Q1 - Chương 25: Bất Tử kiếm

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bởi vì Chung Sơn đang ở lúc suy yếu cho nên tốc độ có chút chậm dần, mãi đến hai ngày sau mới ra khỏi dãy núi, đến trang viên của Chung Sơn cách đó không xa.

– Chung Sơn, nơi này thật sự là nhà của ngươi sao?
Thiên Linh Nhi đạp hồng lăng ở trên không trung hỏi.

Hiện tại Thiên Linh Nhi đã khôi phục lại vẻ hoạt bát đáng yêu lúc trước, chuyện ngày đó giống như đã không còn để ở trong lòng.

– Ừ, đến đó rồi tắm rửa cho đã, nghỉ ngơi một ngày xong chúng ta lại tiếp tục lên đường. Nhưng mà hiện tại, cô hãy xuống dưới này trước đi.
Chung Sơn nói.

– Vì sao?
Thiên Linh Nhi nghi hoặc hỏi.

– Bây giờ tiến vào là thế giới phàm nhân, cô muốn mỗi ngày bị vô số người chú ý đến sao? Cho dù không có chú ý đến cũng sẽ sợ hãi mà tránh xa cô, muốn dung nhập vào giữa chúng phàm nhân thì không được để lộ công pháp của cô.
Chung Sơn giải thích nói.

– Vậy à.
Thiên Linh Nhi bay xuống dưới, hồng lăng vừa phất tay liền thu vào bên trong trữ vật thủ trạc.

Đi theo Chung Sơn, bật người đã nhảy đến một trang viên cách đó không xa.

Tiêu Dao sơn trang!

Bên trên một đại thạch phía trước trang viên có viết bốn chữ to, lúc Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi tới đây liền có một người bộ dáng như quản gia chạy tới.

– Lão gia.
Quản gia kia bỗng nhiên mở miệng nói.

– Ừ.
Chung Sơn gật đầu.

Hiện tại Chung Sơn đã có chút khác so với một năm trước, bộ dáng chỉ như người ba mươi mấy tuổi, quản gia có thể liếc mắt là nhận ra ngay cũng là do Ẩn khu đã sớm tới đây để hắn ghi nhớ, cho nên hiện tại mới có thể liếc mắt một cái là nhận ra được ngay.

Thiên Linh Nhi lại không để ý những cái đó mà nhìn khắp mọi nơi, tựa như rất tò mò về mọi thứ.

Vào Tiêu Dao sơn trang đến một phòng khách, nha hoàn đã sớm đưa nước nóng tới cho Thiên Linh Nhi tắm rửa thay quần áo.

Chung Sơn cũng đã nhận lại gói đồ của mình từ chỗ Thiên Linh Nhi, đi về phòng chủ thất của mình.

Trong chủ thất, Ẩn khu đang ngồi đợi.

Khi Chung Sơn mở cửa ra thì Ẩn khu cũng đứng dậy, dù sao cũng là một người, Ẩn khu giống như một loại pháp bảo vì vậy có thể tâm ý tương thông.

Bản thể Chung Sơn từ trong cái túi lấy ra Không Linh Châu đưa cho Ẩn khu.

Ẩn khu dựa theo phương pháp rất nhanh khống chế Không Linh Châu tạo ra khuôn đúc một thanh trường kiếm khoảng một thước sáu, Bản thể Chung Sơn cũng mở ngăn tủ bên cạnh ra. Bên trong là một thanh đao gãy, chính là truyền thừa tông đao có cất giấu Hồng Loan Thiên Kinh bị Ẩn khu lấy mang về.

Hiện tại chia làm hai nửa, một nửa để cho Ẩn khu đưa vào bên trong trường kiếm, một nửa khác dung nhập vào bên trong đại đao ‘Ác Mộng’ của Bản thể.

– Tên đao là vì báo thù, tên kiếm là vì trường sinh vì vậy từ hôm nay chuôi kiếm này sẽ gọi là ‘Bất Tử’ .
Chung Sơn nhìn trường kiếm trong tay Ẩn khu, trực tiếp đặt tên mới cho nó.

Bất Tử kiếm! Ác Mộng đao!

Làm xong mọi chuyện, Ẩn khu để lại một chồng ngân phiếu thật dày trên bàn rồi liền ngồi xe lửa từ dưới lòng đất đi trở về.

o0o

Trên một con đường lớn, Chung Sơn cưỡi một con ngựa lớn màu đỏ thẫm đang chạy rất nhanh, sau lưng đeo Ác Mộng đao, mà Thiên Linh Nhi lại đạp Hồng lăng bay ở bên cạnh Chung Sơn.

– Chung Sơn, bây giờ chúng ta đến đâu rồi?
Thiên Linh Nhi bay trên Hồng lăng, có chút nhàm chán hỏi.

– Quốc gia của phàm nhân – Đại Tống quốc.
Chung Sơn nói.

Đại Tống quốc và Đại Côn quốc cách nhau không xa, mà nơi đây chính là bên trong Đại Tống quốc, Chung Sơn giục ngựa không ngừng chạy nhanh trên đường.

– Thẳng con đường này là có thể đến được một thành trì sao?
Thiên Linh Nhi hỏi.

– Không sai, không bao lâu nữa là có thể đến, hai ngày trước ta nhận được tình báo, ở trong Đại Tống quốc xuất hiện rất nhiều tiên môn đệ tử, ta nghĩ có thể là có tung tích của Hạo Tam, chúng ta lập tức đi đến đó thử xem.
Chung Sơn nói.

– Chính là con bồ câu bay tới ngày đó sao? Nó làm sao biết ngươi trở về?
Thiên Linh Nhi giống như một bảo bảo tò mò hỏi.

– Không phải biết ta trở về mà là ta trước đó đã có an bài, qua một thời gian sẽ có tin tức từ bốn phương thông qua bồ câu đưa tin truyền đến Tiêu Dao sơn trang.
Chung Sơn giải thích.

– Vậy à.
Thiên Linh Nhi gật đầu.

Hai người đi rất nhanh, buổi tối thì tìm trạm dịch nghỉ ngơi, hai ngày sau, từ xa đã nhìn thấy một cái thành trì.

Thiên Linh Nhi lập tức hạ xuống, mà Chung Sơn cũng đã xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ đến thành trì phía xa, Thiên Linh Nhi không thích ngồi đại mã, nói là rất xóc, đau mông, cho nên Chung Sơn chỉ có thể cùng nàng đi đến cửa thành.

Biện Thành!

Trên cửa thành khắc lên hai chữ thạch điêu to.

– Biện Thành?
Thiên Linh Nhi đọc nói.

Sau đó, hai người liền dắt ngựa đi về phía cửa thành. Đến cửa thành, Chung Sơn cũng không quan tâm thành vệ quân, đưa tay ném một thỏi bạc về phía tên môn vệ trưởng.

“Bịch.” Môn vệ trưởng đưa tay tiếp lấy, đồng thời xung lực thật lớn khiến cho thân hình hắn lắc lư hơi lùi về phía sau, ổn đinh lại thân hình không còn di động, nhưng mà tay phải bắt lấy thỏi bạc đã hoàn toàn tê dại.

Môn vệ trưởng nhanh chóng đứng vững lại, cũng không có tiếp tục kiểm tra những người khác.

Chung Sơn đã mang theo Thiên Linh Nhi nghênh ngang đi vào.

– Đội trưởng, tên này thật phung phí, có muốn ngăn lại ép hắn tý nữa hay không?
Một tên môn vệ tuổi còn trẻ lập tức hỏi.

Môn vệ trưởng trừng mắt với hắn.

– Câm miệng, ngươi muốn chết à.
Môn vệ trưởng lập tức nổi giận nhỏ giọng quát.

Chung Sơn mới vừa rồi nhẹ nhàng ném ra, ở trong mắt Môn vệ trưởng thì rất nhẹ nhàng nhưng mà bên trong lại có ẩn chứa ám kình, làm cho tay phải của mình tê tê như mất đi cảm giác, người nọ ít nhất cũng phải là Hậu Thiên tầng thứ tám. Cho dù không có bối cảnh cường đại cũng chính là tuyệt thế cường giả, xông lên ư? Chê sống quá lâu rồi sao?

Sau khi vào thành Thiên Linh Nhi tung tăng nhảy nhót, ánh mắt cũng không có dừng lại, trước kia ở Khai Dương Tông có khi nào gặp qua nhiều người như vậy?

Trên đường có rất nhiều tiểu quán, trên sạp hàng thì bày rất nhiều thứ hiếm lạ cổ quái đã hấp dẫn ánh mắt Thiên Linh Nhi.

Dựa theo lời Chung Sơn nói, ở nhân gian chỉ cần có bạc là có thể đổi tất cả những thứ mình muốn.

– Ta muốn cái này.
Thiên Linh Nhi chỉ vào một cái mặt nạ quỷ.

Sau đó lấy ra một thỏi bạc đưa qua, cầm mặt nạ lên, vui mừng mà đeo vào. Quay đầu chạy đến chỗ Chung Sơn, ngay cả tiền thừa cũng không cần. Khiến tiểu thương bán mặt nạ bên kia tại chỗ cười không che được miệng, một thỏi bạc này có thể mua hơn mười quầy hàng của mình.

– Chung Sơn, ngươi nhìn xem có đẹp không?
Thiên Linh Nhi đeo mặt nạ vào, hóa thành mặt quỷ ở trước mặt Chung Sơn.

Nhìn Thiên Linh Nhi, Chung Sơn chỉ biết lắc đầu, muốn chơi thì chơi cho đã đi, còn chút tiền đó đối với Chung Sơn không đáng nhắc tới.

Một đường đi, Thiên Linh Nhi nhìn thấy thích cái gì liền lập tức mua lấy.

– Cái này là kẹo hồ lô sao? Có thể ăn à? Ta muốn. Này cho ngươi.
Thiên Linh Nhi hưng phấn nhận lấy một xiên kẹo hồ lô rồi đưa cho đối phương một thỏi bạc, cắn một miếng lại chạy đến chỗ Chung Sơn.

– Chung Sơn, ngươi cho ta một trăm thỏi bạc giờ chỉ còn còn lại có mười thỏi thôi.
Thiên Linh Nhi chạy đến trước mặt Chung Sơn, vừa cắn kẹo hồ lô, vừa thì thào nói.

Chung Sơn lúc này mới bán con ngựa đỏ thẫm lấy được năm mươi thỏi bạc, vừa lấy được tiền xong quay đầu liền nghe được lời của Thiên Linh Nhi.

Chín mươi thỏi bạc, một lúc liền đã tiêu hết?

– Đây, cái này cho cô, chậm rãi dùng đi, còn có ngân phiếu lúc trước cũng có thể mua được đồ, một tấm ngân phiếu tương đương với một ngàn thỏi bạc.
Chung Sơn lắc đầu cười nói.

Chín mươi thỏi bạc đủ để mua một tiểu viện trong thành rồi, chớp mắt đã bị Thiên Linh Nhi mua hết kẹo hồ lô, mặt nạ mấy thứ lặt vặt, hoàn toàn tiêu hết sạch?

– Yên tâm đi, lần này ta sẽ dùng tiết kiệm.
Thiên Linh Nhi lại vỗ vỗ bộ ngực nói.

– Ừa.
Chung Sơn gật đầu.

Bán ngựa xong, Chung Sơn muốn tìm một cái tửu lâu để ăn chút gì đó, bởi vậy tại chỗ nhìn quanh bốn phía một lượt, vừa vặn nhìn thấy một tửu lâu thật lớn đằng xa.

– Đi, đi ăn một chút gì nào.
Chung Sơn nhìn tửu lâu rồi nói với Thiên Linh Nhi.

– Ừ.
Thiên Linh Nhi gật đầu.

Trong lúc không có ai chú ý liền phất tay thu lại năm mươi thỏi bạc.

Đi đến trước tửu lâu Chung Sơn mới phát hiện đây cũng không đơn giản chỉ là một cái tửu lâu như vậy.

Kim Chuyên Lâu!

Chung Sơn vừa nhìn liền biết đây là một sòng bạc. Kim Chuyên Lâu? Mặc dù nói là sòng bạc nhưng quy mô lớn như thế này chắc chắn sẽ có chỗ ăn uống, nếu đã dẫn Thiên Linh Nhi đến chỗ này rồi, Chung Sơn cũng không muốn đổi một chỗ khác, dù gì chỉ cần có ăn là được.

Hai người vừa mới đi vào bên trong.

– Hai vị cần phục vụ cái gì?
Một người từ cửa lập tức đón tiếp cung kính hỏi.

– Đưa ta đi ăn cơm.
Chung Sơn nói nhẹ nhàng, hơn nữa lật tay ném ra một thỏi bạc làm tiền thưởng.

– Vâng, mời hai vị qua bên này, lầu hai có phòng, có đại sảnh. Nơi này chúng tôi có những mỹ thực ngon nhất.
Người kia lập tức ân cần nói.

– Ừ.
Chung Sơn gật đầu, mang theo Thiên Linh Nhi tiếp tục đi vào bên trong.

Vừa vào bên trong, liền nghe tiếng huyên náo ồn ào. Thiên Linh Nhi trừng to con mắt nhìn một đám người phía dưới vây lại một chỗ, không biết đang làm cái gì, trong mắt hiện rõ vẻ tò mò.

– Chung Sơn, bọn họ đang làm gì vậy?
Thiên Linh Nhi chỉ vào những người mặt đỏ tía tai kêu lên bên kia.

– Bọn họ đang đánh bạc.
Chung Sơn nói.

– Đánh bạc?
Thiên Linh Nhi ánh mắt sáng lên, hiển nhiên sau khi vào thành còn chưa biết đến trò chơi này.

– Đi, ăn cơm xong ta dẫn cô đi xem.
Chung Sơn nói.

– Ừa.
Thiên Linh Nhi đè nén sự tò mò mãnh liệt, cùng Chung Sơn đi lên lầu hai.

Đến lầu hai, Chung Sơn trực tiếp chọn một chỗ lộ đài, vừa có thể ăn uống lại có thể nhìn sòng bạc phía dưới.