Q.9 - Chương 58: Ma Cô

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ads Giờ khắc này, gần như mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Bát Cực Thiên Vĩ trên vai Chung Sơn.

– Thật đáng yêu! Chung Sơn! Tặng nó cho ta đi!

Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.

– Ái da ái da!

Bát Cực Thiên Vĩ múa cái đuôi nhỏ thị uy với Cửu Vĩ Quận chúa, để dọa nàng cách xa mình một chút, nhưng bộ dáng của nó nhìn qua thật sự quá non nớt. Nó càng như thế, trong mắt Cửu Vĩ Quận chúa càng phát sáng.

– Ái da!

Bát Cực Thiên Vĩ lại lần nữa kêu lên, thân mình thoắt một cái biến mất không thấy.

– Bát Cực Thiên Vĩ đâu? Chung Sơn! Bát Cực Thiên Vĩ đi đâu rồi?

Cửu Vĩ Quận chúa vội la lên.

– Bị cô dọa hoảng sợ chạy rồi!

Chung Sơn cười nói.

– Ta mặc kệ! Chung Sơn! Ngươi tìm trở về cho ta, ta còn chưa có ôm nó đâu!

Cửu Vĩ Quận chúa kêu lên.

Chung Sơn: “…”

Quay đầu lại, Chung Sơn nhìn về phía Ly tiên sinh.

– Không biết Ly tiên sinh đại giá quang lâm, có chuyện gì?

Chung Sơn nhướng mày hỏi.

Chung Sơn vừa hỏi, mọi người đều nhìn về phía Ly tiên sinh, dù sao trước đó Ly tiên sinh là không mời tự tới.

– Phụng lệnh Thánh Vương, rút về đại quân Thái Sơ! Ta là tới thông báo với các ngươi, di vật của Nữ Oa nương nương đã xuất hiện, không cần tìm nữa, nên trở về Thanh Khâu đi!

Ly tiên sinh cười nói.

– Tốt lắm, chúng ta biết rồi! Ngài có thể đi!

Cửu Vĩ Quận chúa nói với vẻ mặt không cho là đúng.

Ly tiên sinh cũng không có đi, mà nhìn thoáng qua Chung Sơn ý vị thâm trường, rồi nói với Cửu Vĩ Quận chúa:

– Quận chúa! Thánh Vương tin chiều ngài, nhưng tốt nhất là phân rõ trong ngoài, ngài là Cửu Vĩ Quận chúa của Thái Sơ!

Chung Sơn tươi cười, Ly tiên sinh đây là đang cảnh cáo Cửu Vĩ Quận chúa không nên quá thân cận với mình đi.

– Chuyện của ta không cần ngươi quản tới!

Cửu Vĩ Quận chúa nghiêm mặt nói.

– Hết lời như thế, Quận chúa bảo trọng!

Ly tiên sinh cũng không có nói tiếp, thân hình nhoáng một cái biến mất ở trước mặt mọi người.

– Chung Sơn! Ngươi đừng để ý tới hắn, là hắn nhiều chuyện!

Cửu Vĩ Quận chúa thoải mái nói với Chung Sơn.

– Quận chúa! Không biết Ly tiên sinh này, rốt cuộc lai lịch ra sao?

Chung Sơn nghi ngờ nói.

– Hắn à? Không biết! Tra không ra nội tình, tuy nhiên Thánh Vương đặc biệt tín nhiệm hắn!

Cửu Vĩ Quận chúa lắc lắc đầu.

– Ừm!

Chung Sơn gật gật đầu.

Mọi người đi trở về đại điện, chỉ có Chung Sơn giờ phút này tâm tình không tốt lắm. Bởi vì Chung Sơn chợt phát hiện một chuyện rất không ổn.

Tru Tiên Tứ Kiếm phỏng chế, một bộ hợp lại đầy đủ chính là Cổ Tiên khí. Mà vừa rồi Bát Cực Thiên Vĩ ăn nó, sau khi tiêu hóa tràn ra năng lượng, vẻn vẹn chỉ giúp mình từ Thiên Tiên thất trọng thiên đỉnh phong, tấn công đến Thiên Tiên bát trọng thiên mà thôi.

Tuy rằng lại tăng lên một trọng thiên, nhưng điều này có nghĩa: về sau dù là Đại Tiên khí cũng hoàn toàn miễn dịch. Trừ phi mình tốn nhiều thời gian tu luyện, nếu không muốn dựa vào Bát Cực Thiên Vĩ thăng cấp, nhu cầu tối thiểu phải là Cổ Tiên khí.

Cổ Tiên khí? Chung Sơn thật hết biết.

Nghĩ lại ngày đó, thời điểm mới vừa khai thiên, bao nhiêu Đại Tiên vì một kiện Đại Tiên khí mà không thu được, hiện tại, mình nhất định phải có Cổ Tiên khí mới được. Về sau thăng cấp sẽ càng ngày càng khó khăn.

Hy vọng lần này trong di bảo của Nữ Oa có thứ gì tốt một chút.

Mùng sáu tháng sáu! Trước thời hạn một ngày, đám người Chung Sơn liền đi tới hải vực nơi Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống.

Quả nhiên, giống như dự liệu của Chung Sơn: người thông minh không phải số ít. Khi đám người Chung Sơn đến nơi, đã có mười mấy phương thế lực tới trước rồi.

Tuy rằng số lượng không khoa trương bằng ở Quỷ Đảo vây tranh Ngũ Sắc Thần Thạch trước kia, nhưng người tới nơi này thì lại chất lượng cao hơn rất nhiều.

Mười mấy thế lực, ước chừng có hơn 50 vạn người, riêng nhóm Chung Sơn, Tô A Phật, Cửu Vĩ Quận chúa và Hoằng Tiêu đã mang đến 5 vạn người.

Mỗi người đều nhìn vào hải vực bị vây quanh ở trung tâm quần đảo kia.

Mọi người dừng ở trên hải đảo bất đồng, nhìn vào chỗ trung tâm nhất.

Thời gian chưa tới, nhưng dường như ai nấy đều rất nôn nóng.

Di bảo của Nữ Oa nương nương? Đây chính là bảo vật khó lường.

Chung Sơn ở trên hải đảo hướng chính bắc của hải vực này, quan sát một vòng các thế lực, không ngờ Chung Sơn thấy được vài người quen biết.

Ở chính đông, Trình Bạch Y của Tử Tiêu Đạo tràng, cùng với một đám người Tử Tiêu Đạo tràng: “Không ngờ hắn biết nơi này? Là tự mình nghĩ đến hay là người khác tiết lộ cho hắn? Nhưng điều đó không trọng yếu, quan trọng là… hắn thuộc loại quan hệ nửa địch nửa bạn với mình.”

Ở hướng chính nam, Chung Sơn nhìn thấy một người của mình.

Một người toàn thân bọc bên trong áo bào đen, trên thân tản ra âm khí mờ nhạt: Không phải ai khác chính là Thi tiên sinh, quân đoàn trưởng thứ tư của Đại Tranh Thánh đình!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Chung Sơn, Thi tiên sinh khẽ gật đầu, nhưng cũng không ra mặt nhận quen biết với Chung Sơn.

Ở hướng chính tây, là Ly tiên sinh của Thái Sơ.

Nhìn thấy Ly tiên sinh, trong mắt Chung Sơn lộ ra vẻ tò mò, Ly tiên sinh? Hắn đến đây, vậy Thái Sơ Thánh Vương đâu?

Theo lý thuyết, Ly tiên sinh rất trung thành với Thái Sơ, chuyện phát hiện di bảo của Nữ Oa, không có khả năng không bẩm báo với Thái Sơ Thánh Vương chứ? Hơn nữa hắn còn mang theo mười mấy thuộc hạ.

Đây là ba phương thế lực Chung Sơn nhận biết, về phần mười mấy thế lực khác Chung Sơn không có khả năng nhận biết hết được.

Tuy nhiên, giờ phút này mọi người cũng không có ai nói chuyện trao đổi với nhau, mà chỉ cùng nhìn về phía trung tâm hải vực vây ở giữa các hải đảo kia.

Ở giữa nơi đó, giờ phút này trên mặt biển đang khoanh chân ngồi một thân ảnh quỷ dị.

Một bóng người toàn thân phủ kín bên trong ma bào, nhìn bóng dáng đó Chung Sơn không khó nhìn ra, đây là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân dáng người hết sức nổi bật.

Một nữ nhân mặc ma bào ngồi xếp bằng ở trung tâm hải vực? Nàng định làm gì?

Không chỉ Chung Sơn, gần như mọi người đều nhìn vào nữ nhân mặc ma bào này, vô cùng kinh ngạc, bởi vì vị trí của nàng ta rất đặc thù, vị trí đó chính là chỗ Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống.

– Nàng ta đang làm gì thế? Vì sao ngồi ở trên mặt biển? Nhiều hải đảo như vậy không đứng, như thế nào ngồi nơi đó?

Cửu Vĩ Quận chúa cau mày nói.

– Không rõ ràng lắm! Có lẽ là muốn nhanh chân đến trước chăng!

Tô A Phật lắc lắc đầu nói.

Chung Sơn nhìn nữ nhân mặc ma bào kia, trong mắt khẽ chớp động. Dưới phản chiếu của Hồng Loan, trong mắt Chung Sơn chợt lộ vẻ kinh hãi.

Xuyên thấu qua vành nón của nữ nhân ma bào, Chung Sơn trông thấy gương mặt của nàng, một gương mặt bị rạch nát không còn hình dáng.

Xem theo đường nét, trước kia nàng ta hẳn là cực kỳ xinh đẹp, nhưng hiện giờ, trên mặt lại là những vết sẹo dạng như chân rết, cực kỳ dọa người.

Tu giả, đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, là có thể tự chữa trị làm đẹp các vết thương trên người, nhưng trên mặt nàng sao lại thế này, quá xấu xí. Vì sao không chữa trị một chút? Đâu có nữ nhân nào không thích làm đẹp, nàng có điều kiện có sẵn, vì sao cố ý phá hủy?

Ngay thời điểm Chung Sơn đang nhíu mày suy nghĩ sâu xa, dường như nữ nhân mặc ma bào bên kia cảm ứng được, quỷ dị mở ra hai mắt, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.

Đó là một đôi đồng tử màu tím, phi thường xinh đẹp, đây không phải là Đồng Thuật gì, mà là một loại con ngươi màu tím bẩm sinh.

Lần đầu tiên Chung Sơn nhìn thấy đôi đồng tử như vậy, phi thường xinh đẹp.

Ở trên một gương mặt bị hủy dung nhan, càng lộ ra loá mắt một cách dị thường.

– Ngươi là ai? Vì sao ngồi ở chỗ Thái Thượng Thánh nhân ngã xuống? Còn không tránh ra?

Trên một hải đảo cách đó không xa một gã nam nhân kêu lên.

Nữ nhân mặc ma bào nhàn nhạt lên tiếng nói:

– Đều đi đi! Nơi này không phải các ngươi có khả năng nhúng chàm!

Thanh âm nghe vào tai thực già nua, dường như cố ý như thế, không muốn để người nghe ra thanh âm của nàng.

– Không phải chúng ta có khả năng nhúng chàm? Chậc chậc! Nhìn dáng người nàng bọc trong ma bào đều dễ xem như vậy, không bằng làm đạo lữ của ta, như thế nào?

Nam nhân đó cười dâm tà nói.

Đây là một loại khiêu khích, muốn từ trong lời nói khiêu khích tìm hiểu nội tình của nữ nhân kia, mà mọi người vây xem cũng không ai nói gì, đều lẳng lặng quan sát.

– Ta đã có đạo lữ! Ngươi không cần mơ tưởng!

Nữ nhân mặc ma bào thản nhiên nói.

– Nàng đã có rồi ư? Có cũng không quan hệ? Bản công tử chỉ thích có khiêu chiến. Đạo lữ của nàng là ai? Bản công tử chứng minh cho nàng xem, ta mạnh hơn nhiều so với đạo lữ của nàng, mạnh hơn gấp trăm lần!

Nam nhân kia cười dâm tà nói.

– Ngươi còn không xứng, dưới thiên địa không ai có thể mạnh hơn hắn. Ngươi so sánh với hắn, chỉ là khinh nhờn đối với hắn, ta nhưng tha cho ngươi một lần, tuy nhiên ta không muốn nghe ngươi tiếp tục nói xấu hắn, nếu không chính là ngươi tự chuốc vạ vào mình!

Nữ nhân nói.

Nữ nhân ma bào từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt, một màn nói chuyện phong thái ung dung này Chung Sơn nghe vào tai khẽ nhíu mày.

– Nói xấu hắn? Ta nói xấu hắn chuyện gì vậy? Một tên vô dụng? Hay là một tên hèn nhát…!

Nam nhân kia nói càng ngày càng khó nghe.

– Ta đã đã cảnh cáo ngươi!

Nữ nhân thản nhiên nói.

– A…

Gã nam nhân kia bỗng nhiên hét thảm một tiếng, mọi người nhìn lại, gần như tất cả mọi người đều nhíu mày lại thật sâu.

Bởi vì đầu tóc của gã nam nhân kia đang điên cuồng biến thành trắng, thoáng cái trở thành trắng như tuyết; gương mặt mới rồi còn một bộ anh tuấn tiêu sái, giờ phút này lại hiện ra đầy nếp nhăn, toàn thân nhanh chóng khô rút lại, trên người hắn lại bốc ra từng hồi mùi tanh tưởi.

“Thiên nhân ngũ suy?”

Gần như trong đầu mọi người đều toát ra một cái tên này. Thiên nhân ngũ suy? Làm sao có thể? Người nọ đang thiên nhân ngũ suy? Thọ nguyên rất nhanh hao đi?

Là nữ nhân mặc ma bào làm ra? Nàng làm sao làm được?

Trong nháy mắt, nam nhân kia đã biến thành tuổi già sức yếu.

Biến đổi kinh người cơ hồ dẫn đến trong lòng mọi người đều phát lạnh, nam nhân kia tuổi già sức yếu rất nhanh quỳ xuống, chật vật quỳ lạy, khẩn cầu nữ nhân tha cho hắn.

– Tiền bối tha mạng… tiền bối tha mạng…

Nam nhân hoảng sợ nói.

– Ngươi ai cũng có thể nói xấu, cho dù nói xấu ta đều có thể, nhưng ngươi không nên nói xấu hắn. Người nói xấu hắn, chưa từng có người nào còn sống! Mấy vạn năm nay ta không ra tay rồi, đây là ngươi tự tìm lấy!

Nữ nhân thản nhiên nói.

“Bịch!”

Xa xa nam nhân ầm ầm ngã xuống đất, là chân chính bị ‘chết già’.

Một màn quá kinh khủng! Một màn này Chung Sơn từng thấy qua do Nê Bồ Tát làm. Ngũ Trọc Chi Địa ở phía đông Chuyển Luân Điện, trong đó Mệnh Trọc, chỉ cần bị Mệnh Trọc lây dính đều sẽ bị như vậy, nhưng nữ nhân này cũng không có sử dụng Mệnh Trọc, vì sao nam nhân kia cũng bị chết già?

Cô gái này là người nào? Mọi người đều nhìn nữ nhân ma bào kia vô cùng kinh ngạc nghi hoặc, chủ yếu là mọi người vốn không ai nhìn thấy nữ nhân ra tay, quá quỷ dị!

– Xin hỏi tục danh của tiền bối!

Ly tiên sinh trịnh trọng hỏi.

– Ma Cô!

Nữ nhân thản nhiên nói.

– Vừa rồi là năng lực gì? Phong thuỷ thuật?

Tô A Phật nhảy dựng chân mày kinh hoàng.

– Không phải! Nàng là một Soán Mệnh Sư?

Cửu Vĩ Quận chúa nói không xác định lắm.

– Soán Mệnh Sư? Tu mệnh?

Tô A Phật kinh ngạc.

– Nghiêm khắc ý nghĩa mà nói, không phải tu mệnh, là tu vận! Nhưng là một loại tu vận đến gần ‘Mệnh’ nhất.

Cửu Vĩ Quận chúa ngưng trọng nói.

– Vậy vừa rồi người nọ như thế nào chết già? Không thấy nàng ra tay mà!

Tô A Phật cau mày nói.

– Đây là một cái ‘Mệnh Trận’ do nàng bố trí, toàn bộ chúng ta đã đi vào phạm vi Mệnh Trận. Cho nên nàng mới có thể thao túng sinh mệnh của người kia!

Cửu Vĩ Quận chúa hít sâu một hơi nói.

Mọi người nhìn nhau.

– Lui!

Hoằng Tiêu phất tay ra lệnh.

Đại quân theo đám người Chung Sơn rất nhanh thối lui ra ngoài.

Soán Mệnh Sư?

– – – – – oOo- – – – –