Q.11 - Chương 92: Cuộc sống hạnh phúc của Phì Ca và Trúc Can

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên cạnh Tây Ngưu Hạ Châu. Tại một mảnh núi đá hoang vắng.

Cát đá bay múa đầy trời. Trên Sa mạc có rất nhiều thi thể, máu huyết yêu thú vấy bốn phía, tiếp đó chậm rãi bị cát rơi bao phủ. Trên đỉnh một tòa núi đá.

Như Lai sắc mặt trở nên nặng nề.

– Phật tổ, đây đã là đợt thứ ba, yêu ma năm đó, không ngờ hiện tại…! Phật Di Lặc đà cau mày nói.

Nhưng vào lúc này, Như Lai biến sắc.

– Phật tổ, chuyện gì vậy? Phật Di Lặc ngoài ý muốn nói.

Hít một hơi thật sâu, Như Lai lắc đầu thở dài: – Linh Sơn đã bị Kiếm Ngạo luyện hóa!

– Kiếm Ngạo? Vận mệnh thật lớn, tranh đoạt được Linh Sơn từ trong tay Trấn Nguyên Tử!

Đám Phật Đà không khỏi chua xót, Đạo tràng bị đoạt, bị luyện hóa, nhóm người này hoàn toàn không có nhà để về. – Phật tổ, chúng ta đi đâu bây giờ? Di Lặc hỏi.

– Trung Châu! Vạn Phật Phàn Tông! Như Lai thản nhiên nói. Khi nói chuyện, tinh quang trong mắt hơi hơi lóe lên một cái.

– Vâng! Chúng Phật Đà, Bồ Tát, La Hán khom người nói. – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Nam Chiêm Bộ Châu trong bốn đại bộ Châu.

Sau khi đoàn người Chung Sơn rời khỏi chỗ Linh Sơn cũ, bay thẳng về phía nơi này.

Nam Chiêm Bộ Châu, trong bốn đại bộ Châu nhiều núi non trùng điệp nhất, cũng là khu vực yêu thú nhiều nhất.

12 người từ khoảng cách rất xa, đã thấy trong một mảnh núi xa xôi, ánh sáng tím ngút trời, trên bầu trời lại có từng luồng sương mù màu tím, nhìn qua cực kỳ thần ảo.

Phương hướng kia lại vang lên rất nhiều tiếng tiên nhạc, làm cho người ta nghe vào cảm thấy vui vẻ thoải mái. Vô tận mùi thơm lạ lùng khiến cường giả đến gần đều hít một hơi thật sâu.

Những thứ này cũng không thể hiện ra sự phô trương, phô trương nhất cũng chính là một đường thiên đạo nối liền trời đất trong đó.

Đường thiên đạo kia mông lung mờ ảo, nhưng giống như có một cỗ khí tức mênh mông, làm cho người ta nhìn vào mà run sợ.

– Lâm? Lâm chi thiên mạch? Đúng là Hồng Quân thật? Kim Bằng kinh ngạc nói.

Nghe đồn Hồng Quân nắm giữ là Lâm chi thiên mạch. Chẳng lẽ chính là thật?

– Khí tức tạo hóa? Đây là hiệu quả của Tạo Hóa Thiên Kinh? Vương Khô cũng kinh ngạc nhìn bầu trời mây tím xa xa.

Khí trời tường hòa không ngừng bốc lên trên không trung, vô số cường giả nhìn mây tím kia đều lộ ra vẻ mong chờ.

– Hồng Quân? Đao Nhân Đồ lắp bắp nói.

– Này, không ngờ ta cũng tính không ra? Chẳng lẽ chính là Hồng Quân thật? Tử Dương Kinh Hồng cổ quái nói.

– Đây chỉ là một người trong đó mà thôi! Chung Sơn cười nhạt nói.

– Ách? Mọi người kỳ quái nhìn lại Chung Sơn.

– Nam Chiêm Bộ Châu có hai tên Hồng Quân, Hồng Quân còn lại cũng có bộ dáng như vậy, tạo hóa ngút trời, Lâm chi thiên mạch. 1 Nam 1 Bắc. Hơi hơi đối lập! Chung Sơn giải thích.

Kim Bằng há to mồm. Một Hồng Quân khác cũng có thể như vậy?

Lúc trước nghe Khổng Tuyên lúc nói, mình đã có chuẩn bị, nhưng mà, nhìn thấy Hồng Quân là hai chuyện khác biệt, Kim Bằng không thể không bắt buộc mình tin tưởng trước mắt là thật sự.

Nhưng mà Thánh Vương có ý gì? Một Hồng Quân khác cũng có khí tức tạo hóa, cũng có Lâm chi thiên mạch?

Mọi người không khỏi im lặng nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

– Đi thôi, đến lúc đó các ngươi sẽ biết! Chung Sơn trầm giọng nói.

– Thánh Vương, bây giờ chúng ta đi đâu? Kim Bằng hỏi.

– Nho môn trọng lập ở nơi Nam Chiêm Bộ Châu này, chúng ta đi tìm Sắc Không! Chung Sơn kiên định nói.

– Vâng! – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Nam Chiêm Bộ Châu, nơi một mảnh thâm sơn rừng rậm.

Cánh rừng rậm này tràn ngập vô số chướng khí, khói độc, tu giả tầm thường căn bản không nguyện dừng lại ở đây. Bởi vì chỉ vẻn vẹn nhìn vào mắt, trong lòng đều phát lạnh.

Môi trường âm trầm, giống như cái miệng khổng lồ của ác ma, khiến mọi người đến gần không tự giác tránh xa ra. Mà đang ở mảnh rừng núi này.

– A……………!

Từng tiếng kêu thảm từ trong phiến rừng tràn ngập khói độc này vọng ra.

Hiển nhiên, loại môi trường sương độc này, cũng khiến một ít cường giả xung quanh chú ý, mang theo tò mò, những cường giả này bay vào, nhưng mà sau khi đi vào, tình cảnh thảm thiết đã xảy ra.

Đại trận khủng bố khiến cường giả vọt vào người nào người nấy phát ra tiếng kêu thảm thiết.

– Ầm ầm!

Bên trong phát ra tiếng nổ lớn.

Trăm tên cường giả đi vào, nhưng mà, có thể trốn ra cũng chỉ có một.

Khói độc bỗng nhiên bị đánh ra một cái miệng lớn, xuyên qua cái miệng lớn này loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong. Một nam nhân toàn thân là máu hoảng sợ từ bên trong bay ra.

Nhưng mà, chưa bay đến bên ngoài, cả người đều biến xanh, tiếp đó rất nhanh mục nát, dần dần hóa thành một đống xương khô rơi xuống giữa núi rừng. Đến lúc này đã là người thứ 13 chết ở trong phiến rừng rậm này. Nhưng mà người cuối cùng trước khi chết, bộ mặt cực kỳ dữ tợn. Giương nanh múa vuốt quay về phía trước hô lên.

Bởi vì, tại núi cao phía mặt người kia, giờ phút này đang đứng hai thân ảnh. 1 béo 1 gầy, mập đầy mỡ, gầy như diệc.

– Phì Ca, cái này cũng quá dọa người! Người gầy hoảng sợ run run kêu lên.

Nhưng mà, mập mạp lại ánh mắt tỏa sáng.

– Trúc Can, ngươi thấy được không? Vừa rồi trước khi người nọ đi ra, trong đó có một khối kim cương lớn! Kim cương lớn lớn bằng máy kéo, ngươi thấy được không? Phì Ca kích động nói.

– Ta thấy, nhưng mà, người kia kinh khủng đi, chết không thể chết lại! Trúc Can nhát gan nói.

– Vậy ngươi có muốn không? Phì Ca hưng phấn nói.

– Nhưng mà…! Trúc Can nhát gan nói.

– Nhưng mà em gái ngươi a! Không đúng, là muội ta, ngươi không muốn chuẩn bị của hồi môn gì cho muội ta sao? Phì Ca kêu lên.

– Ta có, mấy năm nay chúng ta đào không ít phần mộ à! Trúc Can nói.

– Có cái rắm, những binh khí kia đều là đao đao kiếm kiếm, có thể so được với khối kim cương lớn này sao? Kim cương lớn như máy kéo, mang về nhà, em gái ta còn không yêu chết ngươi sao? Phì Ca nói.

– Yêu? Trúc Can đáng khinh đỏ mặt lên, tiếp đó đầy bối rối xoa xoa hai tay, hiển nhiên đã bị Phì Ca nói động lòng.

– Cho nên, kim cương này, chúng ta nhất định phải lấy được! Phì Ca làm công tác giáo dục tư tưởng nói.

– Nhưng mà, trước kia chúng ta là trộm mộ, chỉ cần đào mộ phần là được rồi, hiện tại làm sao lại thành mạo hiểm? Một khi làm không tốt, chúng ta liền…! Trúc Can vẫn có chút sợ hãi.

– Không có can đảm! Mấy người lúc trước đều là đầu bị lừa đá, bay vào làm gì? Trực tiếp đào địa đạo là được rồi a. Phì Ca nói.

– Đúng vậy, đầu bọn họ bị lừa đá, cái này cũng không nghĩ tới? Trúc Can ánh mắt sáng lên nói.

Cũng chỉ có hai người này mới có thể nghĩ như vậy, nếu như để những người mới chết kia biết, khẳng định bị làm cho tức giận sống lại, lại bị chọc giận chết lại. Đào địa đạo? Đây rõ ràng là một trận pháp cao thâm, trận pháp càng cao thâm phòng hộ càng mạnh, đại địa lại vô cùng chắc chắn, đào địa đạo? Đào vỡ Pháp bảo cũng đừng nghĩ đào vào được.

Nhưng mà hai người Trúc Can và Phì Ca lại không biết.

Chỉ thấy Trúc Can lật tay lấy ra một đại Thiêu, một cái đại Thiêu (cái xẻng) dùng để đào đất.

– Phì Ca, ngươi nói lúc trước chúng ta đào mộ phần người chết, hiện tại đổi nghề mạo hiểm, có thể ác giả ác báo hay không a? Trúc Can trưng cầu ý kiến nói.

– Vì hạnh phúc của em gái ta và chị ngươi, đào! Phì Ca kiên định nói.

– Ồ!

Trúc Can bắt đầu đào. Hai người cũng dần dần tiến vào trong địa đạo vừa đào.

Đào hơn trăm thước, Phì Ca nói: – Tốt rồi, đẩy mạnh về phía kia.

– Tốt, đẩy! Trúc Can nói. Tiếp đó, bắt đầu đào về hướng có kim cương lớn bằng máy kéo.

– Ầm!

Đào đào, phía trước bỗng nhiên sáng rực.

– Phì Ca, ngươi xem! Trúc Can cổ quái nói.

Phì Ca nhìn lại, sững sờ ở đương trường.

Thì ra, hai người đào hầm từ đỉnh núi, sau khi đào một mạch, bỗng nhiên uốn cong, chỉ là đào ngọn núi này thành 1 hình thông đạo mà thôi. Một lỗ hổng ở sườn núi, còn một cái thì ở đỉnh núi.

Nói cách khác, đào nửa ngày đúng là công dã tràng.

– Ngu ngốc, đào như vậy thì làm được cái rắm! Phì Ca cả giận nói.

– Ngươi bảo ta đào! Ta nói không thể như vậy, sẽ ác giả ác báo à. Trúc Can đầy mặt ủy khuất nhỏ giọng nói.

Hai người không nói gì, tiếp đó, bay ra cửa động, không ngừng tiến gần phía môi trường sương độc kia, bay ra 2000 thước đến một khe núi, hai người mới dừng lại, lúc này tiếp tục lấy đại Thiêu ra đào. – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Nam Chiêm Bộ Châu. Trong đại điện một khe núi.

Trong đại điện bày một ngọc đài, mặt trên có bản đồ toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, còn có rất nhiều chỗ chấm.

Một nam nhân hoàng bào ngồi bên cạnh ngọc đài, nếu là Chung Sơn ở đây lúc này, nhất định liếc mắt một cái nhận ra, là Phong Thủy Sư ở tiểu thế giới, Nhân Tôn.

Nhân Tôn hai mắt vừa mở, lập tức biến sắc.

– Quỷ Xa, theo ta xuất môn! Nhân Tôn đầy mặt lo lắng quay sang ngoài điện hô lên.

Nói xong, Nhân Tôn liền vọt lên trời.

Nhân Tôn vừa bay lên, phía sau một đạo hắc ảnh lóe lên, đã đến trước mặt Nhân Tôn.

– Nhân Tôn, lão tử đang uống rượu, ngươi hô lão tử để làm gì? Người bay lên đúng là Yêu Thần Quỷ Xa.

– Có người phá trận pháp của ta! Nhân Tôn mày nhíu chặt.

– Trận pháp? Những trận pháp kia của ngươi không phải đặt ở chỗ cực kỳ hẻo lánh sao? Cho dù có người tới, cũng là cường giả tầm thường, không phải nói dưới Cổ Tiên tiến vào chỉ có chết sao? Còn làm phiền lão tử uống rượu. Quỷ Xa khó chịu nói.

– Rượu? Nghiệp lớn của Thần Hoàng quan trọng hay là ngươi uống rượu quan trọng? Nhân Tôn trừng mắt.

Quả nhiên, nghiệp lớn của Thần Hoàng danh tiếng quá lớn, Quỷ Xa giật mình một cái, không tiếp tục nhiều lời. – Mau, ta lo người phá trận chúng ta, nhìn ra ý đồ của chúng ta, vậy thì nguy rồi! Nhân Tôn nói.

– Ừ, lên lưng ta ngồi! Quỷ Xa hóa thành con chim chín đầu mười cổ, lập tức kêu lên.

Nhân Tôn bước lên, tốc độ hai người đột nhiên tăng lên gấp mười. Không bao lâu, hai người liền đi tới chỗ Phì Ca, Trúc Can.

Mà giờ khắc này, tại một chỗ phàm nhân tụ tập cách nơi này không xa.

– Phát tài, Phì Ca, tỷ phu, phát tài, kim cương lớn như máy kéo a, cái này em gái ngươi sẽ vui vẻ! Trúc Can kích động nói.

– Ta nói đúng mà, đi theo Phì Ca có thể phát tài. Em gái ta có, còn tỷ ngươi nữa! Chúng ta không ngừng cố gắng! Phì Ca rất tự hào nói.