Q1 - Chương 21: Thiên Sát

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mười lăm ngày nhoáng một cái đã qua, Chung Sơn mang đại đao đứng ở bên trong Khai Dương Điện, cung điện lớn nhất Khai Dương Tông.

Bên trong đại điện đã có hai mươi lăm đệ tử đời thứ ba đứng.

Trong đó có ba người là đệ tử mới tuyển nhận một năm trước còn hai mươi hai người khác là Đệ tử đời thứ ba cũ, đều là cường giả Tiên Thiên tầng thứ sáu đã hình thành chân nguyên trở lên.

Chung Sơn đứng gần cuối chung một chỗ với Nam Phách Thiên, nghe Nam Phách Thiên giới thiệu đám người ở đây. Còn Thiên Linh Nhi vẫn chưa xuất hiện.

Ở bên trong Khai Dương Điện có ba chiếc ghế bành phân biệt đặt ở chính Bắc, chính Đông cùng chính Tây phía trước.

Rất nhanh sau đó có một đám người từ bên ngoài bay đến đây, đến cửa đại điện liền đó phân ra đứng sau ba chiếc ghế bành.

Chính Tây có năm nữ tử, chính Đông có sáu nam tử, chính Bắc lại chỉ có bốn người.

Nam Phách Thiên nhỏ giọng nói:
– Đó là những Nhị đại đệ tử, đều có tu vi Kim Đan kỳ, có thể sau chúng ta xuất phát thì bọn họ sẽ hội họp.

– Ừa.
Chung Sơn nhẹ nhàng gật đầu.

– Phía Tây là Tuyết Trúc Phong, phía Đông là Diễm Sơn Phong, phía Bắc là Khai Dương Phong.
Nam Phách Thiên nói.

– Đại sư huynh.
Lúc này, tất cả chúng Nhị đại đệ tử đều rất khách khí hướng về phía ngoài cửa kêu lên.

Chung Sơn nhìn lại thì ra đó là một nam tử mặc hắc bào có mặt mày sáng rủa, mày kiếm mắt sáng trông rất anh tuấn, ở mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ tươi, không cần làm gì nhưng cũng tỏa ra khí khái anh hung vô cùng. Nam tử nọ đeo một thanh trường kiếm màu đen được cất trong vỏ kiếm từ từ đi đến chính Bắc. Đứng sau ghế bành.

– Đại sư huynh, Thiên Sát.
Nam Phách Thiên nhỏ giọng nói với Chung Sơn.

– Ừa.
Chung Sơn gật đầu, nhìn khí thế của Đại sư huynh, Chung Sơn cảm thấy trong lòng căng thẳng. Đó là sát khí, một loại sát khí vô hình nhưng sát khí này cũng không phải nhằm vào người nào đó mà cứ tự nhiên phát ra, hình như có liên quan tới tính cách và công pháp của hắn.

Đại sư huynh mới đến liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

Sau khi Đại sư huynh đứng vào chỗ liền dòm dòm về phía Tuyết Trúc Phong, dường như đang tìm người nào đó nhưng chỉ thấy dược vẻ mặt sùng bái của một đám nữ tử, Đại sư huynh nhíu mày thu hồi ánh mắt, hiển nhiên không có nhìn thấy người mình muốn.

– Đại sư huynh, huynh đã đến rồi.
Ở ngoài đại điện, bỗng nhiên truyền đến thanh âm vội vã vui mừng của Thiên Linh Nhi.

Thiên Linh Nhi vừa vào đại điện liền chạy đến trước mặt Đại sư huynh.

– Linh Nhi?
Đại sư huynh nhìn thấy Thiên Linh Nhi thì nhíu mày.

– Ta đã đạt Tiên Thiên tầng thứ chín sắp đạt tới Kim Đan kỳ rồi, về sau ta có thể thoải mái kêu huynh là Đại sư huynh.
Thiên Linh Nhi vui mừng nói, tựa như được tùy tiện nói hai câu với Đại sư huynh thì hết sức vui vẻ.

– Chúc mừng.
Đại sư huynh Thiên Sát chỉ khách sáo nói một tiếng.

– Ừm.
Thiên Linh Nhi lập tức hưng phấn gật đầu, được Đại sư huynh chúc phúc dường như rất vui vẻ.

– Linh Nhi, con đứng chỗ nào?
Ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến tiếng quát của Thiên Tinh Tử.

Nhìn ra ngoài đại điện, Thiên Linh Nhi le lưỡi rồi lập tức chạy đến bên Chung Sơn, Nam Phách Thiên.

Ngoài đại điện, tông chủ Thiên Tinh Tử, phong chủ Diễm Sơn Huyền Tâm Tử, phong chủ Tuyết Trúc Cô Sương Tử từ từ đi vào.

Ba người đi vào rồi bước tới chỗ ghế bành, ngồi xuống nhìn về phía hai mươi sáu tên đệ tử, một đám ưu tú nhất của Đệ tử đời thứ ba Khai Dương Tông.

– Ngoài ba người được chọn nửa tháng trước thì những người khác đều đã biết mục đích lần này là ra ngoài lịch lãm.
Thiên Tinh Tử nói.

– Dạ.
Mọi người trả lời. Tuy Chung Sơn nửa tháng trước đã biết được tin tức nhưng cũng cũng lập tức hô một tiếng.

– Hiện tại, có người nào không muốn đi lịch lãm không?
Thiên Tinh Tử hỏi.

Bên trong đại sảnh im ắng, không người nào trả lời. Hiển nhiên tất cả đều muốn đi ra ngoài lịch lãm, kể cả Chung Sơn và hai người mới kia cũng không phản bác.

– Tốt, lần lịch lãm này không chỉ có tăng cường kiến thức, ma luyện sở học mà còn có thêm một mục đích nữa.
Thiên Tinh Tử nói.

Nói xong liền phất tay một cái, lòng bàn tay Thiên Tinh Tử bỗng nhiên xuất hiện một ảo ảnh do pháp lực ngưng tụ.

Thân ảnh hư ảo này là một nam tử áo bào trắng khôi ngô, khuôn mặt tái nhợt trông hơi suy nhược. Tay cầm một cây quạt tím nhìn cực kỳ lãng tử.

– Nhớ kỹ người này, theo tin tức ta mới nhận được thì hắn tên là Hạo Tam, tu vi chỉ Tiên Thiên kỳ, còn có một hai người bảo hộ, nếu như có thể bắt sống hoặc là mang thi thể về thì trong tông thưởng cho một pháp bảo tứ phẩm và một viên đan dược tứ phẩm.
Thiên Tinh Tử nói.

Tứ phẩm? Chung Sơn trong lòng cả kinh, tứ phẩm đó không chỉ là con số. Pháp bảo mà tông chủ sử dụng cũng chỉ khoảng tứ phẩm, ngũ phẩm thôi?

– Dạ.
Mọi người hào hứng nói.

– Mặc kệ tìm được người này hay không thì một năm sau tất cả mọi người phải trở về hết.
Thiên Tinh Tử nói.

– Vâng.
Mọi người lập tức đáp.

– Tốt, các ngươi đều về chuẩn bị đi, chuẩn bị xong liền xuất phát.
Thiên Tinh Tử nói.

-Dạ.
Mọi người lại lên tiếng trả lời.

Sau đó tất cả đều rời khỏi đại điện.

Mà lúc Chung Sơn sắp đi ra khỏi cửa thì bỗng nhiên nghe được Thiên Tinh Tử truyền âm nói:
– Chung Sơn, Linh Nhi, Phách Thiên, các ngươi ở Thính Thủy Tạ của Chung Sơn chờ ta.

Chung Sơn cùng hai người khác dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại mà cứ ra điện rồi hạ sơn đi đến Thính Thủy Tạ.

Bên trong đại điện, tông chủ cùng phong chủ và Nhị đại đệ tử có thể còn có chuyện phải bàn cho xong.

Thính Thủy Tạ.

– Các ngươi nói Hạo Tam, là người thế nào? Tại sao cha lại muốn giết hắn?
Thiên Linh Nhi ngồi ở bên bàn đá, hai tay đặt lên bàn chống cằm nhìn thác nước trước mắt thuận miệng nói.

– Không rõ lắm, Thiên bá bảo ta tới nơi này thì chắc chắn là có chuyện cần giao cho ta chăng.
Nam Phách Thiên nói.

Chung Sơn trong thời gian này đã chuẩn bị rất nhiều lương khô và một ít dược liệu tìm được ở trong núi làm thành một ít đồ dự trữ thô sơ để ra ngoài.

Một canh giờ sau, Thiên Tinh Tử mới bay đến.

– Cha, cha làm gì mà giờ này mới đến? Bọn con sắp đi rồi.
Thiên Linh Nhi vội vàng nói.

– Ha ha, không chờ nổi sao?
Thiên Tinh Tử nhìn Thiên Linh Nhi cười cười.

– Thiên bá
– Tông chủ.”

-Uhm, trước khi ra ngoài, có một số chuyện ta muốn dặn dò kỹ các ngươi. Phách Thiên đây là một quá trình lịch lãm tốt nên ngươi hãy thể ngộ tốt lòng người thế gian, pháp bảo đưa cho ngươi phòng thân thì không đến lúc nguy cấp không nên sử dụng.
Thiên Tinh Tử trịnh trọng nói.

– Dạ.
Nam Phách Thiên nói.

– Ừa, ngươi một mình ra đi nên hết thảy phải dựa vào chính mình. Tập sống độc lập đi.
Thiên Tinh Tử nói.

-Dạ.
Nam Phách Thiên vẫn rất cung kính gật đầu tuy rằng cảm thấy lời Thiên Tinh Tử chút nói quá, mình đâu phải trẻ con đâu. .

– Ừm, ngươi đi đi.
Thiên Tinh Tử nói.

– Vậy Linh nhi sư tỷ, Chung Sơn, ta đi trước đây.
Nam Phách Thiên nói.

– Bảo trọng.
Chung Sơn gật đầu nói.

– Đi đi.
Thiên Linh Nhi cũng gật đầu nói.

Sau đó Nam Phách Thiên liền rời khỏi.

Nam Phách Thiên vừa đi, Thiên Tinh Tử lại nhìn về phía Thiên Linh Nhi.

– Linh Nhi, lần này đi ra ngoài ta chỉ có một yêu cầu là con phải đi theo bên cạnh Chung Sơn, mọi chuyện đều phải nghe theo Chung Sơn.
Thiên Tinh Tử nghiêm túc nói.

– Cha, tu vi Chung Sơn không cao hơn con.
Thiên Linh Nhi lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn. Vẻ mặt không tình nguyện.

– Ở Khai Dương Tông mọi chuyện tùy con nhưng mà khi ra ngoài thì con phải nghe theo Chung Sơn, ta hiện tại nói rõ với con, nếu Chung Sơn trở về nói con không có nghe lời hắn thì trong năm mươi năm không cho phép con đi tảo mộ cho mẹ.
Thiên Tinh Tử ngữ khí trịnh trọng nói.

– Cha, sao lại có chuyện như vậy.
Thiên Linh Nhi lập tức nóng nảy, trừng phạt khác Thiên Linh Nhi không quan tâm, nhưng còn không cho phép tảo mộ mẹ?

– Chỉ có đáp ứng yêu cầu của ta thì ta mới cho con đi ra ngoài, nếu không thì con ở lại Khai Dương Tông tu luyện đến Kim Đan kỳ rồi nói sau.
Thiên Tinh Tử trịnh trọng nói.

Mang vẻ mặt đau khổ nhìn Thiên Tinh Tử rồi lại nhìn Chung Sơn, Thiên Linh Nhi dù ngoài mặt không muốn nhưng ngẫm lại Chung Sơn là bằng hữu của mình nên đến lúc đó thì không phải ta bảo hắn làm gì là làm đó sao?

– Được rồi.
Thiên Linh Nhi nói.

– Ừm.
Thiên Tinh Tử gật đầu. Tiếp đó lại nhìn về phía Chung Sơn.

– Linh Nhi, giao cho ngươi.
Thiên Tinh Tử nói.

– Tông chủ yên tâm, một năm sau ta tất trả tông chủ một Linh Nhi hoàn hảo vô khuyết, Chung Sơn cam đoan với người.
Chung Sơn trịnh trọng nói.

– Tốt.
Thiên Tinh Tử vui vẻ gật đầu.

Tiếp đó, Thiên Tinh Tử phất tay, lại lần nữa lấy ra một viên Không Linh Châu.

Đưa Không Linh Châu tới trước mặt Chung Sơn nói:
– Không Linh Châu này, xem như là thù lao ngươi chiếu cố cho Linh Nhi đi, chỉ cần ngươi tìm được Tu Di Thạch khảm vào trong đó là có thể tạo được trang bị trữ vật.

– Tạ tông chủ.
Chung Sơn lập tức tiếp nhận.

Trang bị trữ vật, trước đó không lâu Chung Sơn cũng từ chỗ Thiên Linh Nhi mà biết được trang bị trữ vật cũng là pháp bảo cho nên cần Không Linh Châu, sau đó đó chỉ có đưa vào bên trong một phần Tu Di Thạch thì mới có thể tạo được không gian bên trong, càng nhiều Tu Di Thạch thì không gian bên trong càng lớn.

Nhưng Chung Sơn cũng không định dùng Không Linh Châu để tạo trang bị trữ vật mà chuẩn bị chế tạo pháp bảo cho Ẩn khu.

– Được rồi, các ngươi lên đường cẩn thận.
Thiên Tinh Tử nói.

– Vâng, tông chủ.
Chung Sơn gật đầu nói.

– Được rồi, được rồi, cha, người đi đi, thật sự là rườm rà mà.
Thiên Linh Nhi nói, hiển nhiên đã muốn lập tức đi ra ngoài ngay.

– Được rồi, ta đi đây.
Thiên Tinh Tử cười cười, sau đó bước lên một đám mây trắng bay đi.

– Tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Thiên Linh Nhi lập tức nói.

– Ngươi chuẩn bị đồ chưa?
Chung Sơn hỏi.

– Đây.
Thiên Linh Nhi duỗi cổ tay, một trữ vật thủ trạc xinh đẹp màu đỏ hiện ra, hiển nhiên đồ của nàng đã sớm được thu vào bên trong.

– Ừa, vậy là tốt rồi, nhưng mà trước khi đi chúng ta cần quy định ám hiệu đã.
Chung Sơn nhíu mày nói.

– Ám hiệu? Ám hiệu gì?
Thiên Linh Nhi lập tức hiếu kỳ hỏi.