Q1 - Chương 11: Cân Đẩu Vân

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong đại điện Khai Dương Điện, giống như trước đó đã đuổi hết mọi người đi, bây giờ chỉ có Chung Sơn và ba người vừa rồi đằng vân mà thôi.

Vừa tiến vào, ba người liền nhìn chằm chằm Chung Sơn như muốn đánh giá hắn thật cẩn thận.

– Tại hạ Chung Sơn tham kiến ba vị tiền bối.
Chung Sơn mở miệng nói.

– Bần đạo chính là tông chủ đương nhiệm Khai Dương Tông, Thiên Tinh Tử, đây là sư muội ta-Phong chủ Tuyết Trúc Phong, Cô Sương Tử, vị này là sư đệ ta-Phong chủ Diễm Sơn Phong, Huyền Tâm Tử, khối ngọc giản này ngươi là từ đâu mà có.
Đạo bào lão giả nhìn chằm chằm Chung Sơn hỏi.

– Hoàng hôn hôm đó tại hạ đang ở trong sân nghỉ ngơi thì đột nhiên có cao nhân đi vào bảo ta đưa đến Khai Dương Tông, nói tông chủ sẽ hoàn thành cho ta một yêu cầu không khó.
Chung Sơn nói, hơn nữa đó thuật lại một lần từ đầu đến cuối diện mạo, thanh âm, ngữ khí, từng câu từng chữ của người đó .

Nói xong, ba người hoàn toàn tin tưởng nhìn Chung Sơn rồi lại nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn về phía Chung Sơn.

– Ngươi có yêu cầu gì?
Thiên Tinh Tử hỏi.

Vừa nghe Thiên Tinh Tử hỏi, Chung Sơn chợt quỳ xuống, nói:
-Tại hạ Chung Sơn, muốn bái làm môn hạ Khai Dương Tông, mong tông chủ thành toàn.

Nghe Chung Sơn nói, mọi người căn cứ tình hình Chung Sơn thuật lại ngày đó cũng có thể đại khái đoán được, nhìn thấy hắn quỳ xuống, ba người cũng phóng ra thần thức cẩn thận kiểm tra Chung Sơn.

– Ngươi dùng đan dược, đạt tới Tiên Thiên cảnh giới?
Thiên Tinh Tử nhíu mày hỏi .

– Vâng, trước đó không lâu ngẫu nhiên có được một viên ‘Phá Cấm Đan’, đạt tới Tiên Thiên.
Chung Sơn nói sự thật.

Ba người liếc nhau, Huyền Tâm Tử và Cô Sương Tử cũng bất giác nhíu mày lại, hiển nhiên đối với tư chất Chung Sơn rất không xem trọng.

Nhìn thấy sư đệ, sư muội như thế, Thiên Tinh Tử chỉ có thể lắc đầu cười cười nói:
– Một khi đã như vậy, ngươi làm môn hạ của ta vậy. Chờ đám người Tiên Thiên tu tập, trong lứa đệ tự đời thứ hai nếu có ai coi trọng ngươi thì thu ngươi làm đệ tử.

-Tạ tông chủ. Chung Sơn sung sướng kêu lên.

—————————————————————–

Một tháng sau.

Chung Sơn đang nhắm mắt điều tức.

Hiện tại Chung Sơn đã là người của Khai Dương Tông, Khai Dương Tông tổng cộng có ba mạch đệ tử: Khai Dương Phong, Diễm Sơn Phong và Tuyết Trúc Phong. Cô Sương Tử chấp chưởng Tuyết Trúc Phong và chỉ nhận nữ đệ tử, Huyền Tâm Tử chấp chưởng Diễm Sơn Phong chỉ nhận nam đệ tử còn tông chủ Thiên Tinh Tử chấp chưởng Khai Dương Phong phần lớn đều là nam đệ tử đương nhiên nghe nói thỉnh thoảng cũng có nữ đệ tử.

Ở Khai Dương Tông, tông chủ và phong chủ đều đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ là Nhất đại đệ tử. Kim Đan kỳ là Nhị đại đệ tử, Tiên Thiên kỳ làTam đại đệ tử. Tại Khai Dương Tông chỉ chú ý thực lực chỉ cần ngươi tu vi đột phá, ban đầu là Tam đại đệ tử cũng khả năng nháy mắt biến thành Nhị đại đệ tử thậm chí Nhất đại đệ tử cũng được.

Chung Sơn chính là Tam đại đệ tử, một tháng này Chung Sơn không ngừng tu dưỡng đồng thời cũng chờ đợi người của Khai Dương Tông trở về.

Long Môn đại hội không chỉ có chỗ Chung Sơn lần trước đi, ở địa phương khác cũng có tổ chức Long Môn đại hội, người của Khai Dương Tông phân ra khắp nơi tìm đệ tử.

Một tháng sau chính là lúc mọi người trở về hết.

Tử Huân tiên tử, lúc trước nghe nói là người Khai Dương Tông nhưng Chung Sơn cũng không dám hỏi thăm.

Nhẹ nhàng tỉnh lại trạng thái điều tức, Chung Sơn sửa soạn lại y phục, mở cửa phòng chậm rãi đi về một quảng trường phía xa.

Đây là một quảng trường lớn dưới Khai Dương Phong. Hôm nay, tất cả đệ tử mới tuyển nhận trở về đều phải tụ tập đến đây.

Khi Chung Sơn đến, quảng trường đã tụ tập hai mươi mấy người vừa đạt tới Tiên Thiên hoặc là còn chưa đạt tới Tiên Thiên. Một thanh niên áo tím đang ở chỉ huy những người này.

– Ngươi, đứng ở bên này, đứng ngay ngắn vào. Một lát nữa các sư thúc, sư bá đều sẽ tới đây.
Thanh niên áo tím kia quát lên.

Chung Sơn lập tức đứng vào, đằng sau lục tục đi tới hai mươi mấy người.

Cuối cùng, chờ tất cả các đệ tử mới được chiêu mộ đến đầy đủ, Chung Sơn tính thử lần này Khai Dương Tông tổng cộng thu năm mươi sáu đệ tử.

Chờ mọi người đứng vào hàng, thanh niên áo tím liền mở miệng nói:

– Từ hôm nay, các ngươi chính là người Khai Dương Tông, chuyện tự bái sư ở Long Môn đại hội lúc trước đều bỏ qua, nhớ kỹ các ngươi là Tam đại đệ tử, muốn được Nhị đại hoặc là Nhất đại đệ tử nhìn trúng chỉ có cố gắng tu luyện đạt tới Tiên Thiên tầng thứ sáu, hình thành chân nguyên mới có cơ hội được các tiền bối thu làm đệ tử nếu không cả đời là Tam đại đệ tử Khai Dương Tông.

– Rõ.
Mọi người lập hét lên.

Nhìn thấy chúng tân thủ phối hợp như thế, thanh niên áo tím cũng đang đắc ý một lúc.

– Ta cũng là Tiên Thiên kỳ nhưng mà ta đã đạt Tiên Thiên tầng thứ bảy là Cửu sư huynh của các ngươi. Ta gọi là Nam Phách Thiên, hôm nay có một chuyện ta giải thích rõ cho các ngươi. Khai Dương Tông ta phòng ốc rất nhiều, mỗi người đều có một đình viện sau này đều tự tu luyện, sớm ngày đột phá. Bên này là Tàng Kinh Các, nhìn thấy không?
Nam Phách Thiên chỉ vào một tiểu cung điện phía xa nói.

– Có.
Tất cả mọi người nói.

– Bên trong có rất nhiều công pháp Tiên Thiên kỳ của tông môn ta, mỗi người có mười ngày, không được sao chép chỉ cho phép tìm công pháp các ngươi cần, học thuộc lòng ở bên trong sau đó tự mình tu luyện. Sau mười ngày không được phép bước vào một bước, mỗi một năm mở ra mười ngày, đến lúc đó mới cho phép tiến vào tuyển công. Rõ chửa ?

Nam Phách Thiên nói.

– Rõ dzồi.
Đám gà mờ lập tức kêu lên.

Nhìn đám thành viên mới như thế, Nam Phách Thiên thấy đắc ý.

– Tiểu Nam lại bắt chước cha ta giáo huấn người khác hả!
Bỗng nhiên có một thanh âm đột ngột dập tắt sự đắc ý của Nam Phách Thiên.

Mọi người nhìn về phía tiếng nói phát ra thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ, khuôn mặt trẻ tuổi đầy sức sống tựa như một em bé, đạp hồng lăng từ từ hạ xuống quảng trường, trên mặt mang theo ánh mắt bỡn cợt nhìn về phía Nam Phách Thiên đang ở chỗ này giáo huấn đám gà mờ.

– Sư muội……
Mặt Nam Phách Thiên vừa rồi còn đắc ý lập tức biến thành khổ sở.

– Hử?
Tiểu nha đầu tru mỏ, trợn mắt nhìn về phía Nam Phách Thiên.

– Sư.. sư tỷ.
Nam Phách Thiên mang theo vẻ mặt cười khổ nói.

– Ừm .
Tiểu la lị vẻ mặt đắc ý nói.

– Linh Nhi.
Bỗng nhiên từ phía trên có một tiếng quát bảo ngưng lại.

Mọi người nhìn lại, đó là tông chủ cùng hai phong chủ hạ đang đằng vân còn có khoảng hai mươi mấy người ngự pháp bảo đi theo bay xuống. Người vừa rồi nói chuyện chính là Thiên Tinh Tử, tông chủ Khai Dương Tông.

– Cha, đúng vậy mà, quy củ Khai Dương Tông ai tu vi cao thì lớn hơn, con đã Tiên Thiên tầng tám làm sư tỷ Nam tử nào có sai?
Tiểu la lị lập tức bất mãn nói.

– Được rồi, con không cần nói chuyện này nữa. Thiên Tinh Tử lắc đầu, hiển nhiên là không có cách nào làm khó dễ nữ tử này.

– Dạaa…
Tiểu la lị tức tối đứng ra phía sau Thiên Tinh Tử.

Thiên Linh Nhi? Tất cả mọi người nhìn qua tiểu la lị này, hóa ra đây là nữ nhi tông chủ.

Nhìn kỹ năm mươi sáu đệ tử mới đưa tới một lúc, Thiên Tinh Tử nói:
– Trước đây Nam Phách Thiên đã nói qua với các ngươi, đợi lát nữa tới Tàng Kinh Các chọn công pháp, sau đó các ngươi đều tự mình tu luyện, một năm sau chúng ta gặp lại khảo sát tu vi các ngươi.

– Vâng.
Mọi người lập tức đáp.

– Ừm.
Thiên Tinh Tử gật gật đầu.

Tiếp đó, Thiên Tinh Tử, Huyền Tâm Tử cùng Cô Sương Tử dường như đang dặn dò đám người phía sau một lúc.

Chúng Nhị đại đệ tử phía sau đều gật đầu, sau đó đều nhìn về Chung Sơn cách đó không xa, hiển nhiên là nhắc tới chuyện ngọc giản ngày đó.

Tiểu la lị Thiên Linh Nhi cùng Nam Phách Thiên cũng đưa ánh mắt tò mò đến chỗ Chung Sơn.

Sau đó, tông chủ cùng hai phong chủ chân đạp mây trắng bay đi. Căn cứ trí nhớ Chung Sơn, chắc là bọn họ rời khỏi Khai Dương Tông.

Ra ngoài sao?

Trong mắt tiểu la lị Thiên Linh Nhi hiện lên kinh ngạc nhưng bởi vì Thiên Tinh Tử không muốn mang theo nàng khiến cho nàng dường như rất tức giận. Nhưng mà lại tò mò nhìn Chung Sơn.

– Được rồi, tiến vào Tàng Kinh Các tuyển công pháp đi.
Một Nhị đại đệ tử Kim Đan kỳ nói.

– Vâng.
Mọi người lập tức đáp.

Nhưng mọi người vẫn chạy đến chỗ chúng Nhị đại đệ tử hành lễ với bọn họ một hồi, chúng Nhị đại đệ tử lúc trước nhìn trúng bọn họ vì muốn thu làm đệ tử, nhìn người chính mình chọn tới đây cũng thấy vui sướng, phân biệt dặn dò bọn họ một hồi mới để bọn họ đi Tàng Kinh Các.

Rất rõ ràng là chỉ đạo những người này tuyển công pháp như thế nào. Dù sao, nếu những người này tu luyện ra chân nguyên tương lai khẳng định phải bái mình làm sư phụ nên tự nhiên chiếu cố hơn một ít.

Thông báo cho những đệ tử tương lai xong, các cường giả Kim Đan kỳ liền lục tục bay đi.

Nhìn mọi người vui mừng đi tìm công pháp, Chung Sơn cũng chỉ có thể cười cười tự giễu, hiển nhiên không có người đến giúp mình chọn công pháp.

Chậm rãi đi đến Tàng Kinh Các.

– Ngươi chính là Chung Sơn?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên tò mò ngăn Chung Sơn lại.

Nhìn tiểu la lị xinh đẹp trước mắt, Chung Sơn gật đầu. Vẫn không nhiều lời.

– Ta hỏi ngươi, bên trong ngọc giản ngươi đưa phụ thân có cái gì vậy? Khiến cho cha ta cùng hai sư thúc bàn bạc một tháng mới quyết định đi ra ngoài?
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên nói.

– Ặc?
Chung Sơn cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.

– Ngộ cũng hem có biết , là một tiền bối giao cho ta rùi bảo ta mang đến đây mà thôi.
Chung Sơn nói rõ ràng.

Nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật của Tàng Kinh Các.
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên thần bí nói.

– Bí mật?
Chung Sơn cổ quái nhìn Thiên Linh Nhi.

– Không sai, đây là Cô Sương di nói cho ta biết, có thể giúp ngươi tìm được bản tốt nhất trong ngàn bản bí tịch.
Thiên Linh Nhi lập tức nhỏ giọng nói.

– Sao? Thật sự?
Chung Sơn kinh ngạc nói.

– Đương nhiên, nhờ ta nói cho Nam tiểu tử nên hắn mới tu luyện nhanh như vậy, có phải không hả tiểu Nam ?
Thiên Linh Nhi nhìn người cuối cùng còn lại trên quảng trường này nói.

– Đúng vậy, sư tỷ.
Nam Phách Thiên có chút lúng túng nói.

Nghe lời hai người nói, Chung Sơn nhướng mày, đối với công pháp Chung Sơn đã nhận thức rất sâu sắc, một công pháp tốt có thể khiến cho tu luyện tránh đi đường vòng hơn nữa căn cốt của Chung Sơn cũng không phải tốt lắm bởi vậy đối với công pháp tốt càng khao khát hơn.

Nhưng mà, Chung Sơn thật sự cũng không biết cái gì a, vậy biết phải nói gì đây? Nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội lần này bởi vậy việc này khiến Chung Sơn khó xử.

Nhìn hai người tò mò trước mắt, Chung Sơn có thể khẳng định chưởng môn và hai phong chủ không có tiết lộ chút tin tức cho bọn họ. Như vậy, vì công pháp mình đành nói bừa, có thể được công pháp mới là quan trọng nhất cùng lắm thì về sau bồi thường lại một chút.

– Chuyện này, các ngươi nhất định không được tiết lộ là ta nói.
Chung Sơn nhìn bốn phía, làm ra một bộ dáng khẩn trương.

Nhìn Chung Sơn thần thần bí bí, Thiên Linh Nhi hai mắt sáng ngời xem ra chuyện kế tiếp chính là chuyện phấn khích cỡ nào a, tuy rằng Nam Phách Thiên bên cạnh giả bộ không thèm để ý nhưng ánh mắt kia lại sớm bán đứng hắn.

– Một pháp bảo, một pháp bảo vô cùng lợi hại.
Chung Sơn nhìn hai người nhỏ giọng nói.

– Sao?
Nghe được là pháp bảo ánh mắt Thiên Linh Nhi càng sang them.

– Pháp bảo gọi là ‘Cân Đẩu Vân’, nghe nói công pháp tương ứng thì chỉ cần một cái lôn nhào có thể bay mười vạn tám ngàn dặm. Chung Sơn lúc trước đối với việc buôn bán lấy tôn chỉ là lừa dối nên ngữ khí rất nghiêm túc tựa như sợ bọn họ nói ra.

Miệng Thiên Linh Nhi há thành hình chữ O, vẻ mặt kinh ngạc. Hiển nhiên là rất kinh hỉ.

Mà Nam Phách Thiên cũng là lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, Cân Đẩu Vân? Một cái lộn nhào là bay mười vạn tám ngàn dặm?

– Ừa, chuyện khác thì ta cũng không rõ lắm. Dù sao, ta cũng không có xem qua thứ bên trong, chỉ nghe nói mà thôi, còn các ngươi không được tiết lộ là ta nói đấy .
Chung Sơn lại nghiêm túc nói.

– Ừ.
Thiên Linh Nhi lập tức gật đầu.

Nam Phách Thiên mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Chung Sơn.

– Còn chuyện làm sao chọn lựa tốt công pháp? Chung Sơn hỏi Thiên Linh Nhi.

– Công pháp tốt nhất? Đúng rồi, ngươi đi vào xem, chỉ cần là sau lưng sách có một dấu tay màu trắng đều là công pháp tốt nhất.
Thiên Linh Nhi lập tức rất nghĩa khí trả lời.

– Ừa, đa tạ.
Chung Sơn nói. Sau đó, liền cáo từ với hai người nhanh chóng đi vào cung điện kia.

Chỉ để lại hai người ở nơi đó hồi tưởng Cân Đẩu Vân biến thái kia.