Q.11 - Chương 12: Hồng Sát Mê Thần chú

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quắc Thạch Phụ và đoàn người Chung Sơn bằng tốc độ nhanh nhất bay về phía Ly Hỏa Thánh Đô.

Ba ngày sau, rốt cục chạy tới Ly Hỏa Thánh Đô!

– Thánh Vương biết ngươi đến, ở trước Ly Hỏa thánh điện chờ ngươi, chúng ta trực tiếp đi vào đó đi! Quắc Thạch Phụ nói.

– Được! Chung Sơn vô cùng trực tiếp.

Hai người thẳng đến thẳng trung tâm Ly Hỏa Thánh điện.

Ly Hỏa Thánh Đô tuy rằng quay về đại thế giới không bao lâu, nhưng bầu trời đã dồi dào số mệnh, so với Đại Tranh còn nhiều hơn một ít, vô số kiến trúc dựng lên, chỗ trung tâm, là cung điện cao nhất, hoành tráng nhất, đúng là Ly Hỏa Thánh điện.

Lúc Chung Sơn bay đến gần, trước cung điện đã có một đám người đứng chờ.

Tại đầu hàng đúng là Thánh thượng Đại Ly Thiên triều từng quát tháo tiểu thế giới, Niết Phàm Trần!

Niết Phàm Trần một thân vân ti bào chín con rồng, đầu đội bình thiên quan, đứng chắp tay chờ. Phong thái vẫn bừng bừng như trước. Lạnh nhạt xử trí, giống như trong lòng giấu càn khôn vậy.

Phía sau Niết Phàm Trần là một lão già tóc bạc, mặc quan viên bào không khác Quắc Thạch Phụ nhiều, hai mắt bắn ra tinh quang nhìn về phía Chung Sơn.

Còn có quan viên Đại Ly cũng đầy hiếu kỳ nhìn.

– Chung Thánh Vương quang lâm Đại Ly, không tiếp đón từ xa, thất kính! Niết Phàm Trần cười nhạt nói.

– Chung Sơn nóng vội vì an nguy của Linh Nhi, có nhiều mạo phạm, Chung Sơn thất lễ! Chung Sơn đến gần bên, mở miệng nói.

– Thánh Vương, Chung Thánh Vương từng nói, người bạn này của hắn là Chú Ngôn Sư, có thể xem xét nguyền rùa của Thanh Thanh Công chúa! Quắc Thạch Phụ lập tức nói.

– Ồ? Chú Ngôn Sư? Niết Phàm Trần hơi hơi ngoài ý muốn.

– Có phải Công chúa của Thiên Đình bốn đại bộ châu, Hạo Mỹ Lệ không? Lão nhân sau lưng Niết Phàm Trần lên tiếng hỏi.

– Tả thừa tướng biết nàng? Quắc Thạch Phụ nghi ngờ nói.

Quắc Thạch Phụ, Đại Ly hữu Thừa tướng, mà lão nhân này là Đại Ly tả Thừa tướng, hiển nhiên cũng có thân phận xa xỉ.

Niết Phàm Trần và lão nhân nhìn nhau, lão nhân nói: – Gần đây mới nghe được tin tức, vốn tưởng rằng tất cả Công chúa Thiên Đình bốn đại bộ châu đều táng thân trong chiến đấu lần đó, không thể tưởng được còn có Bát Công chúa ở trên đời, thất kính!

– Vị này chính là? Chung Sơn nhìn về phía Niết Phàm Trần.

– Khương Thượng gặp qua Đại Tranh Chung Thánh Vương! Tả thừa tướng mở miệng nói.

– Khương Thượng? Chung Sơn hai mắt khẽ híp một cái.

Khương Thượng ngày xưa tham dự chiến dịch Phong Thần, Khương Tử Nha? Thừa tướng Đại Chu, chiến dịch Phong Thần có rất nhiều cường giả thần hồn chuyển đến Phong Thần Bảng, Khương Thượng vốn là người Thiên Đình bốn đại bộ châu, Khương Tử Nha không ngờ lại ở Đại Chu.

Khương Thượng không ngờ còn sống?

Khương Thượng là người nào, không cần nhiều lời, Chung Sơn đã biết năng lực của người này.

– Thất kính! Chung Sơn quay sang Khương Thượng nói.

– Chung Thánh Vương khách khí! Khương Thượng lập tức nói.

– Niết Thánh Vương, ta xem chúng ta hay là nhanh chóng xem bệnh tình của Thanh Thanh Công chúa đi, dù sao nàng vì cứu Linh Nhi mới bị trúng nguyền rủa, chậm một chút thì sẽ nguy hiểm một chút. Chung Sơn nói.

– Được, mời! Niết Phàm Trần cũng vô cùng trực tiếp.

Khương Thượng khoát tay, quần thần lui ra, chỉ có Quắc Thạch Phụ và Khương Thượng đi theo.

Đoàn người nhanh chóng đi tới một cung điện màu lửa đỏ. Phía ngoài cung điện có rất nhiều thị vệ.

– Thánh Vương! Bọn thị vệ cung kính bái.

Niết Phàm Trần không để ý đến, mang mọi người đi vào bên trong đại điện, bên trong đại điện, đầu tiên có một cái bình phong chặn ngoài, vòng qua bình phong, có rất nhiều cung nữ không ngừng lui tới.

Trung tâm có một cái ao nhỏ lớn chừng hai trượng, trong ao bắn ra ánh lửa đỏ, bên trong đổ đầy chất lỏng màu đỏ. Trong ao có một nữ nhân xinh đẹp một thân áo trắng đang nằm, chỉ có cái đầu là lộ ra ngoài, đúng là người nhiều lần trợ giúp Chung Sơn, Niết Thanh Thanh!

Niết Thanh Thanh nhắm mắt nằm, nhìn cực kỳ an tường, nhưng mà, chỗ mi có một phù văn tối đen, nhìn qua cực kỳ tà ác.

Thiên Linh Nhi ngồi ở một bên, vẻ mặt cực kỳ tiều tụy, Chu Tước cũng an tĩnh đứng ở đầu vai Thiên Linh Nhi. Đám người Chung Sơn tiến vào đại điện cũng không phát hiện ra, mà vẻ mặt quan tâm nhìn về phía Niết Thanh Thanh trong ao.

Hai má còn hai dòng nước mắt lăn xuống.

– Kỷ kỷ kỷ kỷ…! Chu Tước thấy Chung Sơn, bỗng nhiên kêu lên.

– Tiểu Hồng, hiện tại ta không có tâm tình, không nên ồn ào! Thiên Linh Nhi khổ sở nói.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Chung Sơn hơi hơi tê rần.

– Linh Nhi! Chung Sơn kêu lên.

Thiên Linh Nhi giật mình một cái, như có chút không thể tin, tiếp đó chậm rãi xoay đầu lại.

Nhìn thấy Chung Sơn, Thiên Linh Nhi hơi hơi ngẩn ngơ, tiếp đó lấy tay day day con ngươi liên tục hai lần, cực kỳ khả ái.

– Chung Sơn, ngươi rốt cuộc đã tới!

Thiên Linh Nhi lập tức nhảy lên, lao thẳng tới Chung Sơn. Trước khi bổ nhào vào vòng tay Chung Sơn, Thiên Linh Nhi bỗng nhiên dừng lại.

Vừa dừng lại, mọi người hơi hơi kinh ngạc. Thiên Linh Nhi làm sao vậy?

– Bánh quế hoa! Thiên Linh Nhi mang theo một cỗ chứng thực nói.

Chung Sơn vui mừng cười nói: – Con súc sắc! Đây là tiếng lóng lúc trước Chung Sơn giao phó, chỉ có hai người mới hiểu được, bánh quế hoa là một câu năm đó Chung Sơn sống chết không quên nói với Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi vĩnh viễn không bao giờ quên, về phần con súc sắc, là lần đầu tiên năm đó Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi xuất môn, tại tràng đánh cuộc, Chung Sơn đánh bạc xả giận cho Thiên Linh Nhi.

Đây là câu nói trước khi khai thiên Chung Sơn giao phó, thuật biến hóa như Niệm Du Du, Chung Sơn mặc dù chưa gặp qua, nhưng tin tưởng khẳng định đại thế giới có. Vì để ngừa vạn nhất, cho nên mới thiết kế tiếng lóng này.

– Đúng thật là ngươi, ngươi rốt cuộc đã tới, ngươi rốt cuộc đã tới!

Thiên Linh Nhi bổ nhào vào lòng Chung Sơn, nước mắt lại lần nữa chảy ra, là hạnh phúc, là vui mừng.

– Ta đến rồi, ta tới đón ngươi! Chung Sơn vuốt ve sau lưng Thiên Linh Nhi an ủi.

Một bên Hạo Mỹ Lệ chớp chớp mắt nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ. Hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm tình.

– Chung Sơn, ta tới xem Niết Thanh Thanh! Hạo Mỹ Lệ nói.

– Ừ! Chung Sơn gật gật đầu.

Thiên Linh Nhi ở trong lòng Chung Sơn, cảm thụ được khí tức trên người Chung Sơn, dường như vĩnh viễn không muốn đi ra vậy, nhưng, nghe tới Niết Thanh Thanh lại lập tức từ trong ngực Chung Sơn đi ra, nhưng ngón tay vẫn đan vào ngón tay Chung Sơn.

– Tỷ tỷ không thể cử động! Thiên Linh Nhi có chút lo lắng nói.

– Mỹ Lệ là Chú Ngôn Sư, nàng xem bệnh cho Niết Thanh Thanh, tận lực cứu Niết Thanh Thanh! Chung Sơn nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên: – Mỹ Lệ, ngươi nhất định phải mau cứu tỷ tỷ, chỉ cần ngươi cứu tỷ tỷ, cả đời ta đều nhớ kỹ lòng tốt của ngươi.

– Linh Nhi tỷ tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ dốc toàn lực! Hạo Mỹ Lệ lập tức nói.

– Ừ! Thiên Linh Nhi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Hạo Mỹ Lệ cũng tiến lên.

– Lúc ấy sao lại thế này? Chung Sơn hỏi.

– Ô ô, ba tên bại hoại ka, bọn họ muốn bắt ta, còn muốn thi triển thuật nguyền rủa với ta, còn dùng gương sáng chiếu ta, khi đó tỷ tỷ bỗng nhiên chắn phía trước ta, bằng không nằm ở trong ao chính là ta! Thiên Linh Nhi vừa khóc vừa nấc nói.

– Niết Thanh Thanh vừa vặn ở bên cạnh ngươi? – Tỷ tỷ mấy năm nay mỗi ngày đều bồi tiếp ta, mỗi khi ta nhớ ngươi trong lòng buồn khổ, tỷ tỷ đều tới khuyên nhủ ta, mỗi ngày giảng cho ta thiệt nhiều chuyện xưa, có thứ tốt đều cho ta, lúc ta khóc đều ôm ta. Ngày đó ta nghĩ tới ngươi. Nàng nói cho ta biết ngươi lập tức sẽ tới. Lúc ấy ba tên bại họa kia bỗng nhiên bay ra.

– Ô ô! Thiên Linh Nhi càng nói càng thương tâm.

– Nàng nói ta lập tức sẽ tới? Chung Sơn ngoài ý muốn nói.

Một bên Niết Phàm Trần mở miệng nói: – Chuyện của Thanh Thanh, chờ trở về ta giải thích cho ngươi! Nhìn lại Niết Phàm Trần, cuối cùng gật gật đầu, mình đến Tây Châu có thể nói là cực kỳ bí ẩn, Niết Phàm Trần sao lại biết được?

– Năm đó, ngươi bảo Linh Nhi mang thư cho ta, bảo ta để Thanh Thanh thường đi bồi tiếp Linh Nhi trò chuyện, để tránh Linh Nhi cô đơn, Thanh Thanh biết được đó là thỉnh cầu của ngươi, con nên tận lực che chở cho Linh Nhi, cho dù lần này, cũng là xả thân…! Niết Phàm Trần nói chưa hết.

Chung Sơn gật gật đầu, đã cảm nhận được ý tứ của Niết Phàm Trần.

Lúc này, Hạo Mỹ Lệ cũng kiểm tra qua Niết Thanh Thanh, quay đầu nhìn về phía mọi người nói: – Nguyền rủa trong người Niết Thanh Thanh trong thời gian ngắn cũng không trí mạng, trừ phi người thi triển thuật nguyền rủa cứu, nếu không rất khó giải trừ! Ta có thể làm nàng tỉnh lại một lần, chỉ là khi nào tỉnh lại, Chú Ngôn Sư kia sẽ biết, từ cách khoảng cách rất xa tăng thêm nguyền rủa. Niết Thanh Thanh còn có thể hôn mê, đồng thời muốn tỉnh lại cũng rất khó.

– Khó? Vậy còn có cách sao? Linh Nhi lo lắng kêu lên.

– Ta không biết, tuy nhiên nếu có cách thì nhất định phải khiến nàng tỉnh lại, ta muốn hỏi một ít tình huống! Không có mười phần nắm chắc! Hạo Mỹ Lệ nói.

– Vậy cứu tỉnh lại đi! Niết Phàm Trần mở miệng nói.

Mọi người gật gật đầu.

Hạo Mỹ Lệ gật gật đầu, lật tay một cái, đầu ngón tay xuất hiện một trang giấy, miệng niệm một loại thần chú ai nghe cũng không hiểu, chú ngữ không ngờ hóa thành từng ký hiệu hữu hình từ trong miệng Hạo Mỹ Lệ bay ra, tiếp đó tin lên trang giấy kia, trang giấy lập tức phát ra vô số ánh sáng đen.

Nhấn về trán Niết Thanh Thanh một cái. * Dán bùa!

– Ông!

Trang giấy bắn vào phù văn trên trán Niết Thanh Thanh.

– Vù! Niết Thanh Thanh hai mắt quỷ dị mở ra. Bỗng nhiên mở ra khiến mọi người hơi kinh ngạc.

– Niết Thanh Thanh, ngươi bây giờ thấy ánh sáng màu gì? Màu đỏ, màu trắng lam hay là màu vàng? Hạo Mỹ Lệ lập tức hỏi.

Bỗng nhiên mở to mắt, Niết Thanh Thanh dường như chưa khôi phục thần trí vậy, theo bản năng nói: – Màu đỏ! – Màu đỏ? Hạo Mỹ Lệ đồng tử co rụt lại, sắc mặt có chút khó coi. Tiếp đó nhẹ nhàng thối lui.

Mà lúc này, Niết Thanh Thanh cũng chậm rãi thanh tỉnh.

– Tỷ tỷ! Linh Nhi khóc lóc chạy tới, nắm lấy một cánh tay của Niết Thanh Thanh. Nhìn thấy Linh Nhi, Niết Thanh Thanh không ngờ lộ ra nụ cười ấm áp.

– Linh Nhi, ngươi không sao là tốt rồi! Niết Thanh Thanh nói.

– Ta không sao! Linh Nhi khóc thút thít nói.

Lúc này, Niết Thanh Thanh nhìn những người khác một vòng, khi thấy Chung Sơn, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

– Chung Sơn! Niết Thanh Thanh kêu lên.

Chung Sơn đi đến gần, cảm kích nhìn Niết Thanh Thanh.

– Linh Nhi ta đã giúp ngươi trông coi, ai cũng không thể khi dễ nàng, ai cũng không thể thương tổn nàng!

Khi nói chuyện, trong mắt Niết Thanh Thanh hiển lộ ra nhu tình.

– Ta biết, ta thấy rồi! Chung Sơn gật gật đầu, ánh mắt cũng có chút phức tạp.

Nhìn thấy vẻ mặt Chung Sơn, Niết Thanh Thanh hư nhược mỉm cười, tiếp đó thân hình run lên, lại lần nữa nhắm mắt lại.

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại đi! Linh Nhi cầm cánh tay Niết Thanh Thanh khóc lên.

– Chú Ngôn Sư kia lại thi pháp, Linh Nhi tỷ tỷ yên tâm đi, Niết Thanh Thanh tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng! Hạo Mỹ Lệ mở miệng nói.

Chung Sơn kéo Thiên Linh Nhi, Linh Nhi lúc này mới không nỡ buông cánh tay Niết Thanh Thanh ra.

– Có thể cởi bỏ nguyền rủa không? Chung Sơn quay sang Hạo Mỹ Lệ hỏi.

Linh Nhi cũng làm bộ đáng thương nhìn về phía Hạo Mỹ Lệ, những người khác đều nhìn về Hạo Mỹ Lệ.

Hạo Mỹ Lệ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: – Đây là Hồng Sát Mê Thần chú, một loại nguyền rủa cực kỳ ác độc, đối phương muốn khống chế Linh Nhi, bởi vậy mới đem chú thuật tương liên với mệnh cách của mình, tùy tâm có thể giết! Muốn giải khai, trừ phi Chú Ngôn Sư đối phương tự nguyện hao phí một nửa thọ nguyên, mới có thể cởi bỏ! – Hồng Sát Mê Thần chú? Một nửa thọ nguyên? Đối phương làm sao chịu chứ! Quắc Thạch Phụ lắc đầu.