Q4 - Chương 76: Bắt Đầu Phát Điên

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thế nhưng hiện tại công chúa đang suy yếu, mang theo công chúa ly khai cũng đã rất khó rồi huống chi là hơn tám mươi người. Liệu có thoát ra được không?

A Đại không tin nói.

– Cự Lộc Vương không nói giết ta thì có thể không thoát ra được, thế nhưng hiện tại Cự Lộc Vương muốn giết ta thì nhất định sẽ thoát ra được, nhiều hay ít người cũng không có khác biệt gì lắm.

Chung Sơn khẳng định nói.

Tuy rằng trước đây Chung Sơn có thể dự liệu được tiên cơ, mọi người làm rất hoàn hảo, thế nhưng lần này lại khác, nó liên quan đến sự an toàn của công chúa. Mặc dù rất tin tưởng vào Chung Sơn, nhưng A Đại không thể đặt cược sự an nguy của công chúa được.

– Tiên sinh, việc này cần phải được công chúa đồng ý.

A Đại lắc đầu nói.

– Cũng được.

Chung Sơn gật đầu, sau đó đi tới chiếc kiệu hoa,

– Chung Sơn.

Chung Sơn quay vào bên trong kiệu nói.

– Tiên sinh, có chuyện gì vậy?

Bên trong kiệu hoa truyền đến thanh âm của Thiên U công chúa.

– A Đại, ngươi nói đi.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

A Đại lập tức đáp.

Sau đó A Đại nói chuyện với Thiên U công chúa, không bỏ sót một điểm nào, chờ Thiên U công chúa quyết định.

– Tiên sinh, người của Lục gia là ngươi chiêu an à?

Thiên U công chúa hỏi.

– Được người khác ủy nhiệm, thỉnh công chúa thứ lỗi.

Chung Sơn trả lời.

– Được người khác ủy nhiệm? Ha ha, được rồi, càng ngày tiên sinh càng có nhiều bí mật đấy.

Thiên U công chúa mỉm cười nói.

– Mong công chúa thứ tội.

Chung Sơn lại nói.

– Ừ, ta hỏi ngươi, nếu mang theo những người này thì có bao nhiêu cơ hội thoát ra được?

Thiên U công chúa hỏi.

– Tuyệt đối nắm chắc.

Chung Sơn khẳng định nói.

– Được, ta chuẩn ý ngươi. A Đại, A Nhị, nghe lệnh tiên sinh.

Bên trong kiệu hoa truyền ra thanh âm của Thiên U công chúa.

– Vâng,

A Đại, A Nhị l ập tức tuân lệnh.

Được Thiên U công chúa đồng ý, Chung Sơn mỉm cười nói:

– Đi thôi, đi tới sơn cốc.

– Ừ.

A Đại, A Nhị lập tức gật đầu đáp.

Sau đó, A Đại, A Nhị điều khiển đám mây mang theo Chung Sơn và kiệu hoa đi vào trong sơn cốc.

Trong sơn cốc, đang có khoảng hơn mười người dựng lên những ngôi nhà giản dị, nữ nhân thì đang nhóm lửa nấu cơm còn nam nhân thì chặt củi, cảnh tượng giống như thế ngoại đào nguyên.

Nhìn những người này, A Đại, A Nhị không ngớt cau mày.

Lúc đám người Chung Sơn đi vào sơn cốc thì có người nhìn thấy và lập tức đi bẩm báo.

– Tiền bối!

Có người nhận ra Chung Sơn liền tới chào hỏi.

Sau đó Lục Kiến Bằng và Lục lão gia tử vội vàng chạy tới trước mặt Chung Sơn.

– Tiền bối!

Lục Kiến Bằng và Lục lão gia tử cùng gọi.

– Đã chuẩn bị xong, sắp khởi hành rồi.

Chung Sơn nói.

– Tiền bối, tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là lúc nãy có ba binh sĩ Đại Vũ đi qua nhưng ta chỉ bắt được một người còn hai người kia chạy mất.

Lục Kiến Bằng nói.

– A, đưa ta đi xem.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

Lục Kiến Bằng đáp.

Chung Sơn đi vào trong một căn phòng nhỏ, lúc này bên trong có một nam tử, nam tử đang bị trói bằng một sợi dây thừng, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.

– Hỏi ra được điều gì chưa?

Chung Sơn hỏi,

– Bọn họ đang tìm bọn ta, còn có cả tiền bối và Thiên U công chúa nữa. Đồng thời nhận định rằng chúng ta đi cùng nhau.

Lục Kiến Bằng nói.

Chung Sơn mỉm cười, đi tới cởi trói cho tên binh sĩ rồi ngồi xổm xuống nói:

– Yên tâm đi, hai người bạn của ngươi đã trốn thoát, ta cũng sẽ không giết ngươi đâu, chỉ cần ngươi nói với Cự Lộc Vương một câu thay ta là được.

Ô ô ô ô…….

Gã binh sĩ bịt mồm nên không thể nói thành tiếng.

– Ngươi cứ nói Dịch Diễn muốn tiến cử ta làm đại đô đốc Đại Vũ đế triều, chính tai Thiết Huyết tướng quân cũng nghe được điều này.

Chung Sơn vừa cười vừa nói.

A Đại đứng sau cảm thấy hết sức khó hiểu, tiên sinh làm gì vậy? Nói như vậy càng khiến Cự Lộc Vương muốn giết Chung Sơn sao?

– Có nghe thấy hay không?

Chung Sơn nhìn chằm chằm vào gã binh sĩ nói.

– Đi thôi.

Chung Sơn nói.

– Vâng.

Mọi người đáp.

Các nữ nhân cũng không nấu cơm nữa mà thu dọn đồ đạt rồi ôm theo tiểu hài tử đi ra ngoài sơn cốc. A Đại và A Nhị cưỡi mây mang theo mọi người ra ngoài.

Tất cả đi về hướng tây.

Không lâu sau quả nhiên đại quân Đại Vũ tới sơn cốc, lục soát một lúc rốt cuộc cũng tìm ra gã binh sĩ kia.

– Tướng quân, thuộc hạ thấy Chung Sơn, là Chung Sơn, còn cả toàn tộc Lục gia nữa. Chung Sơn muốn thuộc hạ nhắn lại với Vương gia.

Gã binh sĩ được cởi khăn buộc miệng ra lập tức nói.

– Được, các ngươi thông báo cho mọi người lục xoát bốn phía, triệu hồi quân đội về phía bắc. Còn ngươi thì theo ta tới gặp vương gia.

Tướng quân nói.

– Vâng.

Mọi người đáp.

Sau đó, đội quân vây bắt Chung Sơn càng ngày càng nhiều, còn gã binh sĩ kia thì được đưa tới chỗ Cự Lộc Vương.

Bên trong một chiếc lều lớn, Cự Lộc Vương đang ngồi nhìn Thiết Huyết tướng quân đứng trước mặt. Vũ An đứng phía sau, còn người quỳ trên mặt đất chính là gã binh sĩ kia.

– Thiết Huyết tướng quân, có phải những lời Chung Sơn nói là sự thật không?

Cự Lộc Vương nheo mắt nhìn về phía Thiết Huyết tướng quân.

Thiết Huyết tướng quân thở sâu một hơi, có phần khó xử nhìn về phía Cự Lộc Vương nhưng vẫn gật đầu nói:

– Không sai, đại đô đốc từng nói như vậy.

Thấy Thiết Huyết có phần ấm ức với mình nhưng Cự Lộc Vương không để ý nói

– Được rồi, ngươi có thể đi.

– Vâng.

Thiết Huyết tướng quân tuân lệnh, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn Thiết Huyết rời đi, Cự Lộc Vương dần nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sự u ám.

– Vương gia, Chung Sơn cố ý dẫn dụ chúng ta phải không? Hắn thật là có khí phách, không sợ chúng ta bắt được hắn sao?

Vũ An nói.

– Lúc đó tên binh bí kia thì nhìn thấy Chung Sơn mà còn có A Đại, A Nhị, chứng tỏ Thiên U công chúa cũng ở đó. Bởi vì hiện tại Thiên U công chúa hết sức yếu, thế nên không có khả năng tự mình đi ra được. Tất cả bọn chúng ở cùng một chỗ, nếu như Chung Sơn muốn chết thì không thể trách chúng ta được.

Cự Lộc Vương lạnh giọng nói.

– Vâng.

Vũ An gật đầu.

– Truyền lệnh ta, tất cả lục xoát hướng tây, giết bằng được Chung Sơn, phần thưởng là một trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Hừ, ta muốn xem xem Chung Sơn rốt cuộc có tài gì có thể chạy thoát khỏi bàn tay ta.

Cự Lộc Vương nói.

– Vâng.

Vũ An gật đầu nói.

Bên trong một sơn cốc, gia tộc Lục Kiến Bằng lại nhóm lửa nấu cơm.

A Đại, A Nhị đang lo lắng đứng bên ngoài đại kiệu, còn Chung Sơn thì được Thiên U công chúa gọi vào bên trong nói chuyện.

– Tiên sinh.

A Đại rốt cuộc không nhịn được nói.

– Làm sao vậy?

Chung Sơn nghi hoặc nói.

– Vừa nãy ta có bắt được một tiểu binh rồi tra hỏi hắn. Hiện tại đại quân của Đại Vũ đang tập trung về phía này. Chúng ta càng ngày càng nguy hiểm, phải làm sao bây giờ?

A Đại lo lắng nói.

Bên trong kiệu hoa, Chung Sơn và Thiên U công chúa đang ngồi trên hai chiếc ghế khác nhau, bên cạnh là một chiếc bàn trà, trên bèn có một ấm trà và hai chén nước. Hai người đang ngồi uống trà với nhau.

– Phần thưởng giết được ta là bao nhiêu?

Chung Sơn nói.

Thiên U công chúa mỉm cười, không ngắt lời.

– Sao? Một trăm vạn thượng phẩm kinh thạch.

A Đại cổ quái nói. Tại sao lúc này tiên sinh lại không lo lắng đến sự an nguy mà còn quan tâm tới tiền thưởng cho chiếc đầu của mình.

– A, Cự Lộc Vương quả là hào phóng.

Chung Sơn lắc đầu thở dài nói.

Nghe Chung Sơn nói vậy, A Đại, Nhị đều không nói gì, cả hai đều không hiểu gì cả.

– Tiên sinh, ta thấy ngươi không khẩn trương chút nào vậy?

Thiên U công chúa cười nói.

– Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh. Cứ để bọn họ tìm chúng ta, người của chúng ta còn phải ăn đã.

Chung Sơn nói.

– Được, ta muốn nhìn xem tiên sinh làm như thế nào mà dẫn đám người này chạy thoát khỏi quân đội Đại Vũ.

Thiên U công chúa cười nói.

– Công chúa cứ chờ xem đi.

Chung Sơn cười nói.

Đợi người Lục gia ăn cơm xon, Chung Sơn mở miệng nói.

– Hướng bắc.

Đám bạch vân dẫn mọi ngươi bay về hướng bắc khoảng hơn mười dặm thì Chung Sơn lại nói:

– Hướng tây.

– Hướng đông.

– Hướng nam.

Chung Sơn chỉ huy hết sức kỳ lạ, thỉnh thoảng lại đổi hướng, cứ như vậy trong vòng năm ngày không hề gặp bất kỳ một binh sĩ nào của Đại Vũ.

A Đại, A Nhị đều cảm thấy kỳ lạ, không lẽ Đại Vũ triệt binh rồi sao? Thế nhưng những lần A Đại, A Nhị bay lên phía trước thăm dò thì thấy đâu đâu cũng là quân đội của Đại Vũ. Hình như binh sĩ của Đại Vũ đều phát điên cả rồi hay sao mà không nhìn thấy đám người của mình.

Đúng vậy, binh sĩ Đại Vũ phát điên, Cự Lộc Vương cũng phát điên rồi.

Đứng ở trong lêu, Cự Lộc Vương trừng mắt nhìn mộ tướng lĩnh nói:

– Nói, nói tiếp đo.

– Vương gia đã là ngày thứ năm rồi, ngày nào chúng ta cũng lục soát tất cả mọi nơi, mỗi ngày đều thấy có dấu vết nhóm lửa, thậm chí bọn chúng còn bỏ lại cả bàn ghế. Vương gia, chúng ta gặp quỷ rồi, nhiều người như vậy mà chúng ta không nhìn thấy được người nào, thậm chí có hai lần bọn chúng vừa mới ly khai một lúc, đống lửa vẫn còn cháy nhưng ta lại không thể tìm ra.

– Khốn khiếp, ta cho các ngươi nhiều người như vậy, cả mấy trăm vạn đại quân mà không tìm được bọn chúng. Các ngươi đúng là đồ ngu ngốc, gặp quỷ sao? Nếu không tìm được người, ta sẽ cho các ngươi biến thành quỷ. Mau đi tìm cho ta, cho dù phải xới tung mặt đất lên cũng phải tìm được bọn chúng.

Cự Lộc Vương gầm rú.

– Vâng.

Một gã tướng lĩnh lập tức đáp, sau đó vội vàng rời khỏi lều.

– Vương gia, việc này hết sức kỳ quặc, nhóm người Thiên U công chúa hình như biết hướng lục soát của chúng ta nên mỗi lần đều tránh những chỗ đó. Cứ mỗi lần bọn họ vừa rời đi là chúng ta lại đến, rất khớp thời gian. Đúng là rất kỳ lạ!

Vũ An cau mày nói.