Q1 - Chương 28: Gặp lại Chung Địa

Trường Sinh Bất Tử

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ngươi nói, các ngươi bắt được yêu lang?
Dọc đường đi, Chung Sơn bỗng nhiên hỏi tới chuyện Triệu Sở Hướng nói vừa nãy.

– Đúng, là một con ấu lang nhưng lại có bộ lông vô cùng tinh thuần. Đến buổi tối bộ lông còn phát ra màu sáng bạc, toàn thân đều thế.
Triệu Sở Hướng rất trung thực nói.

– Sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.

– Yêu lang tỏa sáng?
Thiên Linh Nhi lập tức tò mò đi tới.

– Ừm, loại yêu lang này khẳng định bất phàm hơn nữa chắc chắn thuộc một loại yêu lang có dòng máu cao cấp hoặc là sau này có thể sinh ra nội đan, đều không tầm thường.”
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.

– Đúng vậy, lần trước Thanh Ti tỷ tỷ bắt được Hỏa hồ, liền rút máu trên người Hỏa hồ luyện chế thành một viên tam phẩm đan.”
Thiên Linh Nhi giảng giải cho Chung Sơn.

-Vậy phải chúc mừng ngươi rồi.
Chung Sơn cười nói.

– Ai, đáng tiếc, lúc ấy không phải một mình ta mà còn có bốn người khác cùng phát hiện. Đường Hiệu Vưu hồi nãy chính là một trong số đó, bây giờ còn chưa biết kết quả thế nào?!.
Triệu Sở Hướng lắc đầu nói.

– Sao? Cùng phát hiện?
Chung Sơn nhướng mày.

– Đúng, ngày đó ở một hẻm núi vừa khéo tình cờ ở bên cạnh hồ nhỏ nhìn thấy nó, tự nhiên xem như năm người bọn ta cùng phát hiện. Còn phân chia thế nào thì cần đợi khi tìm được tiền bối hai môn phái chúng ta để đánh giá mức độ trân quý của yêu lang rồi mới lấy vật khác đổi hoặc trực tiếp phân chia thân thể yêu lang.
Triệu Sở Hướng nói.

Nghe Triệu Sở Hướng nói, Chung Sơn cũng có thể đoán được mức độ trân quý của yêu lang này. Theo như lời Triệu Sở Hướng yêu lang này ít nhất giá trị một tam phẩm đan, hoặc là cao hơn, tứ phẩm đan? Vậy nên mọi người đương nhiên ai cũng không muốn qua loa định giá trị nó.

– Yêu lang ở đâu?
Chung Sơn mở miệng hỏi.

– Để ở một biệt viện trong Đường gia. Cũng là chỗ ở hiện tại của ta.
Triệu Sở Hướng nói.

– Đường gia? Một trong tam đại thế gia ngàn năm Đại Tống, cũng chính là địa bàn của Đường Hiệu Vưu vừa rồi?
Chung Sơn chau mày nói.

– Không sai, Đường gia ở nơi này thế lực rất lớn, Triệu gia ta tuy rằng không phải thế gia ngàn năm nhưng ở nơi này cũng có thế lực nhân gian không kém. Địa phương kia do Đường gia cung cấp nhưng Triệu gia ta và Đường gia đều phái người trông coi, không việc gì.
Triệu Sở Hướng nói.

– Ngươi không phải nói có bốn người nhìn thấy sao? Đường Hiệu Vưu một người còn ba người là người của Thiết Thương Môn sao?”
Chung Sơn mở miệng hỏi nói.

– Ba người khác đều là sư huynh sư đệ của Đường Hiệu Vưu, là người Minh Kiếm Lâu.
Triệu Sở Hướng nói.

– À?
Chung Sơn hai mắt nhíu lại. Xem ra Triệu Sở Hướng đang ở tình huống bất lợi.

Tựa như nhìn ra điểm Chung Sơn lo lắng, Triệu Sở Hướng nói:
– Bốn người Minh Kiếm Lâu, chỉ có hai người là năm mươi mốt năm trước gia nhập tiên môn cùng lúc với ta, Đường Hiệu Vưu và tên còn lại đều là một năm trước tiến vào, không đáng lo.

– Ừm.
Chung Sơn gật đầu.

Không bao lâu liền đi tới một tòa nhà lớn, đây là biệt viện theo lời Triệu Sở Hướng.

Đứng ở cửa có vài tên võ giả thủ vệ. Đi theo Triệu Sở Hướng tiến vào, Chung Sơn lại phát hiện biệt viện này còn có cung tiễn thủ đứng ở một số chỗ kín đáo thay phiên canh gác. Thật đúng là đại thế gia, suy nghĩ chu toàn.

Ba người từ từ đi qua một số hành lang tới bên trong một cái sân.

Chính giữa cái sân kia có một cái bàn to, phía trên bàn to là một cái thùng lưu ly thật lớn, bên trong có một dây xích dài đang xích tiểu lang màu trắng bạc.

Tiểu lang toàn thân trắng nõn, bộ lông vô cùng tinh túy. Nhưng tựa như toàn thân không có sức lực, nằm bệt một chỗ, bên trong hai mắt để lộ ra sự sợ hãi. Thân thể hơi run run, tựa như cũng biết tương lai mình vô cùng ảm đạm.

– Đây là yêu lang cao cấp, không cần tu luyện còn có huyết thống rất cao so với yêu lang bình thường, nếu như tu luyện nhất định làm một được hai. Đã cho nó ăn Nhuyễn cốt tán, nó trốn không thoát được.
Triệu Sở Hướng chỉ chỉ tiểu lang nói.

Thiên Linh Nhi lập tức bước đi qua nhìn.

– Vì sao để ở chỗ này?
Chung Sơn nhìn tiểu lang trong thùng lưu ly, nhíu mày nói.

– Bốn phía đều có thị vệ hai nhà, như vậy tiện cho việc trông giữ.
Triệu Sở Hướng nói.

Nghe Triệu Sở Hướng nói, Chung Sơn cũng biết nguyên nhân. Như vậy không chỉ có là phòng kẻ trộm ngoại lai, đồng thời cũng đề phòng bốn người Minh Kiếm Lâu.

– Tiểu lang mới lớn thật đáng thương, nếu ta lúc trước nhìn thấy ta cũng sẽ không bắt đi luyện đan.
Thiên Linh Nhi lập tức thương hại nói.

– À? Vậy ngươi xử lý thế nào?
Chung Sơn đi tới cười nói.

– Đương nhiên là thả, còn nhỏ như vậy mà!
Thiên Linh Nhi lập tức nghiêm túc nói.

Thiên Linh Nhi vừa nói xong thì ở trong một gian phòng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười trào phúng.

– Thả? Tứ phẩm đan dược, thả sao?

Tiếng nói vọng ra từ gian phòng bên kia, có hai người chậm rãi đi ra.

Hai nam tử đều bối kiếm như Đường Hiệu Vưu, sau khi đi ra bước đến hướng Chung Sơn.

– Vương huynh.
Triệu Sở Hướng gọi tên một người phía trước. Hiển nhiên, người này chính là người năm mươi mốt năm trước đã tiến vào tiên môn, chắc là thực lực không kém Triệu Sở Hướng.

Đối với tên còn lại, Triệu Sở Hướng không có để ý tớ, nhưng Chung Sơn lại liếc về phía người thứ hai kia.

Nhìn thấy người nọ, Chung Sơn trừng hai mắt, trong mắt hiện lên một ngọn lửa giận mãnh liệt sau đó hít vào một hơi thật sâu mới ngăn được tức giận trong lòng. Ít nhất, hắn không hề biểu hiện ra ngoài mặt.

Chung Địa, nghiệt tử Chung Địa. Nghĩa tử của Chung Sơn, Đại Hội Long Môn là do Chung Sơn dẫn hắn đến, đến khi hắn được tiên môn chọn lại trở mặt không nhận Chung Sơn. Thậm chí, khi đại nghĩa tử Chung Thiên tức giận ra sức mắng, Chung Địa còn xúi giục sư tôn cảnh cáo Chung Thiên.

Minh Kiếm Lâu, hóa ra Chung Địa được tuyển vào Minh Kiếm Lâu.

Nhìn Chung Địa, Chung Sơn cố nén lửa giận, thản nhiên cười lạnh.

Chung Địa đến gần rồi nhìn thấy Chung Sơn cũng là lúc cả người y trở nên ngẩn ngơ. Bộ dạng hiện tại của Chung Sơn khoảng ba mươi mấy tuổi, chính là bộ dạng lúc trước thu dưỡng Chung Địa, bởi vậy Chung Địa liếc mắt đã nhận ra. Nhưng Chung Địa không thể tin được đây là nghĩa phụ Chung Sơn ngày xưa.

– Chung Địa?
Chung Sơn lạnh lùng cười nói.

Chung Sơn kêu lên giống như hất một chậu nước lạnh lên người Chung Địa, đây là nghĩa phụ Chung Sơn sao? Hắn làm thế nào lại biến thành trẻ tuổi như vậy? Hắn cũng bái nhập tiên môn? Hắn cũng bái nhập tiên môn sao?

Trên trán Chung Địa toát đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn lập tức kêu lên:
– Nghĩa… nghĩa… nghĩa… Chung Sơn.

Một tiếng nghĩa phụ vẫn là không nói ra được, mà chỉ kêu tên Chung Sơn. Sau khi kêu xong, Chung Địa tâm tình khẩn trương mới bình tĩnh hơn rất nhiều, đúng vậy ta sợ cái gì? Ta cũng tu tiên, hơn nữa tư chất ta tốt như vậy.

– Hắn cũng họ Chung, ngươi biết hắn? Là bằng hữu sao?
Thiên Linh Nhi lập tức hiếu kỳ nói.

Triệu Sở Hướng cùng một nam tử khác cũng nhận ra quan hệ giữa Chung Sơn và Chung Địa không bình thường, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hai người.

– Có quen nhưng không phải bằng hữu.
Chung Sơn nói với Thiên Linh Nhi.

– À.
Thiên Linh Nhi lập tức gật đầu. Không hề hỏi nhiều, không phải bằng hữu, chẳng lẽ là cừu nhân? Thiên Linh Nhi tuy rằng bình thường không có tâm cơ nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc hỏi.

– Vương huynh, lúc này còn muốn đi ra ngoài sao?
Triệu Sở Hướng nói.

– Không sai.
Người được gọi là Vương huynh gật đầu nói.

– Nhưng, sắc trời u ám giống như trời sắp mưa a.
Triệu Sở Hướng nhíu mày nói.

“Ầm!”

Dường như đang đáp lại lời Triệu Sở Hướng, bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm. Trong nháy mắt mưa to trút ào xuống.

Đi đến dưới mái hiên bên cạnh, người nọ nói:
– Ừm, đa tạ Triệu huynh quan tâm, chúng ta còn có chuyện quan trọng, đại sư huynh ở trong này là được.

– Chung Địa, chúng ta đi.
Người nọ nói xong liền vội vã dẫn theo Chung Địa dọc theo hành lang rời đi.

Nhìn hai người rời đi, Chung Sơn nhíu mày hít một hơi sâu, tạm thời bỏ qua cáu giận với Chung Địa .

– Người này là nhị sư huynh Vương Quế Tam đại Minh Kiếm Lâu. Đi thôi, không cần lo cho hắn, ta đưa bọn ngươi đi tìm chỗ ở.
Triệu Sở Hướng nói.

– Ừm.
Chung Sơn nhìn địa phương hai người biến mất rồi gật đầu.

Tiếp đó, dưới sự dẫn dắt của Triệu Sở Hướng, mọi người tới đến một tiểu viện khác.

Chung Sơn tạm thời ở tại đây. Bây giờ là buổi chiều, nhàn rỗi không có việc gì nên Chung Sơn liền đánh cờ vây với Triệu Sở Hướng nói chuyện với nhau cho hết thời gian. Mà Thiên Linh Nhi nếu không nhìn xem hai người chơi cờ thì lấy ra hột súc sắc lúc trước, ở chỗ đó ném chơi.

Đến buổi tối, ăn xong cơm chiều thì Triệu Sở Hướng cũng rời khỏi tiểu viện.

Chỗ ở của Triệu Sở Hướng cũng là cái sân đặt tiểu lang.

Trong viện, tiểu lang màu trắng lạnh run. Từ ngày bị bắt, tiểu lang màu trắng luôn luôn sống trong sợ hãi.

Mỗi một ngày, đám nhân loại đó đều đổ một ít bột phấn màu trắng vào cháo cho mình ăn mấy lần, khiến cho mình không chết nhưng khiến mình không thể nhúc nhích. Đây, đây là gia gia nói người xấu sao?

Người xấu, người xấu?

Tiểu lang màu trắng cuộn mình ở trong lồng lưu ly nhìn vào bóng đêm, nước mưa không ngừng rơi xuống lồng lưu ly, trong mắt nó tràn ngập sợ hãi, toàn thân lạnh run, ta sẽ chết sao? Gia gia, gia gia người ở nơi nào? Ta về sau không bao giờ chạy trốn nữa, tới cứu cứu Tiên Tiên đi, Tiên Tiên sắp chết rồi!