Q1 - Chương 19: Chiến đấu điên cuồng

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau đó, Nam Phách Thiên nói về công hiệu của Không Linh Châu, Nam Phách Thiên nói xong thì tất cả mọi người kích động nhìn về Thiên Tinh Tử, Không Linh Châu? Pháp bảo?

Cả đám mang theo dục vọng mãnh liệt nhìn về phía tông chủ, đương nhiên chỉ là do Không Linh Châu hơn nữa đều là người tu vi cao tuyệt, những người có tốc độ tu luyện chậm chỉ có thể ảm đạm thầm thán.

– Hiện tại cần chọn ra ba người mạnh nhất, cho dù người chưa đạt tới Tiên Thiên tầng thứ bốn mà cảm thấy thực lực của mình đã đủ, cũng có thể khiêu chiến bọn họ, nếu như thắng thì cũng có thể đạt được Không Linh Châu.
Thiên Tinh Tử nói. Đồng thời nhìn mọi người.

Đúng lúc này, một nam tử áo bào trắng bỗng nhiên ra khỏi đội ngũ đi tới bên cạnh bốn người Tiên Thiên tầng thứ bốn, hai tay ôm quyền nói với đám người tông chủ và phong chủ:
– Đệ tử tuy là Tiên Thiên tầng thứ ba nhưng nguyện dốc hết toàn lực.

-Tốt.
Tông chủ Thiên Tinh Tử nói.

Nhìn thấy đã có người xung phong, Chung Sơn cũng chậm rãi đi ra.

– Đệ tử Chung Sơn, nguyện dốc sức.
Chung Sơn cung kính nói.

– Tốt.
Thiên Tinh Tử lại nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Chung Sơn sáng ngời, hình như cũng có cảm giác tán thưởng.

Kế tiếp không còn ai dám đi lên, tất cả mọi người tu luyện đều biết rằng cách biệt mỗi một tầng có ý nghĩ thế nào, đều tự nhận ra mình không thể đánh thắng Tiên Thiên tầng thứ bốn.

– Hai người Tiên Thiên tầng thứ ba các ngươi chọn đối thủ, còn lại hai người Tiên Thiên tầng thứ bốn đối chiến nhau, vừa vặn một lần đinh ra thắng thua.
Thiên Tinh Tử nói.

– Dạ.
Sáu người đồng thời đáp.

Tên áo bào trắng Tiên Thiên tầng thứ ba liếc mắt liền lựa chọn nữ tử trong đó, hình như nghĩ rằng nữ tử mặc dù là Tiên Thiên tầng thứ bốn nhưng lực lượng sẽ kém hắn, Chung Sơn nhìn ba nam tử còn lại.

Chung Sơn cũng không biết bọn họ luyện công pháp gì, ba người cũng không biết nên hắn nhắm vào người cầm rìu, bởi vì ở trong lòng Chung Sơn nghĩ một tấc dài, một tấc mạnh, búa dù sao cũng không thể dài bằng đại đao mình.

Chỉ người nọ thì hắn cũng vui vẻ giống như chiếm đại tiện nghi. Mình đi đối phó một tên Tiên Thiên tầng thứ ba thì sẽ tuyệt đối thắng dễ dàng.

– Tốt, tản ra, hiện tại bắt đầu.
Thiên Tinh Tử nói.

Lời vừa thốt ra, phần quảng trường ở trước mắt mọi người liền phân ra ba nơi thi đấu. Chung Sơn cùng người cầm rìu đi đến phía Tây. Hai tổ khác, một ở giữa một ở phía Đông.

Thiên Linh Nhi và Nam Phách Thiên lúc này đều đến chỗ cách Chung Sơn không xa để cổ vũ Chung Sơn.

– Mời.
Chung Sơn hoành đao nói.

– Chấp ngươi đánh trước đó .
Người cầm rìu cười nói, hiển nhiên đối với Tiên Thiên tầng thứ ba thì hắn rất khinh thường.

– Vậy đắc tội .
Chung Sơn nói.

Chung Sơn nói xong liền nhảy lên vung đại đao bổ mạnh về người nọ.

Lực Phách Thiên Sơn!

Một chiêu này Chung Sơn dùng hết toàn lực, dù sao đối phương vẫn là cường giả Tiên Thiên tầng thứ bốn cơ mà.

Nhìn thấy đao Chung Sơn chém xuống làm nam tử nọ căng thẳng trong lòng biết rằng mình đã sơ ý bèn nâng đại phủ trong tay lên đỡ đao.

– Choang….

Đại đao bốc lên sát khí nồng đậm chém mạnh xuống đại phủ, thân hình người nọ bị lún xuống.

– Bộp…

Phiến đá dưới chân bị đạp thành cái khe như mạng nhện.

Chung Sơn thấy một đao không thành, lại lần nữa lộ ra bộ hung hãn, hoành đao.

Trảm Tẫn Sát Tuyệt!

Rất nhanh chém xuống chiêu thứ hai.

Người nọ tuy rằng cầm rìu nhưng thân hình lại rất linh hoạt, rất nhanh lại ngăn cản một đao của Chung Sơn, đồng thời dùng sức đẩy đại đao Chung Sơn, dù sao lượng chân khí của Tiên Thiên tầng thứ bốn nhiều hơn Chung Sơn rất nhiều.

– Hừ.

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng, dùng hết toàn lực không ngừng vung đại đao trong tay lên đánh từng đao hung hãn từng thức bức mạng, đại đao Chung Sơn như cuồng phong loạn vũ càng đánh càng nhanh như đang điên cuồng, ở trong mắt người bên ngoài thì Chung Sơn như nổi điên, thật là hung hãn, cùng là Tiên Thiên tầng thứ ba nhưng nếu đánh với tên này thì cũng chỉ có nước nhận thua.

Nhưng đối thủ lại là Tiên Thiên tầng thứ bốn có uy lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn Chung Sơn, khuyết điểm duy nhất chính là không có hung hãn như Chung Sơn, Chung Sơn như hoàn toàn đắm chìm vào trong sự cuồng sát, chém giết một cách diên cuồng.

Có thể hung hãn là được sao? Người nọ cũng từ bị động dần dần biến thành chủ động, không để Chung Sơn tấn công toàn diện nữa.

Phiến đá dưới chân hai người, đã vỡ vụn hơn phân nửa, nhưng đánh nhau cũng là càng ngày càng phấn khích, múa điên cuồng, đều tự phát ra chiêu thức hoàn mỹ của mình.

Chung Sơn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không xong, Nhờ ngộ tính đối với đao pháp cộng thêm khí thế của mình mơi có thể đánh ngang với đối thủ, nhưng mà lượng chân khí không bằng hắn càng kéo dài càng bất lợi cho mình.

Thiên Ma Tôi Thể Đại Pháp!

– Lực Phách Thiên Sơn!
Chung Sơn hai mắt đỏ lòm hét lớn một tiếng, bắp thịt trên người căng lên, sát khí trên đại đao bỗng nhiên tăng vọt hướng về người nọ đánh mạnh xuống một đao.

Người nọ cũng nhìn thấy nguy hiểm dùng toàn lực nâng rìu lên đỡ.

– Choang…

Sau một tiếng vang, người nọ bay ngược ra ngoài đại phủ trong tay cũng bị Chung Sơn đánh văng, Chung Sơn rơi xuống đất, vẻ mặt hung hãn nhìn hổ khẩu cổ người nọ đã phun ra hai dòng máu tươi.

Người nọ bị đánh bại, chịu vết thương như thế thì ít nhất phải nửa tháng mới có thể khôi phục.

– Phù

Chung Sơn thở dài một hơi từ từ điều tức rồi chậm rãi quay đầu.

Khi quay đầu lại, Chung Sơn mới phát hiện một đám tân đệ tử hiện tại đang bất khả tư nghị mà hâm mộ Chung Sơn. Tiên Thiên tầng thứ ba? Đánh bay Tiên Thiên tầng thứ bốn?

Ở hai đấu trường khác đã định thắng bại, tên Tiên Thiên tầng thứ ba kia và một nam tử Tiên Thiên tầng thứ bốn bị đánh bại.

Nhìn cảnh này, Thiên Linh Nhi lập tức nhỏ giọng nói với Chung Sơn:
– Hay lắm.

Nam Phách Thiên cũng hơi cười cười mà không nhiều lời, hiển nhiên tuy rằng trong lòng có kinh ngạc, nhưng đối với thực lực Tiên Thiên tầng thứ ba, tầng thứ bốn thì hắn còn chưa thèm để vào mắt.

Một chỗ khác, đệ tử Nhị đại Khai Dương Tông lúc này cũng nhíu mày nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt thoáng hiện nét nghi ngờ.

Tông chủ và hai phong chủ nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia cổ quái, cuối cùng tông chủ Thiên Tinh Tử cũng lộ ra nụ cười kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Chung Sơn cũng sáng lên.

Ba người bị đánh bại tự nhiên lui vào đám tân đệ tử.

Chung Sơn và hai người Tiên Thiên tầng thứ bốn khác đi tới trước tông chủ.

– Tốt, các ngươi chính là ba người đứng đầu trong đám đệ tử lần này, đây là ba viên Không Linh Châu.
Thiên Tinh Tử nói.

Nói xong, trước mặt Thiên Tinh Tử liền xuất hiện ba hạt châu trong suốt cỡ nắm tay, nhẹ nhàng nắm hạt châu Chung Sơn phát hiện hạt châu này lại hơi mềm, Không Linh Châu?

Không cần xem kỹ, Chung Sơn trước tiên cất vào ngực, trở về nhìn kỹ sau.

– Tốt, Không Linh châu cũng đã phát, như vậy mười lăm ngày sau ba người các ngươi đến Khai Dương Điện, ta có việc cần gặp các ngươi.
Thiên Tinh Tử nói.

– Dạ.
Chung Sơn nghi hoặc cùng hai người khác đồng thời đáp.

– Tất cả tự giải tán hoặc là chọn công pháp khác đi. Thiên Tinh Tử nói.

– Vâng, tông chủ.
Các đệ tử lập tức đáp.

Tiếp đó, chúng đệ tử tìm đến Nhị đại đệ tử phía sau tông chủ nói tình huống tu luyện của mình cho bọn họ, những cường giả Kim Đan kỳ đó cũng chỉ đạo bọn họ một chút.

– Chung Sơn, ngươi đi a!
Nam Phách Thiên nhìn Chung Sơn cười nói. Thiên Linh Nhi cũng tươi cười đi tới trước mặt Chung Sơn.

– Ừa, ta đi xem công pháp khác, buổi tối các ngươi đến Thính Thủy Tạ của ta, chúng ta tiếp tục trò chuyện.
Chung Sơn nói với hai người.

– Được.
Hai người trực tiếp gật đầu nói.

Chung Sơn lập tức đi đến Tàng Kinh Các.

Nhìn bóng dáng Chung Sơn rời đi, tông chủ Thiên Tinh Tử nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sáng tiếp đó cùng hai phong chủ khác bay đi.

Trong Tàng Kinh Các, Chung Sơn lại lần nữa tìm một quyển công pháp Tiên Thiên.

– Ám Tập Công

Bản bí tịch này, Chung Sơn lần trước đã thấy, nghe tên liền có thể nhận ra đây là một quyển công pháp đánh lén, Chung Sơn tìm bí tịch này không phải cho mình luyện tập mà là chuẩn bị để tặng người khác.

Ba canh giờ sau tại Đại Côn quốc, ẩn khu đã sao chép xong quyển sách này thì bản thể Chung Sơn trở lại Thính Thủy Tạ. Lần đầu tiên đọc không có sao chép, mà Chung Sơn muốn đọc nhẩm trong đầu, Chung Sơn hiểu rõ rằng học thuộc một đoạn văn thì lần thứ nhất cảm ngộ là cảm ngộ nhiều nhất, nếu là sao chép lại rồi mới nghiên cứu từng câu từng chữ cũng có thể cảm ngộ, tuy khác biệt không lớn nhưng khác biệt rất nhỏ này có thể khiến cho mình nhiều cảm ngộ rất nhiều.

Trở lại Thính Thủy Tạ, nhẹ nhàng lấy Không Linh Châu ra.