập tức ngồi lên trên đóa bạch vân.

Chung Sơn từng có kinh nghiệm lần đầu tiên cho nên càng thuận lợi.

Bát Cực thiên vĩ há miệng ra, Vũ An lập tức bị nuốt xuống.

Mà trong nửa nén hương, Chung Sơn vẫn chưa mở mắt.s

Những người khác nhìn Chung Sơn như quái vatatj, mà Chung Sơn lại cảm thấy thật khó hiểu, hiện tại mình nuốt một nguyên thần hoàng cực cảnh tại sao lại vô dụng như vậy? Tại sao mình mới là Kim Đan Kỳ tầng thứ bảy mà lại có thể dễ dàng chế ngự như vậy?

– Ngươi không sao chứ?

Niệm Du Du cổ quái nhìn Chung Sơn.

– Ta có chuyện gì sao?

Chung Sơn hỏi lại.

Mọi người không kìm được mà đều toát ra mồ hôi lạnh.

Đây là nguyên thần hoàng cự cảnh đó, vậy mà bị hắn đoạt mất trong vòng nửa nén hương.

– Đại, đại soái người không sao chứ?

Triệu Truyện khó hiểu nhìn Chung Sơn.

-Nói gì vậy, mau trở về đi.

Chung Sơn lập tức trừng mắt nói.

– Dạ.

Triệu Truyện đáp.

– Đi đâu đây?

A Đại nghi hoặc hỏi.

Ở trước Tù long, chúng ta mau tới đó.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

A Đại đáp.

Sau đó, đám mây trắng tăng tốc, trong nháy mắt đã biến mất trong lớp mây mù.

Sau khi thân ảnh của đám người Chung Sơn biến mất, chúng tướng sĩ trong thành chỉ có thể nuốt nước miếng một phen.

Vũ An tướng quân thật sự đã chết?

Vậy thì phải báo cáo với hoàng thượng thế nào? Bệ hạ sẽ nói thế nào đây? Bị thiên thạch đè chết, thiên thạch, thật là ghê gớm.

Chúng tướng sĩ ở trên thành cảm thấy thật đau đầu, nhưng bọn họ thật sự không muốn ra khỏi thành.

Chung Sơn nhanh chóng đưa mọi người tới chỗ tù long, bởi vì Chung Sơn đã muốn chứng minh một việc, một việc vô cùng tà môn.

Đến giữa trưa, đám người Chung Sơn đã tới đó.

Hoàng thất thụ bát đã chết đi hoàn toàn, chỉ còn lại một đống xương khô ở đó.

Chung Sơn đứng ở trên ngọn núi, mục quang nhìn về bốn phía.

Ở trên lớp bùn có rất nhiều dấu chân.

– Đừng giẫm lên đó.

Chung Sơn hướng về phía mọi người mà nói.

Mọi người cũng nghi hoặc nhìn về phía Chung Sơn, Chung Sơn không ngừng phân tích.

– Đã có người tới đây sao?

Triệu Truyện cau mày hỏi.

Bởi vì nước ở trong dấu chân đã cho thấy đã có người tới đây.

Dấu chân vô cùng lộn xộn, nông sâu không đồng nhất.

Chung Sơn nghiên cứu một hồi rồi hai mắt nhắm lại. Chung Sơn bỗng nhiên không thấy thi thể của Tiêu Thu Thủy.

Thi thể của Tiêu Thu Thủy không có ở đây.

– Mau đi về phía kia.

Chung Sơn hướng về phía A Đại nói.

– Dạ.

A Đại lập tức bay về phía chỗ đó, đưa Chung Sơn đi.

Mọi người tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đến chạng vạng mọi người đã dừng lại.

Chung Sơn dò xét rồi lập tức hỏi:

– Theo ngày hôm qua đến ngày hôm nay, ở đây đã có người nào đến? Xảy ra chuyện gì vậy?

– Khải bẩm đại soái, ở giữa trưa có mười tên hồng y đã tới đây.

Một thám mã nói.

– Mang ta đi xem.

Chung Sơn nói.

– Dạ.

Tiêu thám má lập tức đáp.

Mà Chung Sơn lại nhíu mày không thôi, hồng y nhân? Mang theo Tiêu Thu Thủy đi? Là người do Tiêu Vong phái tới Không được, nhất định phải kiểm chứng thi thể.

Chung Sơn nhanh chóng dưới sự dẫn dắt của đám tiểu binh đã đi vào trong sơn cốc.

Rất nhanh mọi người đã nhìn thấy thứ gì gọi là phân thi.

Thi thể vũ khí cùng với vòng tay trữ vật đều bị mọi người xem xét, sau đó chỉ còn lại thi thể.

Thi thể bị cắt ra nhiều phần, ngay cả phần đầu cũng bị người ta cắt mang đi.

– Tà Diễm, Tà Diễm.

A Đại đột nhiên cả kinh kêu lên.

– Tà Diễm, Tà Diễm đã bị giết chết? Bị mười hồng y này giết chết? A Đại kinh sợ kêu lên.