Q.7 - Chương 86: Vạn Cổ Thanh Tùng

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liễu Thành nói cách Lục Hợp Thành có xa hay không, nói gần không gần, đối với tu giả Nguyên Anh Kỳ bình thường mà nói, ít nhất cũng phải mất một tháng mới tới được.

Dù sao Đại Liễu Hoàng triều liền chỉ còn hai thành trì này, những cái khác đều bị phàm nhân chia nhỏ, hai thành trì này, vẫn là cổ thành, thời cổ có thể là hai thành trì của Đế triều hoặc là Thiên triều lưu lại.

Cường giả Nguyên Anh Kỳ cảm thấy xa, nhưng mà Chung Sơn cũng chỉ mất vài canh giờ là tới được gần.

Trong nháy mắt tới gần, hai người đều ngừng lại. Đồng thời nhíu mày nhìn trước mắt.

Liều Thành trước kia đã biến mất, một chút dấu vết cũng không còn. Bầu trời xanh biếc, liếc mắt một cái nhìn không tới đầu cuối, giống như thế giới bên kia vậy. Vô số mây xanh, khói xanh lượn lờ. Trên mặt đất, thành trì biến mất, biến thành một mảnh thảo nguyên.

Một mảnh thảo nguyên vô cùng bao la bát ngát.

Hình như thế giới khác bị mạnh mẽ gom lại tới chỗ này vậy.

Trước mắt là một thế giới xanh biếc quỷ dị, một bước là bước vào, một bước là bước ra.

Trogn khói xanh lượn lờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cây đại thụ, ở chỗ xa xôi, một cây đại thụ màu xanh, cao khoảng trăm vạn trượng.

Đây là một cây tùng xanh, mây khói lượn lờ, tán lá xanh mênh mông! Vẻn vẹn chỉ nhìn vào măt đã rung động không thôi!

– Đây là?

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Vạn Cổ Thanh Tùng!

Đế Huyền Sát ngưng trọng nói.

– Vạn Cổ Thanh Tùng? Đó là cái gì?

Chung Sơn hỏi.

– Đây là căn thần thức, căn thần thức Thiên Tiên, căn thần thức của hắn, là 1 cây Vạn Cổ Thanh Tùng! Là luyện hóa một loại thảm thực vật của đại thế giới mà thành.

Đế Huyền Sát nhíu mày nói.

– Căn thần thức?

Chung Sơn đồng tử co rụt lại.

Lần đầu tiên, Chung Sơn nhìn thấy căn thần thức của người khác là một cây Vạn Cổ Thanh Tùng. Một cây tùng xanh trăm vạn trượng! Căn thần thức Thiên Tiên? Căn thần thức của Tư Mã Sách?

– Vạn Cổ Thanh Tùng này có diệu dụng gì?

Chung Sơn hỏi.

– Diệu dụng mỗi một căn thần thức đều không giống nhau. Vạn Cổ Thanh Tùng, tuy rằng ta không biết nó có tác dụng gì, nhưng có Vạn Cổ Thanh Tùng chống đỡ, Tư Mã Sách có thể tận khả năng phát huy Thế Giới lực của hắn.

Đế Huyền Sát nói.

– Thế giới? Không gian màu xanh trước mắt này, chính là Thế Giới của T ư Mã Sách?

Chung Sơn nhíu mày nói.

Thế giới, chính là tiến hóa thể của Thiên, chỉ có tiên nhân có được Thế Giới của mình.

– Thế giới này mở ra ngoài, khẳng định là Tư Mã Sách cố ý, chờ chúng ta đi vào!

Đế Huyền Sát trầm giọng nói.

– Vạn Cổ Thanh Tùng?

Chung Sơn híp mắt nhìn phía trước.

Căn thần thức Vạn Cổ Thanh Tùng này là thế nào? Cùng với Bát Cực Thiên Vĩ của mình so sánh thì có năng lực gì?

– Tư Mã Sách thiết trí hội trường Luận Thiên Đại Hội tại chính Thế Giới của hắn, xem ra là ý không tốt!

Đế Huyền Sát nhíu mày nói.

– Thiện? Không có khả năng thiện sao?

Chung Sơn khẳng định nói.

– Ừ?

Đế Huyền Sát gật gật đầu.

– Thế giới này rốt cục có công dụng gì? Hoặc là uy hiệu gì?

Chung Sơn hỏi.

– Đế Cực Cảnh, có thể dùng tinh thần của mình, ngưng thành một cái thế giới tinh thần. Chắc là ngươi cũng biết?

Đế Huyền Sát lên tiếng nói.

– Không sai, cái đó và nó có liên quan gì?

Chung Sơn nhíu mày nói.

– Đúng, ngươi có Thiên Lôi Biến, chắc là đã nhận ra vật gì ngưng ra Thiên rồi chứ?

Đế Huyền Sát nói.

– Thiên cũng là tinh thần ngưng ra?

Chung Sơn hỏi.

– Đúng, Thiên, kỳ thật chính là đem tinh thần thế giới đưa ra hiện thực. Đáng tiếc, Thiên dù gì cũng chỉ là hình thức ban đầu mà thôi. Không thể như tinh thần thế giới thay đổi đột ngột được.

Đế Huyền Sát trầm giọng nói.

Chung Sơn tâm thần vừa động, lập tức đoán được ý tứ của Đế Huyền Sát.

– Thế giới, tiên nhân nắm giữ Thế Giới, kỳ thật chính là đem tinh thần thế giới đưa đến hiện thực? Ở trong thế giới này, hắn như thần linh sáng tạo thế giới, tùy ý điều động lực lượng của thiên địa sao? Cũng có thể tùy ý biến hóa thế giới?

Chung Sơn kinh ngạc nói.

– Đúng, ngươi nói đúng phân nửa!

Đế Huyền Sát nói.

– Ồ?

– Có thể điều động lực lượng của thiên địa Thế Giới mình, không sai. Có thể biến đổi thế giới lại không phải có thể, từ tinh thần thế giới đến thế giới thật sự, gian nan cỡ nào, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được? Trừ phi là Thánh nhân. Nói như vậy, mỗi một tiên nhân đều chỉ tu một Thế Giới, một cái Thế Giới mình không ngừng hoàn thiện.

Đế Huyền Sát nói.

Hít sâu một hơi, Chung Sơn gật gật đầu.

– Chúng ta có đi vào hay không?

Đế Huyền Sát hỏi.

Nhìn Vạn Cổ Thanh Tùng trước mặt, Chung Sơn hơi hơi trầm mặc, vừa muốn nói chuyện, Đế Huyền Sát nhướng mày nhìn về phía xa xa, Chung Sơn cũng quay đầu nhìn lại.

Xa xa, hai thân ảnh nhoáng lên một cái vọt tới, Thần Nha Đạo Quân, Khổng Liệt Thiên!

Hai người nhìn thoáng qua Vạn Cổ Thanh Tùng xa xa, Khổng Liệt Thiên cười lạnh một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn và Đế Huyền Sát.

Thần Nha Đạo Quân cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Vạn Cổ Thanh Tùng, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Đế Huyền Sát, tiếp đó nhìn về phía Chung Sơn, lúc nhìn thấy Chung Sơn, mí mắt không khỏi nhảy lên.

Hai bên có thể nói là cừu hận không thể cứu vãn. Lần trước Thần Nha Đạo Quân suất lĩnh chư cường vây công Lăng Tiêu Thiên Đình, cuối cùng chết hơn phân nửa. Khổng Liệt Thiên vốn chuẩn bị thu phục Phượng Hoàng bộ tộc, nhưng cuối cùng cũng bị Chung Sơn mang đi.

Hai bên đều lạnh lùng nhìn đối phương.

Cuối cùng, Khổng Liệt Thiên lạnh lùng cười nói:

– Không thể tưởng được một cái Đế triều nho nhỏ, cũng có tư cách tham gia Luận Thiên Đại Hội?

Chung Sơn sau khi trừ bỏ tâm ma, càng thích nhìn thấy bộ dáng buồn bực của Khổng Liệt Thiên, từ những lời này của hắn, Chung Sơn đã cảm nhận được sự buồn bực, Chung Sơn cũng đổ đầu vào lửa nói:

– Ta là tự mình tới!

Khổng Liệt Thiên: “……!”

Thần Nha Đạo Quân cũng co rút mặt. Ánh mắt Đế Huyền Sát lộ ra nụ cười cổ quái.

– Đương nhiên, muốn nói thiệp mời, ta cũng có một tấm.

Chung Sơn cười rất nhẹ nhàng.

Nghe được câu thứ hai của Chung Sơn, tâm tình buồn bực của hai người lại tăng thêm một phần, biết mình đang bị đùa giỡn rồi.

Thần Nha Đạo Quân trong mắt lóe lên sát khí rồi biến mất, Khổng Liệt Thiên cũng vô cùng âm trầm nhìn về phía Chung Sơn.

Trong lúc Khổng Liệt Thiên âm trầm, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, thậm chí nước một số chỗ lại bị đóng thành băng tinh, tuy nhiên, bây giờ Chung Sơn cũng không sợ, trưởng thành cho tới hôm nay, cộng thêm Đế Huyền Sát đang ở bên, Chung Sơn hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình. Chung Sơn thích nhìn thấy những địch nhân này thất thế, đối với những kẻ thù đã xác định này, cần gì phải hòa hoãn?

Khổng Liệt Thiên âm trầm, sau một lúc, đột nhiên phá lên cười, hình như mượn tiếng cười này tiết hết phẫn nộ trong lòng vậy.

– Ha ha ha ha……….!

Chung Sơn lạnh lùng nhìn.

Tiếng cười vừa ngừng, Khổng Liệt Thiên cười lạnh nói:

– Thiên hạ bốn phần, Đại Tranh Đế triều độc bá lãnh thổ phương nam, dùng Đế triều chi thế kháng Thiên triều uy, phân được thiên hạ, ta vẫn cứ không rõ, Đại Tranh rốt cuộc có năng lực gì, mà có thể cùng chúng ta hình thành thế chân vạc?

– Đó là bởi vì ngươi không rõ, tất cả Đại Tranh có năng lực hình thành thế chân vạc.

Chung Sơn mang câu này đâm ngược lại.

– Vậy ta đây phải thử một chút, là Thái Tuế triều ta cứng rắn, hay là Đại Tranh triều ngươi cứng rắn!

Khổng Liệt Thiên trầm giọng nói.

Lật tay một cái, Khổng Liệt Thiên lấy ra một quả ấn tỉ lớn, ấn tỉ có nhiều màu, bên trên phát ra lưu quang nhàn nhạt, đúng là ngự tỉ Thái Tuế Thiên triều.

Nhìn thấy ngự tỉ này, Đế Huyền Sát đồng tử co rụt lại, Thần Nha Đạo Quân nhoẻn miệng cười, mà Chung Sơn lại lạnh lùng nhìn khỏa ngự tỉ kia.

Ngự tỉ, thần khí một nước, nắm số mệnh một triều, định nhiếp thiên hạ, tượng trưng cho hoàng quyền, lại là Pháp bảo mạnh nhất của người chủ một triều.

Người chủ một triều với nhau, nếu không phải tiến hành triều chiến phân thắng bại, thường thường đều dùng ngự tỉ so sánh với nhau, ngự tỉ hứng sức nặng một triều, có uy nghìn núi, vừa tiếp xúc, mạnh yếu đều phân ra.

Dù sao, người chủ vận triều đều đại biểu quyền uy một phương thiên hạ, không thể để cho đức vọng bị tổn hại, mạnh yếu chỉ có hai người mới có thể biết được, không tổn thương hòa khí, lại do thám được nhau.

Tuy nhiên, Khổng Liệt Thiên rõ ràng muốn để Chung Sơn nhục nhã, ngự tỉ? Chung Sơn chỉ có ngự tỉ Đế triều mà thôi, mà Khổng Liệt Thiên lại là ngự tỉ Thiên triều, theo lý thuyết, căn bản không phải cùng một đẳng cấp. Một lần va chạm, rất có thể ngự tỉ Đế triều hoàn toàn hỏng nát.

– Vậy thử xem đi!

Chung Sơn lạnh lùng nói.

Đế Vương chi tâm, vĩnh viễn không thể khuất phục, thời điểm này mà khiến Chung Sơn kinh sợ được sao? Hiển nhiên không có khả năng, hơn nữa Chung Sơn cũng không sợ ngự tỉ va chạm, hoặc là nói, cho tới hôm nay, con bài chưa lật lớn nhất của Chung Sơn không phải Bát Cực Thiên Vĩ, cũng không phải Hồng Loan Thiên Kinh, mà là chính là khối Phương Thiên Ngọc Tỉ kia.

Nghe Chung Sơn nói vậy, Đế Huyền Sát nhíu mày, hơi hơi lo lắng, mà Thần Nha Đạo Quân trong mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái, Chung Sơn hắn muốn tự rước lấy nhục?

Khổng Liệt Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì Chung Sơn đáp ứng, liền tỏ vẻ Đế Huyền Sát không cần nhúng tay vào, cơ hội như vậy, sao có thể buông tha?

Khổng Liệt Thiên vung tay ném Ngũ Thải Ngự Tỉ thẳng lên trời cao, lập tức biến thành một ngự tỉ vạn trượng khổng lồ, như một tòa núi cao mênh mông từ trên trời giáng xuống.

Thái Tuế Thiên triều ngự tỉ, mang theo Thái Tuế Thiên triều uy, mênh mông ấn xuống, giống như thiên tháp giáng xuống vậy, hung hăng hướng về Chung Sơn đập xuống.

Ngũ Thải Ngự Tỉ đi qua, không gian vặn vẹo, vô số sóng không gian lan ra bốn phía.

Thế đánh khủng bố bức thẳng tới Chung Sơn, cỗ khí thế này ép thẳng xuống Chung Sơn, giống như khóa chặt Chung Sơn, khiến cho Chung Sơn không có chỗ để trốn, Khổng Liệt Thiên một tay từ trên ấn xuống, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, phảng phất muốn ấn chết Chung Sơn vậy.

Đế Huyền Sát không ra tay, bởi vì Chung Sơn vẫn chưa lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lật tay một cái, Phương Thiên Ngự Tỉ đột nhiên xuất hiện trước mặt Chung Sơn. Sau khi cảm nhận được Ngũ Thải Ngự Tỉ áp bách, Hồng Châu Tử trên Phương Thiên Ngọc Tỉ ánh lên tia sáng mờ mờ.

Lật tay, Phương Thiên Ngọc Tỉ bắn thẳng lên trời nghênh đón. Trực tiếp đối kháng Ngũ Thải Ngự Tỉ, hung hăng va chạm với nhau.

Phương Thiên Ngọc Tỉ đột nhiên phóng lớn, trong giây lát đã đạt tới nghìn trượng, tuy rằng chỉ bằng một phần mười Ngũ Thải Ngự Tỉ nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới khí thế của nó. Giống như Ngũ Thải Ngự Tỉ phát ra một cỗ chấn động mênh mông.

Khổng Liệt Thiên cảm giác được một tia không ổn, nhưng mà lập tức bị vẻ hung lệ thay thế.

– Trấn……….!

Khổng Liệt Thiên cao giọng quát một tiếng.

– Oanh……………….

Một tiếng nổ vang lên, hai cái ngự tỉ cứng đối cứng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ khủng bố, tạo thành một cỗ không gian chấn động mênh mông, hai ngự tỉ va chạm vào nhau, đánh ra một mặt bằng tối đen, không ngờ chấn không gian vỡ nát thành một cái miệng lớn. Đỉnh chóp hai ngự tỉ lại bắn ra ánh sáng vàng, vô cùng vô tận số mệnh ánh sáng vàng trong nháy mắt chiếu sáng bốn phía.

Hai ấn bắn trở ra,, sau khi Thần khí hai triều va chạm với nhau, từng cái thủ nhỏ lại trở về tay Chung Sơn và Khổng Liệt Thiên.

Chung Sơn mặt đỏ rực, hiển nhiên lần va chạm vừa rồi khiến khí huyết Chung Sơn cuồn cuộn, mà Khổng Liệt Thiên cũng trợn to mắt, dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Chung Sơn.

Lại nhìn lại Ngũ Thải Ngự Tỉ trong tay, ở một góc Ngũ Thải Ngự Tỉ không ngờ xuất hiện một vết rạn.

– Vết rạn? Thiên triều ngự tỉ va chạm với Đế triều ngự tỉ, Thiên triều ngự tỉ bị va nứt ra?