Q.6 - Chương 128: Quyết đấu với Thiên Cực Cảnh!

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads Nô Thanh Huệ đi ra, lại thêm một cường giả Thiên Cực Cảnh!

Nô Thanh Huệ phủ sa che mặt, nhưng dù vậy, cũng làm cho người ta mơ màng vô hạn, đó là một loại cảm giác sa vào sâu thẳm. Càng nhìn Nô Thanh Huệ càng có cảm giác tâm thần mình rơi vào trong đó.

Đây là mầm tai hoạ! Mầm tai hoạ nổi tiếng khắp thiên hạ, mầm tai hoạ của hồng nhan đệ nhất thiên hạ!

Chỉ là sự mị hoặc của nàng, không, là cốt yêu tinh của nàng đủ để làm cho vô số người rơi vào điên cuồng.

Mà các cường giả ở trước Triều Thiên Điện ai nấy đều biết, nàng này không chỉ có riêng là trời sinh cốt yêu quái, thực lực của nàng cũng cường thế đến mức biến thái: Thiên Cực Cảnh! Hơn nữa bởi vì thể chất của nàng, vừa vào Thiên Cực Cảnh đã cường đại hơn so với người khác mới vừa vào Thiên Cực Cảnh.

Nô Thanh Huệ đi ra, liền nhìn thẳng vào Chung Sơn!

“Tiểu quỷ này, trưởng thành thật quá nhanh! Trăm năm trước bởi vì Niệm Du Du nên điều tra về hắn, lúc đó mới là Kim Đan Kỳ, hiện tại chỉ trong thời gian ngắn, không ngờ đạt tới Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười? Thậm chí có thể dễ dàng giết chết Đế Cực Cảnh?”

“Quá nhanh, vận số thật quá tốt! Không chỉ thực lực bản thân mà sáng lập Hoàng triều cũng vô cùng cường thế! Hiện tại thu một quân đoàn trưởng không ngờ đều là Thiên Cực Cảnh. Kết minh với Đại Ly Thiên triều, quốc thú Lang tộc, còn có quan hệ không minh bạch với Niệm Du Du, Tử Huân… Hình như hắn được trời cao chiếu cố, vâng chịu vận mệnh của thiên địa.”

“Đáng tiếc, dù ngươi có mạnh mấy đi nữa cũng không địch lại Trường Sinh Giới. Nội tình của Trường Sinh Giới không phải ngươi có khả năng lay chuyển, vĩnh viễn ngươi cũng không thể lay chuyển! Trên tiểu thế giới này, Trường Sinh Giới mới là tồn tại vô địch!”

Nô Thanh Huệ nhìn thẳng vào Chung Sơn ánh mắt lạnh lùng: “Giờ phút này, Quy Thọ bị Vương Khô ngăn chặn, Chung Sơn này chỉ có tự mình đến giải quyết!”

“Sát!” trong mắt Nô Thanh Huệ phát ra một tia sát ý. Về phần giết chết Chung Sơn sau này Tử Huân có cảm xúc gì, Nô Thanh Huệ cũng không quản tới, về phần tâm tình của Niệm Du Du thì càng dễ dàng: Niệm Du Du đã bị đưa vào âm phủ, chỉ cần đánh cho Chung Sơn hồn phi phách tán, không cho xuống âm phủ là được.

Mà đúng lúc này, trưởng lão Trường Sinh Giới trước đó đi lấy Tuyệt Tiên Kiếm cũng về lại Triều Thiên Điện.

– Tuyệt Tiên Kiếm đâu?

Một trưởng lão khác nhíu mày hỏi.

– Khẳng định là hắn, lại thiết hạ một cái cấm chế khác!

Trưởng lão kia bỗng nhiên chỉ tay vào Vương Khô trước mặt Quy Thọ, oán hận nói.

Trưởng lão này vừa nói ra, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó buồn bực một trận. Nhìn về phía Vương Khô với ánh mắt quái dị, chỉ có Bi Thanh Ti lộ ra ý mừng.

– Đạo Quân! Lần này Thần Nha Đạo Quân bố trí cho nhiệm vụ chúng ta, chính là cho chúng ta đến trước, nếu như không địch lại, mau thỉnh Đạo Quân cứu giúp!

Trưởng lão vừa tới đầy mặt phẫn nộ nói.

Nô Thanh Huệ nhìn hắn, gật gật đầu, không có cậy mạnh ra mặt.

Mà một trưởng lão khác gật gật đầu với hắn, rồi phi thân bay lên.

– Băng Sơn Lạc, Tuyết Thần Diệt Thế!

Trưởng lão kia bay ra, cao giọng quát một câu.

Lập tức, từ phía dưới trong những cung điện chưa sụp đổ, nhanh chóng bay ra gần 5000 người áo trắng, mỗi người tay cầm kiếm, chậm rãi hộ vệ trưởng lão kia ở trung tâm.

“Ầm…”

Theo trưởng lão kia hạ xuống đất, một ngọn núi băng to lớn cao tới 3000 trượng, ầm ầm rơi trên mặt đất. Lập tức hơi lạnh thấu xương trực tiếp đông cứng vô số tướng sĩ ở bốn phía, còn làm cho bầu trời bỗng nhiên rơi xuống tuyết trắng xóa! Trên bầu trời giá rét mặt đất chấn động, lập tức dân chúng vây xem ở xa xa đều rùng mình một cái, nhanh chóng thối lui về phía sau.

Chỉ trong thời gian chừng ba hơi thở, trên mặt đất đã bị đóng băng lại, tuyết không ngừng rơi như lông ngỗng tung bay. Mặt đất bị đóng băng ba ngàn dặm, tuyết bay đầy trời.

Trường Sinh Giới nội tình thâm hậu biết bao? Nhất mạch Thủy cho dù không có Tuyệt Tiên Kiếm, vẫn còn có Pháp bảo tuyệt thế này: Núi băng hạ xuống, đóng băng ba ngàn dặm.

Mà núi băng bên cạnh này cũng chỉ là một trận cơ của đại trận mà thôi, bốn phương tám hướng toàn bộ tuyết rơi trắng xóa, 6000 cường giả Trường Sinh Giới đi vào chỉ là để vây chết Chung Sơn.

Tuyết rơi dần dần bao phủ Chung Sơn. Gió tuyết cuồng bạo giống như tuyết lở chảy xuống cực nhanh, vô cùng dọa người.

– Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận? Trong truyền thuyết cùng nổi danh với Thập Nhật Hoành Không Đại Trận?

Xa xa, không biết phần tử trí thức nào kinh hãi kêu lên.

– Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận cường đại như vậy sao?

Lại một người hỏi.

– Thừa lời! Nghe đồn ở trung tâm núi băng, chính là một kiện Tiên khí, ngươi nói có cường đại hay không?

– Tiên khí? Không có khả năng đi, thiên hạ này làm gì có Tiên khí?

– Ngươi không biết nhiều đâu!

… Vô số người bên ngoài tranh nhau nói ầm ĩ. Mặc kệ ngọn núi băng kia thật sự có Tiên khí hay không, nhưng có một điều có thể khẳng định: chính là phi thường cường đại, mặc dù với tu vi của Chung Sơn, đều sinh ra cảm giác tim đập nhanh.

Vương Khô, Quy Thọ đều quay đầu nhìn về phía núi băng khổng lồ cao 3000 trượng kia, không, hiện tại đã không còn nhìn thấy núi băng, chỉ có thể nhìn thấy cánh đồng tuyết trắng xóa, còn có vô cùng vô tận tuyết rơi.

Có thể nổi danh cùng với Thập Nhật Hoành Không Đại Trận, đại trận này cũng không kém bao nhiêu. Trường Sinh Giới thật khủng bố, chỉ riêng nhất mạch Thủy này nội tình đã hùng hậu như thế: nào là pho tượng bạch ngọc của Bi Thanh Ti, nào là Tuyệt Tiên Kiếm, Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận! Không có kiện nào không phải là bảo vật khiến người ta kinh sợ, chỉ một mạch đã đưa ra nhiều như vậy, năm mạch còn lại phải có bao nhiêu?

Chung Sơn chỉ nhìn lướt qua trong mắt, rồi không hề nhìn nhiều, mà tiếp tục nhìn về phía Nô Thanh Huệ ở trước Triều Thiên Điện.

– Chung Sơn, chịu chết đi!

Trong Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận truyền ra thanh âm táo bạo của trưởng lão lúc trước.

Từ khoảnh khắc Kinh Tuyết Thần chết, trưởng lão kia cũng đã dự cảm không ổn, một loại cảm giác không thể nắm giữ, Tuyệt Tiên Kiếm bị phong ấn là một sự thực, bởi vậy, trưởng lão đó cũng không còn che giấu nữa, nhanh chóng lấy ra con bài chưa lật, là Tiên khí yên lặng hơn vạn năm trên Trường Sinh Giới, bố trí vào Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận trước mắt!

Giống như Thập Nhật Hoành Không Đại Trận, cho dù là Thiên Cực Cảnh cũng có thể vây khốn, chỉ là người chủ trận khác nhau mà thôi! Thập Nhật Hoành Không Đại Trận, cần 10 cường giả Đế Cực Cảnh, 10 Tam Túc Kim Ô; còn Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận, cũng cần một Đế Cực Cảnh, và 6000 cường giả tuyệt thế Hợp Thể Kỳ trở lên mới được.

Đại trận vửa khởi động, tuyết lở buông xuống, thanh thế hùng tráng không thua gì công kích của một cường giả Thiên Cực Cảnh. Thế nhưng giờ phút này Chung Sơn lại chỉ lộ ra một tia cười lạnh rồi không thèm để ý tới, điều này sao không làm cho trưởng lão kia phẫn nộ?

“Phù!”

Truyền đến một tiếng xé gió quái dị, mọi người theo tiếng động nhìn lên trời cao, gần như mọi người đều cùng lúc co rụt đồng tử lại.

Một tòa cự tháp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, tháp cao 4000 trượng! Thanh thế hùng vĩ, phóng ra ức vạn tia sáng vàng, ầm ầm dừng ngay trên phạm vi tuyết vực.

“Ầm…”

Mặt đất rung chuyển dữ dội, một lực lượng màu vàng mênh mông, thổi quét khu vực bông tuyết lớn toàn bộ bay tán đi.

– Tê Linh Tháp?

Nô Thanh Huệ chớp chớp mắt, trong mắt hiện ý bất ngờ.

– Tê Linh Tháp? Là thứ gì vậy?

Băng Hiên đứng một bên lập tức hỏi.

– Chí bảo của Đại Minh Tự, Tê Linh Tháp!

Nô Thanh Huệ nhíu mày nói.

– Đại Minh Tự?

Rõ ràng Băng Hiên chưa từng nghe nói qua.

– Chờ sau này, ngươi sẽ biết!

Nô Thanh Huệ rõ ràng không muốn giải thích.

Tê Linh Tháp bay tới thật đột ngột, đứng ổn định trong tuyết vực, lập tức hình thành thế cân bằng lực lượng với núi băng tuyết vực, một khí tức mênh mông mãnh liệt bức thẳng tới núi băng.

– Bảo cha ta nhận lấy cái chết? Ngươi trước qua một cửa của ta này nói sau!

Bên trong Tê Linh Tháp bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Chung Thiên đại nghĩa tử của Chung Sơn, thanh âm như tiếng đại hồng chung vang rền khắp toàn bộ tuyết vực.

“Hống…”

Rồi đột nhiên từ bên trong Tê Linh Tháp truyền ra một tiếng chân ngôn của Phật đạo, thanh âm cường đại chấn cho chúng đệ tử Trường Sinh Giới tâm huyết sôi trào cuồn cuộn. Một luồng sóng gợn cường đại màu vàng tỏa ra khắp toàn bộ tuyết vực, cả đại trận đều lay động một trận.

– Trong tháp ngồi rất nhiều hòa thượng!

Một người vây xem ở xa xa bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

– Thật nhiều thật nhiều hòa thượng, mỗi một tầng đều có!

– Đây là viện quân của Chung Sơn sao?

– Chung Sơn rốt cuộc có bao nhiêu viện quân?

… Mọi người không ngừng bàn tán suy đoán.

– Ngươi là ai?

Trưởng lão trong Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận trầm giọng quát hỏi.

– Người ngăn chận ngươi!

Trong tháp truyền ra tiếng của Chung Thiên.

Tê Linh Tháp đích xác cũng có vốn lên tiếng, từng đợt từng đợt ánh sáng vàng ập tới, lập tức khiến cho Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận không thể tiếp tục ngăn chặn Chung Sơn.

Mặc cho Chung Sơn nhìn lên trên đài cao.

– Nô Thanh Huệ Đạo Quân!

Chung Sơn cao giọng gọi.

– Xem ra, Thần Nha Đạo Quân tính kế là chính xác, nhất mạch Thủy hoàn toàn không ngăn được ngươi!

Nô Thanh Huệ cười nhạt nói.

Nô Thanh Huệ nói xong, phía sau Băng Hiên với một trưởng lão nhất mạch Thủy khác đều sắc mặt tối sầm! Nhưng sự thật đúng như thế, chỉ bằng vào nhất mạch Thủy, đích xác không làm thương tổn mảy may đến Chung Sơn.

– Ta không nghĩ cùng ngươi là địch, hy vọng ngươi cũng không nên cản ta!

Chung Sơn trầm giọng nói.

Chung Sơn sở dĩ không nghĩ là địch với Nô Thanh Huệ, là vì quan hệ với Tử Huân và Niệm Du Du, chứ không phải là tự nhận không địch lại.

– Giới chủ lệnh đã ban xuống, trừ phi ta bại, ta sẽ không thu tay. Là địch với Trường Sinh Giới, chỉ có một đường chết!

Nô Thanh Huệ trầm giọng nói.

– Cho tới bây giờ ta không phải là địch với Trường Sinh Giới, là các ngươi giằng co không buông mà thôi! Nhiều lời vô ích, ngươi đã tự tin có thể ngăn cản ta, vậy thử xem đi!

Chung Sơn đạp chân thân hình bay lên. Bởi vì Chung Sơn đã cảm nhận được quyết tâm của Thần Nha Đạo Quân.

Quy Thọ từ Triều Thiên Điện đi ra, Nô Thanh Huệ từ Triều Thiên Điện đi ra, nhưng giờ phút này Triều Thiên Điện vẫn như trước không đưa thần thức vào tra xét được, điều đó chỉ có thể nói, bên trong còn có uy hiếp, phải mau mau mang theo Bi Thanh Ti rời đi mới được.

Nô Thanh Huệ bật cười, trong tươi cười có ý trào phúng.

– Chỉ bằng vào ngươi?

Nô Thanh Huệ khinh thường nói.

Chung Sơn không để ý đến Nô Thanh Huệ, lắc mình bay cao lên không trung.

– Hừ!

Nô Thanh Huệ hừ lạnh một tiếng.

“Ầm…”

Một tiếng nổ, Nô Thanh Huệ đánh ra một chưởng, Thiên Cực Cảnh chính là Thiên Cực Cảnh, bản thể Chung Sơn tuy rằng tiếp xúc rất nhiều, nhưng chưa từng có quyết đấu. Lực của một chưởng này vượt hơn xa dự liệu của Chung Sơn.

Một chưởng này, không ngờ mạnh mẽ đánh Chung Sơn bay tung đi.

Bay giữa không trung, Chung Sơn mở to hai mắt nhìn, đây là lực lượng của Thiên Cực Cảnh sao? Thiên Cực Cảnh cường đại như vậy? Đánh mình bay tung giống như phủi ruồi bọ?

Thiên Cực Cảnh, có được ‘Thiên’ của chính mình, uy lực của một chưởng ẩn chứa một tia pháp tắc chi đạo, mang theo oai của thiên địa. Chung Sơn tự nhận đã thúc giục thực lực đến mức lớn nhất, thế nhưng, ở trước mặt Thiên Cực Cảnh, không ngờ không chịu nổi một kích như thế?

Nếu thực lực của Chung Sơn chỉ có như thế, thì không phải không chịu nổi một kích, mà là không hề có sức phản kháng.

Thiên Cực Cảnh, thật sự quá cường đại!

– – – – – oOo- – – – –