Q.9 - Chương 75: Súc sanh đạo! Phong ấn!

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hắn là người sao? Trên đời có căn cốt biến thái như vậy sao? Lạc Tinh Trần kéo thân thể hư nhược, hoàn toàn chấn kinh rồi!

Ở trong mắt Lạc Tinh Trần, Chung Sơn liền hô một chữ ‘Thăng’, quỷ dị tu vi liền từ Kim Đan Kỳ thẳng tắp xông lên! Còn luôn vọt lên tới Thiên Tiên tầng 8! Há hốc mồm, Lạc Tinh Trần cũng có loại xúc động chửi má nó.

Còn có kiểu chơi người như vậy sao? Mình hao bao nhiêu lực lượng, chấp nhận toàn thân bị thương nặng, sử dụng thiên hạ thần thông thứ 9, không tiếc tổn hao nhiều nguyên khí kéo tu vi của ngươi xuống đến Kim Đan Kỳ, lúc này mới bao lâu? Lại tăng tiến lên?

Đầu ngón tay Chung hơi động, hai mắt vừa mở ra, thở một hơi thật dài.

Tu vi? Đối với ảnh thân mà nói căn bản không phải vấn đề, chỉ cần bản thể tăng, tu vi ảnh thân cũng sẽ tăng, ngẫu nhiên cần bế quan chỉ là để thích ứng tu vi làm sao tăng trưởng mà thôi, nhưng mà, từng có một lần tu luyện trải qua, quá trình này cũng trực tiếp tiết kiệm đi.

Căn cốt biến thái, hoặc là nói ảnh thân căn bản cũng không cần cái danh từ căn cốt này, theo một loại bản năng, chỉ cần bản thể không hạn chế, tu vi lập tức có thể tăng lên.

Nghịch lưu thời gian, rất mạnh, rất biến thái! Đáng tiếc cố tình gặp phải Chung Sơn, lại còn là ảnh thân Chung Sơn.

Ảnh thân căn cốt, đúng là trấn áp Lạc Tinh Trần rồi, Chung Sơn vừa mới bị hắn nhận định là từ lúc chào đời tới nay là một đối thủ, nhưng trong nháy mắt, một đối thủ này lại giống như đã đạt tới trình độ mình không cách nào tưởng tượng được rồi, trong lòng Lạc Tinh Trần chẳng biết tại sao đột nhiên hiện lên cái ý niệm này, Cổ Tiên chẳng lẽ còn không bằng Thiên Tiên?

Trong lúc hai mắt Chung Sơn vừa mở, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tinh Trần, nghịch lưu thời gian thật lợi hại, Lạc Tinh Trần chỉ là bước đầu nắm giữ, nếu như có thể tùy ý thao túng, vậy thì hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Thần thông đáng sợ như thế? Lạc Tinh Trần thả không được, nếu không hủy diệt, nếu không thu phục thì không có con đường thứ ba để đi.

– Lạc Tinh Trần, ta bây giờ hỏi lại ngươi một câu, ngươi có nguyện gia nhập Đại Tranh ta không?

Chung Sơn vô cùng trịnh trọng nói.

Chung Sơn đây là đang hạ tối hậu thư, hơn nữa thông đạo Luân Hồi khổng lồ điên cuồng vận chuyển, tuyệt đối không thể để cho Lạc Tinh Trần chạy thoát. Chung Sơn cũng lo lắng, nếu để cho Lạc Tinh Trần chạy, về sau mình sẽ gặp nguy hiểm, hoặc là nói người bên cạnh có thể gặp phải tai ương.

Lạc Tinh Trần gương mặt suy yếu, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Sơn, trên mặt lộ ra một cỗ chua xót chưa từng có. Không bằng Chung Sơn, từ đầu tới giờ, tài lữ pháp địa, không vượt qua Chung Sơn, chỉ có cái tu vi buồn cười này, tu vi thì có ích lợi gì? Ở trước mặt thực lực, tu vi có ích lợi gì?

Đánh bại, Lạc Tinh Trần biết, đợt này mình hoàn toàn bị đánh bại, cái gì mà là Chuyển Luân Cương Vực đệ nhất cao thủ, cái gì mà là Cổ Tiên mạnh nhất, cái gì mà là thần thông thứ 9, hết thảy đều là chê cười, hết thảy đều là hư ảo, chỉ có thực lực mới là chân thật nhất.

Đánh bại! Ta bị đánh bại?

– Lạc Tinh Trần, ngươi có nguyện gia nhập Đại Tranh ta không?

Chung Sơn lại lần nữa kêu lên.

Lạc Tinh Trần tóc dài tung bay, hai mắt phiếm hồng nhìn về phía Chung Sơn.

– Bại?

Lạc Tinh Trần trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng!

– Lạc Tinh Trần ta, ngạo khiếu một đời, chưa từng bị bại, trước kia không có, hiện tại cũng không có, ta nói rồi, không phải ngươi chết thì chính là ta vong, trận chiến sinh tử, không có bại, chỉ có chết! Vừa rồi ta không lui tu vi ngươi về ban đầu, lần này, ta cho dù hao hết cái mạng của ta cũng muốn nghịch lưu ngươi đến trạng thái mới bắt đầu là một đoàn tinh khí, ta xem ngươi sau khi trở thành một đoàn tinh khí, có còn năng lực trở về hay không!

Lạc Tinh Trần quát.

Trong lúc nói chuyện, Lạc Tinh Trần tóc dài lại lần nữa phiêu tán, quanh người ánh sáng lam đại phóng, lần này Lạc Tinh Trần chuẩn bị cái giá tiêu hao sinh mệnh phải trả, mạnh mẽ bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của hắn.

Một đạo ánh sáng lam kinh khủng giống như trước bắn thẳng đến Chung Sơn.

– Hừ, tâm ngoan bất linh!

Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.

Chung quanh Chung Sơn đột nhiên phát ra ánh sáng xanh sáng chói, đồng tử Chung Sơn đột nhiên thay đổi thành màu xanh biếc, mà sau lưng Chung Sơn, lại quỷ dị xuất hiện một cái ánh mắt màu xanh biếc khổng lồ.

Một cái ánh mắt màu xanh biếc dường như tràn ngập thiên uy.

Ánh mắt màu xanh biếc tràn ngập 1 cổ khí tức hủy diệt, mà Chung Sơn giờ phút này, cả người đứng ở trong đồng tử màu xanh biếc kia. Bốn phía thông đạo Luân Hồi, vô tận Luân Hồi lực tiến thẳng tới ánh mắt màu xanh biếc nay, trong nháy mắt dường như cùng ánh mắt màu xanh biếc hòa làm một thể, hoặc là ánh mắt màu xanh biếc vốn chính là một bộ phận của thông đạo Luân Hồi vậy.

Chung Sơn lúc trước chỉ thao túng thông đạo Luân Hồi, mà bây giờ chính là thống trị thông đạo Luân Hồi.

Chung Sơn hai mắt ánh sáng xanh đại phóng, vươn tay phải ra, một cái thủ ấn to lớn ầm ầm đánh xuống. Theo ấn quyết này đánh xuống, ánh mắt màu xanh biếc to lớn được hình thành từ thông đạo Luân Hồi, một cỗ năng lượng Luân Hồi mênh mông hóa thành ánh sáng xanh theo Chung Sơn đánh ra.

Một cỗ ánh sáng xanh mênh mông bắn thẳng tới Lạc Tinh Trần.

Ánh sáng xanh cùng ánh sáng lam của Lạc Tinh Trần hung hăng va chạm.

– Oanh……………..!

Ánh sáng xanh số lượng quá lớn, cuồn cuộn như Trường Giang và Hoàng Hà đánh thẳng tới, mà ánh sáng lam của Lạc Tinh Trần chỉ như dòng suối nhỏ chảy xuôi, không nói tới ai mạnh ai yếu, mà chỉ về phần số lượng này, Chung Sơn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Bởi vì Chung Sơn đã sớm thể ngộ lực lượng của thiên địa, toàn bộ Đồng Thuật của Chung Sơn chỉ dùng để khởi động thiên địa Luân Hồi lực, mà thần thông thời gian của Lạc Tinh Trần, lại chính là năng lượng thời gian của bản thể.

Ai mạnh ai yếu, rất rõ ràng.

Dưới va chạm cường đại, ánh sáng lam nghịch lưu quay về, Luân Hồi lực tấn kinh khủng căn bản không cho Lạc Tinh Trần bất kỳ thời gian phản kháng nào.

Ở trong kinh hãi và khó tin, Lạc Tinh Trần lại cảm nhận được thủ đoạn ẩn giấu phía sau của Đế Vương.

Đây cũng là một thủ đoạn ẩn giấu không thể tưởng được, mà thủ đoạn này lại quá kinh khủng, Đế Vương che giấu, thật sự kinh khủng như vậy sao? Hắn còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa sử xuất ra? Một tên Thiên Tiên Đế Vương đã có nhiều thủ đoạn như vậy sao?

Đối mặt với lần công kích Luân Hồi, cộng thêm lần trước trọng thương, giờ phút này Lạc Tinh Trần căn bản không phản kháng được. Tuy rằng toàn lực đánh ra, nhưng mà dưới thế tấn công mạnh mẽ của Chung Sơn vẫn không thể địch lại.

Một cỗ tấn công, ầm ầm trút xuống Lạc Tinh Trần, đánh vào chỗ sâu trong thông đạo Luân Hồi, mạnh mẽ tiến về phía xa xa kia.

Xong rồi? Lạc Tinh Trần không đủ sức phản kháng, trong lòng cảm chạm đến cảm giác bị thất bại sâu đậm.

Trên bầu trời, Chung Sơn đánh ra ấn quyết cuối cùng cũng đạt được hiệu quả, đây cũng là phương pháp vận dụng Luân Hồi lực mà Chung Sơn vừa mới ngộ ra. Cũng là lần đầu tiên sử dụng.

Chung Sơn ngưng thần nhìn hướng đi của Lạc Tinh Trần.

Đúng lúc này, tay kia Chung Sơn cũng vươn ra, tay phải biến ảo thủ ấn, tay trái cũng nặn ra một ấn quyết.

– Khai……………..!

Trong một tiếng hô to, phía dưới Lạc Tinh Trần trong lúc mơ hồ nhìn thấy 6 cái thông đạo. 1 cái thông đạo Luân Hồi hóa thành màu lục?

Trong đó năm cái loáng thoáng không nhìn rõ, chỉ có một điều vô cùng rõ ràng, mình đã bị đánh vào trong đó.

– Ầm!

Lạc Tinh Trần đi vào.

– Súc sanh đạo, phong ấn!

Chung Sơn khép hai thủ ấn.

Phía dưới ánh sáng xanh đại phóng. Tiếp đó, ánh sáng xanh tán đi. Dường như chưa từng phát sinh cái gì vậy?

Ánh mắt màu xanh biếc to lớn phía sau Chung Sơn kia cũng mơ hồ biến mất, tất cả đều khôi phục, chỉ là trong thông đạo Luân Hồi, Lạc Tinh Trần đã biến mất không còn.

Thở phào một hơi dài, Chung Sơn lau lau mồ hôi trên trán.

– Cổ Tiên? Thật biến thái!

Chung Sơn âm thầm thở phào.

Đương nhiên, cũng chỉ là Chung Sơn nói nói mà thôi, nếu để cho Lạc Tinh Trần biết Chung Sơn cảm thán hắn cường đại, giờ phút này không biết hắn nên buồn hay nên vui.

Nhìn về thông đạo phía dưới, Chung Sơn thật sâu nhìn lại, Lạc Tinh Trần không chết, mà là bị phong ấn.

Trong khoảnh khắc kia, Chung Sơn đúng là muốn hủy diệt Lạc Tinh Trần, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngạo khí! Ai mà không có ngạo khí! Có ngạo khí, mới có thể có thành tựu.

Ngạo khí, chậm rãi dạy dỗ đi!

– – – – –

Bên ngoài Chuyển Luân Điện, thông đạo Luân Hồi khổng lồ không ngừng đánh gõ lên trong lòng mọi người.

Luân Hồi oai, cường thế mênh mông!

Lúc trước thể tích đột nhiên phóng lớn vạn lần, đó là khái niệm gì, thời điểm mọi người trốn chạy ra ngoài, đều lộ ra vẻ ngạc nhiên thán phục, phàm là người Đại Tranh, giờ phút này đều lộ ra vẻ vô cùng sùng bái.

– Đó chính là Thánh Vương của chúng ta, Đại Tranh Thánh Vương!

Mỗi tên tu sĩ Đại Tranh vô cùng tự hào nói.

Đây là một loại sùng bái, mà loại sùng bái này dường như có thể lây lan người khác vậy, những người đang ngắm nhìn kia, giờ phút này nhìn thông đạo Luân Hồi cũng không khỏi có cảm tưởng là Chung Sơn cường đại.

Thì ra đây không phải là một hung nhân đến từ tiểu thế giới, mà là một tuyệt đại Thánh Vương thủ đoạn thông thiên.

Mọi người ngừng thở nhìn, trong thông đạo Luân Hồi khổng lồ, hai cường giả tuyệt thế chiến đấu, đột nhiên thông đạo Luân Hồi bỗng nhiên thu nhỏ, mọi người còn tưởng rằng Chung Sơn sắp thua, nhưng đảo mắt, thông đạo Luân Hồi lại lần nữa phóng lớn. Lại lần nữa cường thế vận chuyển.

Nối liền trời đất, khiến cho mọi người vô cùng rung động.

Tuy rằng nhìn không thấy chiến đấu cụ thể ra sao, nhưng mà phần rung động này đã đủ khiến rất nhiều người tiêu hóa.

– Thình thịch……………..!

Một nổ lớn vang lên, thông đạo Luân Hồi vô cùng to lớn đột nhiên tán đi, thời điểm tản ra kéo cuồng phóng thổi khắp bốn phương tám hướng, thổi qua tất cả cường giả.

Cuồng phong bốn phía cát bay đá chạy, tràn ngập bụi mù, đợi bụi mù tán đi, xa xa tại một khu vực to lớn, giờ phút này ngọn núi vô tận đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ lưu lại một cái hố sâu.

Mọi người không kịp chờ đợi nhìn về phía chỗ cao giữa trời.

Dưới ánh trăng, tại trung tâm chiến trường chỉ còn lại một bóng đen lơ lửng, nhìn qua cực kỳ ngạo nghễ.

Chỉ còn lại một người. Bóng đen kia là ai?

Đại Tranh Thánh Vương, Chung Sơn.

Một thân hắc long bào, đứng ngạo nghễ trong thiên hạ!

Giờ khắc này, hình tượng Chung Sơn dường như kéo lên cao lớn vô hạn.

– Thánh Vương, đúng thật là Thánh Vương!

– Thánh Vương tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất!

– Thánh Vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Đại Tranh không người nào không kích động dị thường, giờ khắc này, thậm chí những người sùng bái tiểu thế giới ngày trước cũng hô to lên.

Mà những người không phải là thành viên của Đại Tranh, giờ phút này cũng à lộ ra vẻ cực độ khiếp sợ.

Đại Tranh Thánh Vương vs Cổ Tiên!

Chung Sơn vs Lạc Tinh Trần!

Thắng? Chung Sơn thắng lợi? Đây chính là Cổ Tiên a, Chuyển Luân Cương Vực đệ nhất cao thủ, không ngờ lại bị Chung Sơn diệt? Thậm chí hình thần câu diệt? Cái gì cũng không còn?

Đại Tranh Thánh Vương thật khủng bố, Chung Sơn thật cường đại!

Giờ khắc này dùng ngôn ngữ gì cũng không thể biểu đạt được nội tâm mọi người lúc này, dù sao phản ứng đầu tiên chính là cường đại! Chung Sơn cường đại!

Tám đại Thiên triều người cùng Đại Tranh giao chiến, giờ phút này từng người đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, trong đầu nổ vang một trận.

– – – – – oOo- – – – –